“Vương gia.” Nha hoàn đứng ở cửa phòng Đỗ Vũ nhìn thấy Hiên Viên Cô Vân đều cung kính hành lễ. Ở trong phòng Đỗ Vũ nghe được thanh âm, vội vàng nhanh chóng đứng dậy mở cửa nghênh đón.
Tay Hiên Viên Cô Vân còn chưa chạm đến cửa, cửa đã tự mở ra, sâu trong mi mắt của Đỗ Vũ là khuôn mặt kiều diễm, trên mặt tràn đầy niềm vui sướng. Nhanh như vậy, Vương gia lại đến tìm mình nhanh như vậy. Vui sướng ở ngoài nhưng trong lòng lại có chút bi ai, đây tất cả đều là bởi vì con tiểu tiện nhân kia. Nhưng đừng lo, sau khi diệt trừ nàng ta, Vương gia sẽ không còn nhớ đến nàng ta nữa. Nhân vật giống như Vương gia đây làm sao có thể vì một nữ nhân mà hao tổn tinh thần. Nam nhân hoàn toàn chỉ nghĩ đến quyền lợi không nên vướng bận ái tình. Con tiểu tiện nhân kia có cái gì mình đều có tất cả, cái nàng ta không có mình cũng có. Sắc đẹp, dáng người, những điều này là do thiên phú bẩm sinh sẵn rồi. Cho dù là hấp dẫn được Vương gia vài năm cũng đủ rồi, mấy năm này đủ để cho chính mình ngồi trên vị trí chính phi.
“Ái thiếp, đợi lâu không.” Hiên Viên Cô Vân mỉm cười, nụ cười lạnh như băng nhưng Đỗ Vũ lại nhìn không tới.
“Vương gia ~~~” Đỗ Vũ vui vẻ đón nhận cánh tay của Hiên Viên Cô Vân, Hiên Viên Cô Vân xoay người lại nhận lấy khay trong tay nha hoàn, tránh né bàn tay của Đỗ Vũ, thản nhiên nhìn nha hoàn phân phó:
“Ra bên ngoài giữ cửa.”
“Vâng” Vẻ mặt trong sạch, khẩu khí nha hoàn cũng rất cung kính, lui ra phía sau một bước canh giữ ở bên ngoài.
Hiên Viên Cô Vân vừa cười vừa bưng khay tiến vào phòng, Đỗ Vũ vội vã đóng cửa lại đi theo.
“Ngồi đi.” Hiên Viên Cô Vân đem khay đặt ở trên bàn, tự mình ngồi xuống trước.
“Vâng, Vương gia.” Đỗ Vũ kích động nhanh chóng ngồi xuống.
“Ái thiếp, đây chính là rượu ngon bổn vương cố ý chuẩn bị cho nàng đây.” Hiên Viên Cô Vân đột nhiên mỉm cười thản nhiên, tự tay rót hai ly rượu.
Đầu óc của Đỗ Vũ nhanh chóng ngừng hoạt động, Vương gia trước mắt vì chính mình mà tự mình rót rượu a.
“.” Hiên Viên Cô Vân ôn nhu cười, đưa ly rượu trong tay cho Đỗ Vũ. Đỗ Vũ nhìn Hiên Viên Cô Vân tươi cười, lập tức nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch, trên mặt tràn đầy nụ cười thỏa mãn.
“Dễ uống không?” Hiên Viên Cô Vân một tay chống cằm tựa trên bàn, mỉm cười nhìn Đỗ Vũ.
Đỗ Vũ khó hiểu nhìn Hiên Viên Cô Vân, không rõ hắn vì sao hỏi ra lời kỳ quái như vậy.
“Ha ha.” Hiên Viên Cô Vân không nói gì thêm, chỉ là nhẹ nhàng cười lên hai tiếng, rất hưng phấn nhìn vẻ mặt khó hiểu của Đỗ Vũ. Uy hiếp hắn, thật đúng là có gan lớn.
Một lát sau, đồng tử Đỗ Vũ chợt mở to. Yết hầu giống như lửa cháy, đau buốt đánh úp về phía thần kinh của nàng ta. Đau quá, sao lại thế này? Tại sao lại như vậy? Ánh mắt nhìn về phía ly rượu trong tay, rượu này?! Chẳng lẽ trong rượu Vương gia ban có độc?
“Ha ha, bổn vương hỏi ngươi hương vị như thế nào a?” Hiên Viên Cô Vân cười thật sáng lạn. Biểu tình nữ nhân trước mắt thật đúng là không sai, làm cho người ta thoạt nhìn rất là thoải mái a.
“Tê ~~~” Đỗ Vũ há to mồm, muốn nói gì, lại chỉ phát ra âm thanh rất khó nghe.
“Ha ha, ngươi dường như không hiểu rồi, bổn vương hận nhất chính là bị người khác uy hiếp. Mà ngươi, vừa vặn phạm vào điều tối kỵ.” Hiên Viên Cô Vân đứng dậy, từ từ đi đến trước khuôn mặt đã muốn vặn vẹo của Đỗ Vũ, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của nàng ta. Phản chiếu trong đôi mắt của Đỗ Vũ là đôi mắt nguy hiểm mà lạnh như băng của Hiên Viên Cô Vân.
“Tê ~~ tê ~~~” Vẻ mặt Đỗ Vũ đầy vẻ sợ hãi, cằm đau nhức làm tinh thần nàng ta không thể tập trung. Làm sao có thể? Mới vừa rồi còn ôn nhu mỉm cười, nhưng hiện tại lại hóa thân biến thành ác ma. Vương gia vừa rồi cùng người hiện tại thật là cùng một người sao? Muốn gọi, muốn hỏi người trước mắt tại sao lại đối với chính mình như vậy, nhưng làm sao cũng không phát ra được thanh âm nào.
“Quên mất, ngươi không thể nói chuyện, nhưng có thể viết chữ. Làm sao bây giờ đây? Có phải đem ngón tay của ngươi cũng chém đứt luôn hay không?” Hiên Viên Cô Vân đột nhiên như đang nhớ lại vấn đề này, rất buồn rầu nói.
Đỗ Vũ mạnh mẽ giãy khỏi bàn tay Hiên Viên Cô Vân đang bóp cằm nàng ta, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi. Hắn lại muốn đối với chính mình như vậy? Không! Làm sao có thể như vậy! Mình là sườn phi của hắn a, không phải là nha hoàn tùy ý làm ấm giường.
“Ai nha, xem kìa, đã đem Ái thiếp của bổn vương hù dọa rồi.” Hiên Viên Cô Vân nheo mắt cười, ôn nhu duỗi tay nắm lấy cánh tay của Đỗ Vũ. Thật là, xem này, bàn tay của Ái thiếp xinh đẹp như vậy, bổn vương làm sao nỡ chặt đứt đây. Tất cả quyết định là ở ngươi a.”
Đỗ Vũ há to mồm, giống như tránh né rắn rết rút tay mình về. Quyết định là do mình, lời này nàng ta đã hiểu. Không thể nói lung tung. Nếu không tay của mình liền giữ không được.
Đỗ Vũ liều mạng gật mạnh đầu, ý bảo chính mình minh bạch rồi. Nhưng vẻ mặt đã bị sợ hãi vặn vẹo không thành hình dạng.
“Cười một cái cho bổn vương xem, vẻ mặt hiện tại của ngươi rất khó coi nha.” Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng cười.
Đỗ Vũ há to mồm, lập tức liều mạng cố nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Nàng bỗng nhiên hiểu được, mình cái gì cũng không phải. Thì ra vẫn luôn là mình đang diễn trò, hơn nữa còn mười phần là vai hề! Nàng đã hiểu rồi, người thiệt là mình. Đấu không lại, tranh giành không lại, vĩnh viễn đều không thể đem người đàn bà kia dẫm nát dưới chân.
“Ái thiếp ngoan ngoãn ở chỗ này là được. Muốn mặc cái gì ăn cái gì, viết xuống là được. Bổn vương đều sẽ cho ngươi cái tốt nhất.” Hiên Viên Cô Vân mỉm cười xoay người đi tới cửa, để lại Đỗ Vũ cứng ngắc ở tại chỗ.
Hiên Viên Cô Vân tâm tình không tốt trở về phòng, đẩy cửa ra lại nhìn thấy Nhược Khả Phi đang thay y phục nam trang ra.
Nhược Khả Phi nghe được tiếng đóng cửa, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Hiên Viên Cô Vân đang nhìn mình, không khỏi nở nụ cười: “Có cái gì đẹp đâu? Còn xem không đủ sao?”
“Không đủ, vĩnh viễn đều xem không đủ.” Hiên Viên Cô Vân dán sát vào, làm nũng, lấy mặt cọ vào cổ Nhược Khả Phi.
“Ta vừa đi ngươi đã đuổi theo, sự tình đều xử lý xong rồi?” Nhược Khả Phi xoay người ôm cổ Hiên Viên Cô Vân, nghiêm túc hỏi.
“Ha ha, hắn vừa đến biên cảnh mà thôi, lương thảo trước mắt còn nhiều lắm.” Hiên Viên Cô Vân mặc dù đang mỉm cười, nhưng tia trầm trọng trong mắt kia lại bị Nhược Khả Phi sâu sắc bắt giữ được.
Trước mắt? Nhược Khả Phi chú ý tới cái từ này. Nói cách khác, nếu trận chiến này trận kéo dài lâu, như vậy bất lợi đúng là thái tử rồi? Dân tộc du mục thiện chiến dũng mãnh, thật làm cho người ta đau đầu a......
Trong phòng Diêm Diễm.
Diêm Diễm nhìn giấy dầu bao lấy món đậu đỏ chiên giòn đã cứng ngắc. Hỏng rồi! A! Đã hỏng mất rồi! Bên trong món Đậu đỏ chiên đã mốc meo rồi! Đau lòng nhìn thức ăn trước mắt, Diêm Diễm muốn phát điên. Chính mình vẫn làm ra vẻ luyến tiếc, hiện tại tốt rồi, không ăn được. Chết tiệt!
“A, hỏng rồi, xứng đáng, muốn một mình độc chiếm.” Thanh âm giận điên người không đền mạng của Vô Hồn đột ngột vang lên.
“Quản ngươi đánh rắm. Còn nữa, lần sau tiến vào nhớ gõ cửa.” Diêm Diễm trán nổi gân xanh, đè nén căm tức trong lòng xuống, trầm thấp nói.
“Ngu ngốc, sát thủ tiến vào còn gõ cửa sao, ngươi nghĩ rằng đầu óc ta bị hỏng giống như ngươi sao. Mấy thứ này giữ đến thối cũng cũng không ăn.” Vô Hồn khinh thường đáp trả lại một câu, kế tiếp, lập tức hối hận. Trước mặt Diêm Diễm đối với thức ăn cố chấp nhất, vậy mà dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn, là hành động phi thường không sáng suốt, mình tại sao quên mất.
“Muốn chết!” Một luồng kiếm khí làm cho người ta sợ hãi thật sắc bén rất nhanh hướng Vô Hồn đánh úp lại.
“A ~~~ a a ~~” Vô Hồn lúc này kêu lên.
Hai người một trước một sau, đuổi theo biến mất ở trên nóc nhà