Bùi Dật chỉ mặc một cái quần đùi lẻn ra khỏi phòng ngủ, trong vòng một phút sau khi nghe điện thoại, sắc mặt thay đổi: “Có chuyện gì? Hành động biên giới đã thất bại rồi?…… Hàng hóa mà Đội phòng chống ma túy đã thu được vẫn còn vấn đề gì sao? Trong hàng hóa cất giấu thứ gì?!”
Có động tĩnh phía sau.
Thói quen cảnh giác khiến Bùi Dật quay đầu lại, ngón tay đã làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Chương Thiệu Trì cũng để ngực trần, chỉ mặc quần ngủ cotton rộng thùng thình, trên ngực còn điểm những vết hôn ấm áp, đứng ở cửa phòng ngủ.
Bùi Dật “ai” thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ không phải ngủ một mình, hai vợ chồng vừa khởi động lại tình trạng chung sống thân mật và thân thiện.
Chương tổng cũng không muốn quấy rầy nhiệt tình làm việc ngoài giờ của người nào đó. Đừng nói đến chuyện tháo bom chỉ sợ săp tới cũng không còn hy vọng gì nữa, hy vọng duy nhất là đứa nhỏ này đừng thêm linh kiện mới vào người mình nữa.
Tính cách chuyên nghiệp cuồng nhiệt đẩy con người vào đường cùng của Đội trưởng Bùi Bùi, bận rộn không chỉ là “996” mà hoàn toàn có thể là chế độ làm việc “007”.
Vì vậy, đứa trẻ chọn “007” là một nghề nghiệp của mình. Nếu như cho hắn lựa chọn lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ đi theo con đường này.
“Bên biên giới xảy ra một chút tình huống, nghi ngờ có liên quan đến các vụ án trước đây.” Giọng Bùi Dật đè nén trong bầu không khí oi bức, “Bọn họ phát hiện siêu vi khuẩn trên bao bì ma túy bị thu giữ, đội phòng chống ma túy biên giới có người đã trúng chiêu ……”
Đáng lẽ là tin tức bí mật, hắn thuận miệng, tự nhiên khai báo tất cả.
“Em đến văn phòng một chuyến.” Bùi Dật vội vàng trở về phòng tìm quần áo mặc. Cái gọi là “Văn phòng”, chính là Lầu Sáu Góc nơi MCIA6 của họ làm việc.
Chương tổng nhìn vẻ mặt lo lắng và mất kiểm soát của đứa trẻ: “Muốn dùng xe không?”
……
Hai giờ sau, Lầu Sáu Góc, phòng họp cấp cao.
Cửa sổ lớn cách âm hai lớp, phản chiếu hình ảnh tuyệt đẹp của tinh hà trên bầu trời đêm. Người bên trong có thể nhìn thấy cảnh đêm, nhưng bên ngoài không bao giờ có thể nhìn thấy động tĩnh của tòa nhà này.
“Đây là một cái bẫy ý đồ vô cùng hiểm ác…… Thật đáng giận.”
Bùi Dật kéo qua một xấp ảnh chụp cùng với văn kiện photocopy từ trên bàn, rất muốn dọn dẹp những hình ảnh còn lưu lại trên màng mắt của mình, và dọn sạch thùng rác ở góc tường.
Trần Hoán nhìn hắn: “Cậu có cho rằng triệu chứng cũng tương tự như mấy nạn nhân trước đó không?”
“Tôi không phải bác sĩ ……” Bùi Dật cau mày, “Nhưng chuyên gia về bệnh truyền nhiễm sinh học đã chẩn đoán rồi, đúng không? Xác thật là nhiễm trùng do siêu vi khuẩn bệnh than gây ra, trong vòng vài giờ đã chết người, căn bản không cứu được. Điều quan trọng là đối phương đã tạo thành sát thương như thế nào, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dùng vũ khí gì? Tôi cần phải nhìn thấy tất cả những điều này.”
Chủ trì công việc trong phòng họp, còn có hai vị lãnh đạo được chỉ định ở trên. Đây đã là một vụ án lớn được niêm yết của Bộ Uỷ.
Phân đội của chúng ta xâm nhập Bắc – Myanmar gặp phải phục kích, không biết là do cảnh sát hợp tác ở địa phương xuất hiện nội gián hay là để lọt tin tức ở bước nào, đoàn xe bị bom mìn nổ lật úp ở vách nú …… Ngọn lửa bùng lên cao hàng chục mét trong rừng, phá hủy một khu rừng nguyên sinh lớn, thiêu đốt cả ngày, đến bây giờ vẫn chưa được dập tắt.
Giữa rừng rậm thỉnh thoảng vang lên tiếng súng và tiếng nổ. Những viên đạn bắn tỉa độc ác, làm cho những chiến sĩ ưu tú nhất cũng khó lòng phòng bị ……
Thứ trưởng tham dự cuộc họp cũng mang theo một số thông tin nội bộ. Bùi Dật xem qua dữ liệu và ảnh chụp của những mảnh đạn, chậm rãi dựa vào lưng ghế: “Rất giống, hẳn là, Đội trưởng Lãnh tấn công Vương Tử Zayed ở Cairo đã từng sử dụng loại súng và đầu đạn này…… Súng là SSG69 đã nghỉ hưu do Áo sản xuất, rẻ hơn so với súng bắn tỉa, dễ mua trên thị trường chợ đen, ở Nam Mỹ, Châu Á và Châu Phi, rất nhiều phần tử võ trang địa phương thích sử dụng súng này. Viên đạn 12,7 mm cũng là đầu đạn cùng kích thước được đội trưởng Lãnh sử dụng để bắn linh dương.”
“Nhưng Lãnh Kiêu hiện tại vẫn đang giam giữ ở Quân Cảng, trong nhà giam của chúng ta, giám sát 24/24, người này không có chạy trốn.”
“Nhất định còn có người khác sử dụng loại vũ khí này.”
“Chúng ta bắt không được người chủ sự sau lưng, hoặc là nói kẻ cầm đầu của tập đoàn tội phạm này, sẽ luôn còn có nhiều phiền toái hơn!” Đại lãnh đạo lên tiếng, cả bàn người đều ăn ý cúi đầu xem tư liệu.
“‘Hành Động Voi Trắng’ ở biên giới lần này, đối phó với đối phương là ai? Vẫn là tập đoàn Ngô Đình Mạo có thế lực nhất địa phương ở Kachin, phải không?” Bùi Dật đè huyệt thái dương suy nghĩ, “Có gan hạ đội viên bộ phận phục kích của chúng ta, rất có thể vẫn là người của Ngô Đình Mạo, chính là mấy đại kim cương dưới tay hắn.”
“Người chạy trốn khỏi MCIA6, tên là Lệ Hàn Giang, từng là phó phòng và người phụ trách hành động của các người?” Thứ trưởng Lưu đột nhiên hỏi, “Người này hiện tại ở đâu?”
Lãnh đạo tự nhiên nhìn về phía Bùi Dật, giống như đương nhiên hắn nên biết chuyện.
Mọi người ăn ý đồng thời quay đầu, nhìn chằm chằm Bùi Dật, tất cả đều tạm thời thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ ném gánh nặng khó nhằn này cho Đội trưởng Bùi.
Bùi Dật đối mặt với tất cả mọi người không lên tiếng, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa đồng tình, rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì sao cố ý muốn xách mình tới đây tham gia cuộc họp cấp cao vào lúc sáng sớm! Nếu không, với chức danh của hắn không có đủ tư cách để ngồi vào cái bàn này.
Hắn rũ mắt xuống, khẽ nhéo ngón tay: “Có quan hệ gì với Lệ Hàn Giang không?”
“Không thể xác định có liên quan hay không. Lệ Hàn Giang dù sao vẫn luôn chạy trốn, không trả lời đối với liên lạc của chúng ta. Với kinh nghiệm trong quá khứ của mình, ông đã rất quen thuộc với các lực lượng vũ trang địa phương ở Kachin và Shan, phủi bang địa phương võ trang thế lực, đều thực hiểu biết rất quen thuộc a.” Lãnh đạo gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Nói như vậy, tôi cũng rất quen thuộc đối với tình huống bên kia.” Bùi Dật nói nhỏ.
“Tình báo ở khắp nơi có chứng cứ xác thật cho thấy Lệ Hàn Giang có liên quan đến vụ án ở La Mã và Cairo, hắn có lộ diện, có liên hệ, hắn biết tất cả.” Thứ trưởng Lưu cũng có trật tự, hoài nghi hoàn toàn có căn cứ.
Bùi Dật nâng lên mắt: “Chẳng lẽ Lệ Hàn Giang có thù với cảnh sát biên phòng phòng chống ma túy của chúng ta sao? Ông ta có lý do gì? Mặc dù có xích mích, không phải cùng đại đội phòng chống ma túy ở biên giới, mà là cùng MCIA6 chúng tôi……”
Hắn im lặng và không muốn tiếp tục tranh cãi.
Lãnh đạo không nổi giận tại chỗ, tính tình và phong thái rất tốt chỉ nhìn việc không nhìn người.
“Này này……” ‘nhất quán ba phải’ nhanh chóng online, Liên Nam Ngọc vẻ mặt bình tĩnh lời nói có ẩn ý, “Tiểu Bùi, như vậy, nếu cậu biết Lệ Hàn Giang ở đâu, có thể liên lạc được với hắn, bảo hắn nhanh chóng trở về. Hoặc có thể nói chuyện ở nơi thứ ba, ở nước ngoài, chúng ta cần phải hiểu tổ chức và những người sau lưng ông ta.”
Bùi Dật nhíu mày cảm thấy không đúng: “Tôi, tôi liên lạc như thế nào…… tổ chức sau lưng ông ta?”
Liên Nam Ngọc hạ thấp giọng nói nhưng từng câu từng chữ trúng mục tiêu: “Cậu truy bắt Lãnh Kiêu ở Cairo, lúc ấy các người sử dụng thiết bị liên lạc điện tử, dữ liệu thời gian thực, thậm chí, những tư liệu về đội trưởng Lãnh, trộm ra từ trong hệ thống lưu trữ nội bộ của chúng ta, đều là ai làm? Ai đã liên lạc và làm việc với cậu vào thời điểm đó? Còn có người liên lạc với cấp dưới của cậu, tiểu Nhiếp và Chung Trạch, truyền tin tức cho bọn họ, còn liên lạc và điều động Chu Bân ở Tổng Bộ. Ông ta đã làm điều đó một mình như thế nào?”
Sắc mặt Bùi Dật chợt đỏ lên, không ngờ rằng ngay cả Phật Di Lặc luôn mỉm cười này cũng có thể khiến hắn không còn gì để nói.
Hắn không chỉ nên “biết chuyện”, hơn nữa khẳng định còn “biết chuyện mà không báo”, không nhốt hắn chính là do sổ công lao trước kia.
Rất ít khi gặp phải sự lúng túng như vậy trong văn phòng, giống như bị người bao vây, bốn bề thù địch. Hắn không muốn để cho người trong lòng hắn coi trọng bị liên lụy, cán cân tâm lý và tình cảm đã lặng lẽ nghiêng… Hơn nữa, hắn quả thật có điều giấu diếm.
Từ Cairo trở về, hắn lặng lẽ gửi tin nhắn mỗi ngày, sử dụng mọi kênh liên lạc mà mà hắn có thể nghĩ ra.
【 Nếu ông là cha tôi, chúng ta hãy nói chuyện. Tôi muốn nghe nỗi khổ của ông, những chuyện trước đây sẽ bỏ qua, tôi chỉ muốn biết lý do tại sao. 】
Tôi muốn biết tại sao?
Chuyện quái gì đã xảy ra trong mấy năm qua vậy?……
Bùi Dật ôm một xấp văn kiện rời khỏi bàn, sải bước đi ra khỏi phòng họp: “‘Hành Động Voi Trắng’ này tôi theo, tôi sẽ đi biên giới, nhất định sẽ đưa hung thủ đứng sau màn thật sự quy án …… Đừng oan uổng người không liên quan.”
“Tiểu Bùi, cậu ở lại.” Liên Nam Ngọc thuận miệng ngăn lại, “Vụ án này không cần cậu phụ trách, chúng ta vẫn là ……”
“Vì sao tôi không thể phụ trách bởi vì tôi không được phép rời khỏi Yến Thành sao?” Bùi Dật quay đầu lại hỏi một câu, “Sợ tôi xuất cảnh sẽ chạy sao? Chẳng lẽ người đó cùng một nhóm với bọn buôn bán ma túy, chuẩn bị người ngựa ở biên giới chờ tiếp ứng tôi chạy trốn sao?!”
……
Bùi Dật rời đi với gương mặt đỏ bừng dưới cảnh mắt to mắt nhỏ trong phòng họp.
Cuối cùng trong lòng cũng không được tự nhiên.
Hắn vốn cũng không muốn đề cập đến tên người kia ở trước mặt mọi người. Ông ấy còn chưa từng thừa nhận mình là “cha” trong lý lịch cuộc sống. Chỉ là tồn tại một bóng xám này, đã sắp làm cho hắn rơi vào vũng bùn và phế đi tín nhiệm của cấp trên đối với hắn.
Cũng hiểu được những lo lắng, khó khăn của lãnh đạo, nếu như hắn là lãnh đạo hắn có thể làm gì? Trong một khoảnh khắc đột nhiên nhận ra, vì sao năm đó Lãnh Kiêu lại chọn cái chết.
Trần Hoán đuổi theo ra khỏi phòng họp.
Bùi Dật hất tay Trần Hoán đang lôi lôi kéo kéo: “Sếp Liên, vừa rồi có ý gì?”
Trần Hoán vừa nắm tay vừa che miệng: “Liên trưởng phòng cũng không phải nhằm vào cậu. Tình hình rất cấp bách, vụ án đã được đưa ra giám sát!”
Bùi Dật lộ vẻ không vui: “Ông ấy nhằm vào Lệ Hàn Giang.”
Trần Hoán: “Cậu thật sự liên lạc mà không nói cho chúng tôi sao?”
“Có liên lạc hay không cũng không thể là ông ấy làm.” Bùi Dật buông tay biện giải, “Ông ấy giúp chúng ta điều tra vụ án của Lãnh Kiêu cùng với nhà máy quân sự ngầm ở Đông Phi.”
Trần Hoán dùng ánh mắt nói: Tôi mẹ nó cũng tin cậu, nhưng đối với lãnh đạo báo cáo kết quả công tác như thế nào? Càng đừng nói đến Lãnh Kiêu, làm cho MCIA6 chúng ta mặt xám mày tro, đúng là một con nhím rất khó giải quyết.
Bùi Dật đến gần Trần Hoán: “Việc này về cơ bản là do thủ hạ của Ngô Đình Mạo đang kinh doanh ở Đông Nam Á làm! Hai năm trước, đã bị chúng ta tiêu diệt lượng đám hàng lớn, khẳng định ý đồ trả thù…… Về phần người nghiên cứu vũ khí sinh hóa, suy cho cùng là vì buôn bán kiếm tiền, chỉ cần chảy vào thị trường chợ đen, sẽ có thể rơi vào trong tay bất cứ ai. Những kẻ buôn bán ma túy địa phương ở Kachin, việc sở hữu loại súng và đầu đạn này là điều bình thường.”
Trần Hoán khẽ gật đầu: “Vậy cậu cho rằng, Lệ Hàn Giang vì sao sống chết cũng không lộ diện, không trở về?”
“Có lẽ có ông ấy có băn khoăn.” Bùi Dật tránh đi tầm mắt, “Ông ấy muốn đi trước chúng ta một bước.”
Có những lời hắn không nói ra. Lệ Hàn Giang vốn có địa vị và quyền lực ở MCIA6, sánh vai cùng Sở Tổng, bây giờ địa vị và thuộc hạ đều không còn, bối cảnh cũng không được trong sạch, làm sao có thể dễ dàng trở về?
Còn có được, chính là một mình một ngựa, tự do tự tại, một mình đi đến tận chân trời.
……
Chương tổng thừa dịp Đội trưởng Bùi ra cửa, thấy vậy tranh thủ bận rộn với công việc, liên tiếp mở ba cuộc họp chính thức trong ngày.
Buổi tối vừa ra khỏi văn phòng đã nhận được night call: “Ca, nhớ anh…… Anh qua với em đi.”
Chương tổng vội vã đến hộp đêm ở tầng trệt của tòa nhà Gia Hoàng gặp người. Hiện giờ anh chính là bạn trai “Gọi là đến”, vẻ mặt say mê nhẫn nhục chịu đựng cam tâm tình nguyện.
Còn quá sớm so với thời điểm ban đêm, trong đại sảnh thưa thớt không có mấy người ngồi. Một nghệ sĩ tuyến 18 đứng trên sân khấu, ôm microphone ngâm nga tà âm.
Trong một góc mờ ảo dưới ánh đèn, bóng dáng tuấn tú đặt ly rượu xuống, đứng dậy nhào vào người Chương tổng, ôm lấy không buông tay ……
Chương Thiệu Trì nhíu mày, quay đầu lại ném ánh mắt làm cho nhân viên phục vụ bốn phương tám hướng thức thời rời đi. Anh vỗ vỗ người nóng bỏng trong ngực: “Lại làm sao vậy? ổn không?”
“Không ổn.” Bùi Dật nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chương tổng: “Ai bắt nạt em? ”
Bùi Dật cọ đến vành tai người đàn ông của mình, thấp giọng kể khổ: “Bọn họ bắt nạt em.”
“Cục phó Trần hay là lão già nào? Anh giúp em tìm người đánh bọn họ một trận?” Chương Thiệu Trì dùng giọng điệu rất khinh thường đùa giỡn, “Tôi mua luôn tòa nhà văn phòng MCIA6, phá bỏ, phá thành gạch luôn?”
Bùi Dật vui ra tiếng, thật sự là nhảm nhí. Cơn tức giận của hắn đã biến mất hơn một nửa: “Chỉ muốn đêm nay tới đây uống với anh một ly.”
Chương Thiệu Trì cười lạnh: “Đừng hòng tìm cớ say rượu loạn tính.”
“Tôi muốn say rượu loạn tính ……” Bùi Dật nói, “Có thuốc lá không?”
Chương tổng nhíu mày: “Không phải em bị dị ứng nicotine sao?”
Bùi Dật vung tay: “Lão tử mẹ nó muốn từ chức không làm!”
Ngành nghề bảo mật đặc biệt không phải cứ muốn vào thì vào, cũng không phải muốn từ chức là có thể đưa một lá thư từ chức sau đó quay đầu rời đi. Trên con đường này, còn muốn toàn thân trở ra? Sẽ không có cơ hội, đây là chính định mệnh của cuộc sống.
“Thật sự muốn từ chức?” Chương tổng lạnh lùng nhìn hắn, “Từ từ, chúng ta hãy thảo luận từ từ, liệu có thể loại bỏ thiết bị trên người của em như micro, kháng sinh, huyết thanh độc xà, xyanua kali …… và cái kíp nổ trước hay không?”
“Anh chỉ nhớ thương chuyện kia sao? Đi thôi, về nhà đi, ‘làm’ em.” Bùi Dật quay đầu đi về phía cửa.
Chương tổng dùng sức kéo người trở về, giống như ôm một con búp bê lớn vào lòng xoa xoa: “Được rồi, rất đàn ông.”
Bùi Dật treo người trên vai người đàn ông của mình, hai tay vờn quanh ôm eo, giống như là thở dài nỉ non: “Ca, ôm em đi”
……
Đêm khuya, dòng sông xe trên đường vành đai rốt cục hội tụ thành một chuỗi dài điểm sáng trên kính màu trà, sau đó hóa thành một mảnh hoa văn.
Có rất nhiều câu chuyện ẩn giữa ánh sáng và bóng tối.
“Người như Lệ Hàn Giang, nhất định sẽ không trở về.” Chương Thiệu Trì dựa lưng vào sô pha, cổ chân ở trên bàn trà run nhẹ, “Nếu anh là cha em, anh cũng không quay lại.”
Đội trưởng Bùi ngồi trên thảm, trải ra những bức ảnh tư liệu, giống như đánh bài poker, sứt đầu mẻ trán tìm kiếm đầu dây.
“Khi nào anh là cha em ……” Lời này nghe làm cho người ta không được tự nhiên, Bùi Dật nhíu mày.
Bên môi Chương Thiệu Trì hiện lên chút khâm phục và xúc động không dễ phát hiện: “Ông ấy có thể tự mình thu thập thông tin tình báo, đào ra hung thủ đằng sau màn lại bắt quy án. Còn cần về nước tự thú và bị MCIA6 giam giữ điều tra, cách ly thẩm vấn sao? Nơi nào có người, nơi đó có sông hồ, bình sinh những chuyện này anh hiểu biết nhiều, những người không có năng lực, chỉ là tu hú sẵn tổ còn không bằng ông ấy…… Nếu anh là ông ấy, nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn tự chui đầu vào lưới.”
Bùi Dật cúi đầu không nói.
Có lẽ cũng có những yếu tố “Không tín nhiệm”? Sáng nay trong phòng họp phát sinh một ít bất hòa, bản thân Bùi Dật đều cảm thấy vô cùng không thoải mái và khó chịu.
“Cho nên, Trần phó phòng hoài nghi không sai.” Chương Thiệu Trì nói, “Lệ Hàn Giang chính là có điều giấu diếm, ông ấy nhất định có liên lạc với thủ phạm, có giao tình rất sâu. Hồi đó, một đám huynh đệ cùng nhau, đại ca giang hồ, làm sao ông ấy có thể dễ dàng giao nộp vũ khí!”
Đội trưởng Bùi quay mặt đi, tầm mắt tự do nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ bằng kính
Dưới ánh mắt quan sát khôn khéo của lão hồ ly, hắn rốt cuộc từ trong túi giấy kraft rút ra tình báo Lệ Hàn Giang gửi cho hắn: “Ông ấy quả thật đã nhắc nhở phương hướng là Đông Nam Á …… Em chỉ là tạm thời không có cách xác định vị trí cụ thể.”
Chương Thiệu Trì đặt mông cũng ngồi trên thảm, cánh tay vòng qua, ôm người vào trong lòng: “Đây là… Đây không phải là thư đó sao?”
Phải, lúc ở Venice, hắn nhận được bức thư dính bột bệnh than, là một thủ đoạn mà Lãnh Kiêu hại hắn.
Đây là bản sao được phóng to, dữ liệu giấy viết thư cũng đã được thử nghiệm, nhận dạng vân tay, v.v.
“Chính là lá thư uy hiếp kia.” Bùi Dật nói, “Chuyện này Lãnh đội trưởng đã thú nhận, hắn là muốn hãm hại anh, nhưng lá thư này không phải hắn viết.”
Rất dễ hiểu, người đứng sau chỉ đạo Lãnh Kiêu thực hiện kế hoạch đe dọa toàn thành phố Venice, đùa giỡn một đám đặc vụ MCIA đến kiệt sức, nhân tiện ném một lá thư đe dọa.
Chương Thiệu Trì bừng tỉnh: “Thư là ‘người kia’ viết? Không để lại dấu vân tay, nước bọt, DNA sao?”
Bùi Dật dở khóc dở cười: “Sao có thể không cẩn thận như vậy!”
Chương Thiệu Trì nhếch miệng vui vẻ: “Không có để lại ở trên giấy viết thư một chút gì? Tám phần cũng là thân thể có bệnh, không còn dùng được!”
Quan chức cấp cao của La Mã – Giang Hãn cũng chính là Lệ Hàn Giang, quả nhiên là tình báo viên chuyên nghiệp khôn khéo kín đáo, dựa núi ăn núi, đi đâu thì lấy đó, trước khi chạy trốn không chút khách khí, tận diệt các tài liệu, số liệu xét nghiệm nội bộ của bộ phận La Mã.
Chương Thiệu Trì lật xem một lần nữa: “Đóng dấu thư tín……”
“Đương nhiên, bên kia sẽ không để lộ chữ viết tay, kiểu máy in, kết cấu mực cũng rất bình thường, thật sự không phải là manh mối có giá trị.” Bùi Dật nói, “Chỉ có loại giấy viết thư là đặc biệt.”
Giấy viết thư đặc biệt? Chương tổng nhìn chằm chằm vào số liệu xét nghiệm, “Cái giấy gì vậy?”
“Không biết đối phương có phải sơ suất hay không, hoặc là trong tay vừa vặn chỉ có tờ giấy này, hoặc là cố ý tiết lộ dấu vết cho em?” Bùi Dật chỉ ra, “Giấy thư không phải là giấy in trắng tinh khiết tiêu chuẩn có thể mua ở khắp mọi nơi, hoặc là giấy viết thư bình thường, bột gỗ của giấy này là gỗ hoàng hoa lê (gỗ sưa) rất hiếm.”
“Gỗ Hoàng Hoa Lê?” Chương Thiệu Trì hừ ra một giọng mũi, “Gỗ quý mang ra làm giấy, mẹ nó thật là xa xỉ, Hoàng Hoa Lê của Hải Nam hay là Hoàng Hoa Lê của Myanmar?”
“Myanmar cũng có Hoàng Hoa Lê sao?”
“Cây quí hiếm ở Myanmar gọi là gỗ Giáng Hương Hoàng Đàn và Hoàng Hoa Lê là cùng một loài cây, bé cưng à, không biết sao?” Chương Thiệu Trì duỗi tay che đầu Tiểu Bùi, xoa xoa sợi tóc mềm mại.
Có chuyên gia về kỹ thuật hỗ trợ, Đội trưởng Bùi không chơi đồ nội thất đồ cổ, trong nhà lại không phải khai thác quặng mỏ, cũng không có nhiều tiền dư dả để phung phí.
Hắn sửng sốt, ngồi bên cạnh người đàn ông của mình, đồng tử giãn ra: “Em còn cho rằng Hoàng Hoa Lê chính là của Hải Nam, anh có thể nhìn ra đây là loại gỗ nào, kết cấu? nguồn gốc không?”
“Trước khi em đến nhà anh, khi ông già nhà chúng ta còn sống, thư phòng thu thập mấy món đồ nội thất kiểu cũ của dân quốc, chính là gỗ Giáng Hương Hoàng Đàn (Đàn Hương) của Myanmar. Em không biết nhìn hàng sao?” Chương Thiệu Trì rất thong dong mà bắt đầu phổ cập khoa học, “Ông già có cả hai loại. Bộ sưu tập đều là những loại gỗ nội thất quý hiếm và gần như đã tuyệt chủng. Nhưng gỗ đàn hương được sản xuất tại Hải Nam hơi nông, gỗ hơi lỏng lẻo; gỗ đàn hương sản xuất ở Myanmar có màu sẫm hơn, có đường vân màu nâu đỏ chìm, kết cấu mỏng hơn, cảm giác đồ nội thất nặng hơn, bề mặt có một lớp hổ phách rất đẹp …… Hiện tại một bộ ba món gồm một bàn hai ghế, là có thể đổi lấy một căn biệt thự nhà anh, em thích, tới lấy một bộ?”
Giấy thư có màu nâu nhạt, cho dù là tài liệu lưu trữ, hoa văn đều có thể nhìn ra vật liệu gỗ đặc, đường vân đặc trưng của gỗ và cảm giác dầu độc đáo.
Bùi Dật hơi há miệng, thấp giọng nói: “Nguồn gốc cụ thể ở nơi nào?”
Chương Thiệu Trì khẽ nhắm mắt lại rồi lại mở ra: “Vùng núi Kachin và Shan, chỉ có vài mảnh đất hẹp và dài, sản lượng đã vô cùng thưa thớt. Có thể dùng loại giấy viết thư này, đoán chừng chiếm một mảnh trên ngọn núi!”
Có lẽ đó là ở đó.
Trong lòng có cảm xúc lẫn lộn, Bùi Dật xoay người hướng trên mặt Chương tổng, dùng sức hôn một cái: “Ca, anh thật hữu dụng!”
Chương Thiệu Trì bị hôn đến hơi nhíu mày, rồi lại bị sự phấn khích đến hai mắt phát sáng của Bùi tiên sinh lây nhiễm, làm trái tim anh gợn sóng.
Bảo bối nếu là phá án, từ chức, triệt để chấm dứt những thăng trầm này, tôi lập tức không chớp mắt tiêu tiền thả xuống một bộ đồ nội thất Hoàng Đàn Giáng Hương của Myanmar, làm sính lễ đi gặp cha ruột và cha kế của em ——hai lão già kia có thể đồng ý không?
Nhà người ta một lão cha vợ cũng đủ khó hầu hạ, chỗ này có tới hai người.
Không chừng còn có hai mẹ vợ. Muốn cùng người yêu sống chung lâu dài, chia sẻ niên hoa, thật không dễ dàng.
……