Nhược Khả Phi thấy bọn chúng sửng sốt không nói chuyện, liền nhíu mày nhìn Diêm Diễm nói: “Điểm huyệt, lục soát hết tiền của bọn chúng.”
Diêm Diễm lập tức hiểu ý, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, xinh đẹp điểm huyệt đạo của bọn chúng. Trong lúc bọn chúng đang hoang mang sợ hãi, lục soát hết tiền của bọn chúng.
Khi Diêm Diễm đem cướp đoạt tiền mang đến đưa đến tận trên tay của Nhược Khả Phi thì Nhược Khả Phi cau mày nhìn mấy khối bạc vụn trong tay, cân nhắc, mỉm cười nói: “Chỉ chút tiền ấy?”
Bọn du côn bị điểm huyệt mắt lộ sợ hãi, biết hôm nay là chọc phải người không nên dây vào. Không thể nhúc nhích cũng không thể nói chuyện, chỉ có liều mạng nháy mắt biểu hiện thật sự chỉ có số tiền này. Trong lòng thầm mắng cái tên chết tiệt mới đưa ra chủ ý này. Lần này thì xong đời rồi, chẵng những không cướp được tiền mà hiện tại còn bị cướp sạch hết. Hiện tại mạng nhỏ còn bị người ta nắm trong tay. Ai mà biết bọn họ nhìn như thư sinh tuấn tú mà lại lợi hại đến thế.
Nhược Khả Phi đem bạc đưa cho Tiểu Vũ: “Thu lại đi, cũng đủ ăn một bữa cơm.” Dứt lời, không thèm liếc nhìn đến bọn du côn đang đứng chết trân ở đó, phất phất ống tay áo đi lên phía trước. Tiểu Vũ cất xong bạc, tròng mắt trợn trắng liếc nhìn bọn du côn, bỗng dưng tiến lên, hung hăng tát cho mỗi người một cái tát thế này mới đuổi theo. Diêm Diễm là nhìn không chớp mắt cũng đuổi theo, mặc kệ bọn du côn đứng trong gió rét lạnh run.
Đi đến một chỗ rộng lớn phía trước, quả nhiên thấy rất nhiều người đang xếp hàng lĩnh lương thực. Trong đội ngũ có xanh xao vàng vọt, ăn mặc rách nát đích thực là dân đói, cũng có dân chúng mặt mày sang sủa ăn mặc không tồi. Mà người phụ trách phân phát lương thực cũng không thèm nhìn tới, bất cứ người nào đến lĩnh cũng cho một cân gạo trắng.
“Hầu gia ra kìa!” Có tiếng người gào to, mọi người lập tức 喧 ồn ào hẳn lên.
Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa màu đỏ cao lớn kia, một lão nhân ăn mặc mộc mạc, mặt mày nhân từ đang được một nha hoàn nâng đỡ run rẩy đi ra. Bộ dáng run rẩy yếu ớt của ông ta làm người ta hoài nghi nếu ông ta không được người nâng đỡ chắc chắn sẽ ngã xuống.
“Hầu gia!” “Hầu gia!” “Hầu gia!” “Hầu gia!”
Không biết là ai đi đầu quát lên, lập tức có rất nhiều người hưởng ứng, trên mặt của mọi người đều là sùng bái cùng kính yêu.
Nhược Khả Phi cười khẽ, bộ dạng này thật sự có chút giống cảnh hiện đại, như diễn viên sắp thuyết giảng. Các quần chúng đều đỏ mắt, miệng hét to.
Vị Ngải Lộc Hầu run rẩy hơi hơi giơ hai tay lên, phía dưới liền lập tức an tĩnh.
Ngải Lộc Hầu gật gật đầu, hiền lành mỉm cười, thanh âm lại xem như to: “Các vị hương thân, mọi người không phải sợ. Có ta ở đây một ngày liền tuyệt đối không cho mọi người đói một ngày. Chúng ta phải đoàn kết lại, cùng nhau vượt qua lần tai nạn này.”
Dứt lời, các dân chúng lại kích động, trong miệng tiếng gọi ầm ĩ lại vút cao.
Trong mắt Nhược Khả Phi bắn ra ánh sáng lạnh lẽo. Thật can đảm! Cô Vân thuyết phục không người nào có thể. Hiện tại xem ra thì không hẳn rồi.
“Hầu gia ~~~ Ngài làm chủ cho chúng ta a.” Đột nhiên một tiếng la thê lương đột ngột vang lên.
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, liền nhìn thấy một cô nương tóc tai bù xù ôm đứa bé vọt tới trước mặt Ngải Lộc Hầu khóc thiên đập đất. Phía sau nàng là một nam tử tiều tụy đi theo.
Nhược Khả Phi nghe mọi người xì xào bàn tán. Cái gì, lại đã xảy ra chuyện như vậy, đứa nhỏ thoạt nhìn không đến bốn tuổi a.
“Hầu gia, ngài nên làm chủ cho chúng tôi a, hài tử của tôi đêm qua lại bị trộm đi rồi, hôm nay tìm được ở bên cạnh giếng Thành Tây, đã bị, đã bị ~~~” Phụ nhân khóc là thở không ra hơi.
“Quá đáng! Thật sự là những tên hung thủ tán tận lương tâm!” Ngải Lộc Hầu tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, người đã run run không ngừng, “Mọi người không cần lo lắng, ta nhất định sẽ mau chóng bắt được hung thủ, để cho hắn biết thế nào là trừng phạt!” Ngải Lộc Hầu nói nghiêm nghị chính nghĩa. Hai vợ chồng trước mặt lộ vẻ cảm kích.
Phía dưới mọi người lại hô to Ngải Lộc Hầu, có người đi đầu đã dập đầu xuống lạy, tiếp theo rất nhiều người bắt chước dập đầu bái lạy theo. Sân to như vậy, mọi người đều nhất nhất quỳ lại. Cuối cùng duy chỉ có còn lại ba người Nhược Khả Phi là đứng thẳng tắp, rất là đột ngột.
Ngải Lộc Hầu đang vừa lòng cười tủm tỉm nhìn mọi người quỳ gối, khóe mắt lại bỗng dưng nhìn thấy ba người đứng ở phía sau. Ánh mắt vốn dĩ đục ngầu, nháy mắt sáng lên, hiện lên ánh sáng dị thường. Ngay sau đó lại không thấy, lại biến thành đục ngầu.
“Các ngươi là ai? Vì sao không bái lạy Hầu gia?” Không đợi Ngải Lộc Hầu mở, người cách Nhược Khả Phi gần nhất đã có miệng mở miệng khiển trách. Lại có người dám đối xử vô lễ với vị Ngải Lộc Hầu giống như thần thánh trong mắt bọn họ, sao có thể tha thứ?
Ở trên nóc nhà cách đó không xa, một đôi mắt xinh đẹp đang trêu tức nhìn bên này. Nữ nhân, hiện tại làm sao ngươi ứng phó đây?......
Lời của tác giả: Haichươngnày cũng không ngôn tình quá mọi người để ý bề ngoài. Khả Phi làm đây tất cả cũng là vì Cô Vân. Không biết mọi người đối với những chương phi ngôn tình vẫn còn có hứng thú hay không.