"Các ngươi, ra đây." Nhược Khả Phi hướng không trung nói một câu, lập tức liền có một hắc y ảnh vệ xuất hiện ở trước mặt Nhược Khả Phi.
"Chủ Nhân, có chuyện gì phân phó?" Hắc y nhân che mặt cung kính hỏi.
"Vừa rồi, có người ra tay với Tiểu Vũ sao?" Nhược Khả Phi vỗ về Tiểu Vũ vẫn là khó hiểu.
"Không có, Chủ Nhân. Mới vừa rồi các ngài đang nói chuyện, nàng ngồi xổm bên này bỗng nhiên từ chính miệng mình phun máu tươi ra, ngã xuống." Ảnh vệ bẩm báo chi tiết. Trên thực tế hắn cũng không rõ là chuyện gì xảy ra.
"Nga, như vậy." Nhược Khả Phi gật gật đầu hướng ảnh vệ ra vẻ đã hiểu, "Vậy, đem nàng lên xe ngựa đi, đi về trước."
Về tới Vương Phủ, lập tức tìm đại phu tới.
"Như thế nào, đại phu, nàng không có việc gì chứ?" Nhược Khả Phi nhìn mặt Tiểu Vũ có chút tái nhợt liền chau mày.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là có chút khí huyết không thông, còn có đầu óc dường như bị cái gì kích thích. Chỉ cần không tiếp tục bị kích thích thì tốt rồi." Đại phu đứng dậy đi đến bên bàn, mở hộp thuốc ra"Trước đem thước này uống xong, chờ ổn định sẽ xem lại."
"Được." Nhược Khả Phi gật gật đầu, nha hoàn bên cạnh nhận lấy đơn thuốc đi theo đại phu ra cửa đi lấy thuốc.
Nhược Khả Phi xoay người nhìn người trên giường đang hôn mê bất tỉnh, chịu kích thích? Làm sao có thể? Cách nói này cũng quá kỳ quái. Cũng chỉ có chờ Tiểu Vũ tỉnh lại mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.
"Chăm sóc nàng cho tốt." Nhược Khả Phi hướng một nha hoàn khác trong phòng nhẹ nói một câu, liền ra cửa đến thư phòng.
Dịch vụ vận chuyển ở Lí Huyền phát triển không ngừng, từ lúc mới bắt đầu nửa canh giờ xuất phát một cái nhiệt khí cầu cuối cùng chậm rãi sửa thành 15 phút, rồi đến hiện tại 5 phút. Bởi vì phí chuyên chở cũng không cao, có rất nhiều người không chỉ là vì buôn bán, còn có là vì du ngoạn hoặc là đến bên này mở tiệm. Thu được tiền Hiên Viên Cô Vân không ngừng dùng làm mua lương thảo cùng ngựa, còn có vật liệu để chế tạo thêm vũ khí dự trữ.
Mạc Ngôn biết chế tạo vũ khí, đã cùng Vệ Lượng thuê thêm rất nhiều thợ thủ công lành nghề ở bốn phía đẩy nhanh tốc độ chế tác, thám tử cũng bắt được không ít, đại bộ phận là thái tử phái tới. Cứ thế càng về sau, những người khi vào Hưa Thành càng được kiểm tra nghiêm ngặt.
Tất cả dường như thực thái bình, vừa dường như tràn ngập khói thuốc súng nhìn không thấy.
Nhược Khả Phi buông bản vẽ trong tay ra, chợt nhớ tới lời nói mình nói với Đỗ Vũ ngày ấy, lại nghĩ tới câu hỏi của Tiểu Vũ. Nếu như mình có đứa nhỏ, nhưng phụ thân của đứa nhỏ đã chết, là mang theo đứa nhỏ sống sót hay là cùng đứa nhỏ chết đi?
Đứa nhỏ? Chữ xa lạ này, dường như mình không hề với tới. Chưa từng có qua ý nghĩ như vậy.
Thật lâu mở miệng hít một hơi, Nhược Khả Phi ghé vào mặt bàn khi nào thì ngủ cũng không biết. Dường như nằm mơ thấy một giấc mơ rất dài. Trong mộng, mẫu thân mình đang khóc kêu, còn có bóng lưng kiên quyết của phụ thân, cũng có tất cả thế giới đều là màu đỏ.
Khi đó mình, là mấy tuổi nhỉ? Nhớ không được rõ ràng rồi sao?
"Phi nhi, Phi nhi ~~~ Ta không nên sinh con ra, để cho con chịu khổ như vậy." Mẫu thân ôm mình khóc to ở trước gương như vậy, dáng vẻ thương tâm kia rơi thật sâu ở trong lòng của Nhược Khả Phi.
"Phi nhi, nếu mẹ không sinh con ra thì thật tốt. Con cũng không cần chịu khổ." Thanh âm của mẫu thân đang dần dần thay đổi âm điệu, "Nếu con không ra đời, con sẽ không thống khổ như vậy, ta cũng sẽ không có bộ dáng như thế này. Ông ấy không còn liếc mắt nhìn ta một lần. Nếu con không sinh ra, ông ấy còn đến chỗ của ta." Ánh mắt của mẫu thân dần dần trống rỗng, tiêu cự cũng dần dần tan rã. Vì sao mẫu thân muốn đem những lời hối hận đó đổ lên sự ra đời của mình? Mẫu thân không phải rất thương yêu mình sao? Nơ con bướm trên tóc vẫn là do mẫu thân tự mình mang vào cho mình.
Đối với những lời nói hối hận của mẫu thân khi sinh mình ra, tuổi Nhược Khả Phi còn nhỏ đương nhiên không rõ đây là ý gì. Ngay lúc đó nàng càng không biết người mà mình gọi là phụ thân, có bao nhiêu tỉ mỉ khi chọn lựa nữ nhân, mà hắn chọn lựa tỉ mỉ như thế cũng bởi vì muốn những nữ nhân này sinh ra công cụ hậu nhân cho hắn. Những đứa bé được sinh ra đều phải qua tuyển chọn cẩn thận, tư chất tốt mới có thể được mang họ Nhược. Cuối cùng toàn bộ tập trung lại huấn luyện tuyển ra một người thừa kế duy nhất.
"Mẫu thân, đừng khóc, phụ thân sẽ đến a." Khi đó nàng chỉ biết an ủi mẫu thân thường xuyên khóc của mình như vậy. Mà vào một ngày, mẫu thân biểu hiện dường như rất không tầm thường. Mẫu thân ôm Nhược Khả Phi ngồi ở trước mặt một cái gương rất lớn, cẩn thận nhìn nàng.
"Con, nếu con không sinh ra thì thật là tốt." Bàn tay mảnh khảnh của Mẫu thân dần dần đặt lên cái cổ nhỏ bé của Nhược Khả Phi. Cái cổ nhỏ này,, chỉ cần nhẹ nhàng dung lực, có lẽ sẽ gãy ngang?
"Mẫu thân?" Nhược Khả Phi khó hiểu nhìn mẫu thân trước mắt, rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái. Trong mắt Mẫu thân vì sao có những thứ này…. Những thứ khác lạ này. Trương thẩm có từng nói qua, trong mắt có sự bi thương. Bi thương rõ ràng như thế? Trước kia mình không hỏi cho rõ rang, chỉ nghĩ đó là đau thương, thương tâm, mất hứng. Trương thẩm đã nói khi Nhược Khả Phi còn rất nhỏ. Lúc đó, Khả Phi thường thấy mẫu thân hay mất hứng, đau lòng. Nhưng hôm nay, trong mắt mẫu thân hôm nay ngoài thứ gọi là bi thương ra cón có cái gì đó rất khác lạ?
"Nếu con chết đi, có lẽ ông ấy sẽ đến đây.” Tay của mẫu thân di xuống cổ chậm rãi nắm chặt Nhược Khả Phi, trên mặt hiện lên nụ cười kỳ quái. Nhưng, Nhược Khả Phi cảm thấy tại sao nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc? Mẫu thân hiện tại rất mất hứng rồi.
Cổ thật không thoải mái, thật xiết chặt. Sắp không thể thở nổi!
"Mẫu thân!" Nhược Khả Phi liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát ra, nhưng nàng chỉ là cô bé mới mấy tuổi, sao có thể là đối thủ với một người trưởng thành như thế.. Phụ thân đã dạy nàng, nếu tấn công thẳng vào điểm giữa mắt và mũi sẽ rất đau. Nhưng, người trước mắt là mẫu thân mình a, đúng là mẹ của mình a, mình tại sao có thể động thủ? Mẫu thân muốn làm cái gì vậy?
"Nếu con chết, mẹ sẽ lại được ông ấy yêu thương, mẹ sẽ hạnh phúc, con chết rất tốt.” Mặt của Mẫu thân càng ngày càng dữ tợn, trong mắt càng phát ra hy vọng mãnh liệt. Đúng vậy, nếu cô bé con trước mắt này đã chết, vậy ông ấy nhất định sẽ đến,, làm cho mình mang thai. Tiếp tục sinh con nối dòng đúng không?
Nước mắt Nhược Khả Phi chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống. Thật không? Nếu mình chết, mẹ sẽ tiếp tục được hạnh phúc sao? Về sau trong mắt mẹ sẽ không còn thấy những thứ gọi là ưu thương gì đó nữa, mẹ sẽ rất vui vẻ.. Như vậy mình nên chết, chuyện này cũng không có gì lớn lao, không phải sao?
"Chết đi đi, chết đi đi ~~~" Trong mắt mẫu thân càng phát ra điên cuồng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Lực đạo trên tay là càng lúc càng lớn.
"Mẹ ~~~" Nhược Khả Phi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, mỉm cười. Mẹ, nếu con chết, mẹ phải hạnh phúc nhé. Còn nữa, con yêu mẹ, rất yêu mẹ. Đã sớm mong mỏi chính miệng của mình gọi ra một tiếng mẹ, hôm nay rốt cục có thể thốt thành lời. Thì ra, cảm giác là hạnh phúc như thế.
Tay của mẫu thân tựa như điện giật đã ngừng lại.
Mẹ ~~ Đứa nhỏ trước mắt đang gọi mình là mẹ a! Nó, nó là con của mình mà! Mình rốt cuộc đang làm cái gì!
Mình điên rồi sao?
"Phi nhi! Phi nhi của mẹ!" Mẫu thân mãnh liệt ôm Nhược Khả Phi khóc lớn lên, đau lòng nhìn dấu vết đầu ngón tay trên cổ Nhược Khả Phi, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi a! ~~" Mẫu thân liều mạng xin lỗi. Vừa rồi mình rốt cuộc đã bị ma xui quỷ khiến gì, lại muốn giết chết bảo bối của mình!
"Mẹ, đừng khóc, chỉ cần mẹ hạnh phúc, bất cứ chuyện gì con cũng đều đồng ý làm." Nhược Khả Phi cũng vươn đôi tay nhỏ bé ôm cổ mẫu thân. Trên mặt hiện lên nụ cười, không khóc giống mẹ. Thầm muốn làm cho bà vui vẻ a.
"Ta đang làm cái gì vậy? Ta điên rồi sao? Tại sao có thể ra tay với con." Trong mắt Mẫu thân tràn ngập hối hận khôn cùng, răng cắn chặt môi rướm máu Đau lòng nhìn cô bé con như thiên sứ trước mắt của mình. Nó là đứa nhỏ do mình rứt ruột sinh ra mà.
"Không có việc gì nữa à, mẹ, không sao đâu." Nhược Khả Phi nhỏ bé không hề khóc, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng của mẫu thân trấn an nàng.
Trong căn phòng rộng thênh thang có hai người ôm nhau thật chặt. Dường như tất cả thời gian đều dừng lại tại giây phút này, trong trời đất chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Nhưng, tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng này đều được thu lại, đương nhiên người đàn ông kia cũng biết.
Rất nhanh, người đàn ông kia xông vào trong phòng.
Nhược Khả Phi chỉ nhớ rõ tấm gương vỡ nát, đầy đất đều là mảnh nhỏ cùng máu tươi.
Mẹ khóc, Cha lạnh lùng.
Đôi tay to lớn kia, nắm lấy mái tóc đen thật dài của mẹ, dùng sức đem đầu của mẹ đập vào gương.
Từng chút, lại từng chút.
Âm thanh đùng đùng vang lên trong gian phòng nhỏ trống trải, còn có thanh âm của gương vỡ, vang dội khắc sâu vào trong lòng cô bé Nhược Khả Phi.
Rốt cuộc không thể phai nhòa.
"Không! Phụ thân, tha mẹ đi, buông tha mẹ đi mà." Cô bé Nhược Khả Phi chạy nhanh đến, ôm lấy đùi người đàn ông kia khóc, cầu khẩn.
"Nhược gia không cần phế vật! Còn nữa xưng hô của mày!" Người đàn ông vung chân đá Nhược Khả Phi văng ra, cầm miếng thủy tinh vỡ đâm thẳng vào bàn tay của mẹ, tiếp theo là bàn tay còn lại.
Nhược Khả Phi đứng lên rất nhanh, không dám hé môi, Khi đó nàng đột nhiên ý thức được, mình càng cầu xin mẹ sẽ càng thảm. Máu, khắp nơi đều là máu. Thế giới bị nhuộm thành màu đỏ. Khi người đàn ông thấy cô bé nhỏ tuôi đang nhìn hành động của mình một cách lạnh lùng, bỗng nhiên cười ha hả, buông lỏng tay ra. Tràn đầy vui vẻ nhìn Nhược Khả Phi, lại quay đầu lạnh lùng nhìn mẫu thân ngã vào trong vũng máu: "Ai cũng không có tư cách quyết định họ và tên của đứa con nối dõi của ta, trừ ta!" Dứt lời, nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi người đàn ông kia khuất bóng. Nhược Khả Phi mới chạy nhanh về phía mẫu thân người đầy máu. Khi đó trong lòng mình nghĩ gì, có một ngày nhất định phải giết người đàn ông đó! Giết cái người mà trên danh nghĩa là cha ruột của mình! Nhất định phải tự tay giết ông ta.
"A!!!" Nhược Khả Phi đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu lại nhìn thấy mùi hương cổ xưa, màu sắc cổ xưa _Thư phòng.
Nga, mình tại sao quên mất, mình đã không còn ở thế giới kia nữa. Cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh, ngay cả ngực tất cả cũng đều là mồ hôi lạnh. Đã bao lâu không nằm mộng như thế rồi nhỉ?
"Làm sao vậy? Không có sao chứ?" Thanh âm của Diêm Diễm kia trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi xoay người lại, nhìn thấy trên mặt của Diêm Diễm không có biểu hiện gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy lo lắng.
"Không có việc gì." Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười bình thản, “Chỉ là, thấy một giấc mộng đáng ghét thôi.”
Diêm Diễm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Nhược Khả Phi. Trong nháy mắt này, Diêm Diễm đột nhiên cảm thấy, nụ cười thản nhiên này, rất đau thương, rất đau thương.
Rốt cuộc là giấc mộng gì để cho nàng bừng tỉnh? Chẳng lẽ nàng không có phát hiện chính khóe mắt của nàng có nước mắt sao?
Diêm Diễm hơi hơi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, lại làm sao cũng không thốt được thành lời.
Trước mắt nàng, có một loại u sầu đầy mị hoặc, dường như chỉ cần chạm nhẹ tay vào sẽ bị vỡ tan.
Muốn chạm vào đó, nhưng lại ngần ngừ không dám chạm, chỉ có thể đứng lặng yên nhìn nàng như thế.
"Đừng lo lắng, ta không sao." Nhược Khả Phi vẫn nở nụ cười tự nhiên như cũ, cũng chợt phát hiện trên mặt mình lành lạnh.
Dường như đã phát hiện nguyên nhân vì sao Diêm Diễm lại nhìn mình chằm chằm một cách kì quái như thế, Nhược Khả Phi bình thản lau nước mắt trên mặt, quay mặt. Đây là lần đầu tiên mình rơi lệ trước mặt nam nhân khác ngoài Cô Vân.
"Ta, không nhìn thấy gì cả." Diêm Diễm ấp úng nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.
Lời này vừa thốt ra, Nhược Khả Phi bật cười. Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Thật là. Thật không hổ là Diêm Diễm, cũng chỉ có hắn có thể nói ra những câu nói ngốc nghếch an ủi người khác như vậy.
Nhìn thấy Nhược Khả Phi nở nụ cười, Diêm Diễm nhẹ nhàng thở ra.
"Diêm Diễm, ngươi biết không?" Nhược Khả Phi mím môi nở nụ cười, quay đầu nhìn Diêm Diễm.
"Cái gì?" Diêm Diễm mở to mắt nhìn Nhược Khả Phi không rõ nàng muốn nói cái gì.
"Ngươi a, đáng yêu hết thuốc chữa." Dứt lời, chính mình lại bật cười.
Diêm Diễm biến sắc, rất không tự nhiên, biến mất ngay tại chỗ.
Nhược Khả Phi nhìn xem bản vẻ trên bàn đã ẩm ướt vì nước mắt, cười thu vào. Thì ra tâm trạng đang rất nặng nề, chỉ cần một câu nói của Diêm Diễm, dường như đã nhẹ nhàng hơn một chút.
Mà Diêm Diễm lại bay đến trên cây to ngoài phòng, đứng ở những tán lá rậm rạp. Vừa ngồi xổm xuống liền phát hiện có một ảnh vệ cũng ngồi xổm. Ảnh vệ lấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn.
"Ngươi, tìm một chỗ ngồi khác." Diêm Diễm lạnh như băng thốt ra một câu rõ ràng mười phần uy hiếp. Tự nhiên dễ dàng liền chiếm đoạt lấy ‘Vùng đất tốt’ này. Nhưng câu nói kia của nàng vẫn vang dội bên trong đầu của hắn, thật lâu không thể bình tĩnh trở lại.
Hiên Viên Cô Vân ở Binh bộ cũng ghé vào trên bàn ngủ.
Mộng, giấc mộng lạnh như băng.
Ban đêm tối đen lạnh như băng, mẫu phi từng ôm mình khóc. Đau thương như thế, thống khổ như thế.
Lúc ấy hắn không hiểu rõ lời của mẫu phi… mãi đến sau này mới hiểu được.
Nhưng, đã quá muộn.
Là vào lúc nào nghe lén được những lời nói của Hoàng Hậu, bà chỉ vào mẫu phi của mình nói gì đó. Trong mơ hồ nhớ rõ dường như đang nhạo báng.
Chỗ này không có tình yêu, người kia cũng không cần tình yêu của chúng ta. Chúng ta ở trong này không phải bởi vì hắn cần chúng ta, mà là hậu cung cần chúng ta! Ngươi, nữ nhân ngu xuẩn này, lại có thể yêu, như vậy nhất định ngươi sẽ thất bại vô cùng thảm!
Lạnh quá a, khi đó thật sự lạnh quá a.
Vì sao mẫu phi lại cởi tất cả y phục của mình ra, dùng nước lạnh để mình tắm rửa?
Khi đó là mùa đông a!
Vì sao còn phải đem mình hoàn toàn ngâm ở nước lạnh.
Muốn nhảy ra khỏi chậu, nhưng đôi tay kia gắt gao đè mình xuống.
Còn có đôi mắt đỏ ửng kia, và cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Con mau bệnh đi, nếu con bị bệnh hoàng thượng sẽ tới gặp ta. Ông ấy sẽ đến chỗ của ta."
Đừng mà, mẫu phi, lạnh quá. Con lạnh quá. Đầu thật choáng váng, cả người đều rất khó chịu, giống như đang bị lửa đốt.
Phụ hoàng thật sự đến đây, mẫu phi cũng cười, cười thoải mái. Nhưng, nghênh đón cũng là phụ hoàng nổi giận cùng cái tát.
Sau lại như thế, tại sao lại như thế? Mẫu phi đi rồi, giống như rốt cuộc không về được nữa. Mình cao hứng, không cần lại tắm nước lạnh vào mùa đông. Nhưng vì sao mình lại không thể cao hứng nổi? Hoàng Hậu nhận nuôi mình, Thu nhi tỷ vào lúc mình lạnh nhất, sợ hãi nhất đến bên cạnh mình. Nhưng vì sao mình vẫn luôn nhớ đến mẫu phi. Bởi vì, mẫu phi từng luôn ôm mình sao? Bởi vì mẫu phi từng cười với mình sao?
Hiên Viên Cô Vân đột nhiên tỉnh lại, nội tâm một trận run rẩy đau đớn.
Vì sao? Tại sao lại nằm mộng như thế? Vì sao tâm là đau như vậy? Chẳng lẽ, mình nhớ mẫu phi sao?
Hiên Viên Cô Vân Lộ ra nụ cười khổ. Cười gì vậy? Không biết, không rõ ràng lắm......
Nhược Khả Phi lại đến phòng của Tiểu Vũ, mà Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh lại.
Ban đêm, Nhược Khả Phi cùng Hiên Viên Cô Vân lẳng lặng nằm.
"Cô Vân, mẫu phi của chàng là người như thế nào?" Nhược Khả Phi đột nhiên hỏi.
"Không nhớ rõ." Hiên Viên Cô Vân trả lời thực rõ ràng, "Đại khái, là một người rất ôn nhu."
"Đại khái?" Nhược Khả Phi tò mò.
"Ừm. Đại khái đi." Hiên Viên Cô Vân nhàn nhạt nói, "Mới trước đây là do nhũ nương chăm sóc. Sau đó, bà mất đi, Hoàng Hậu phái người đến mang ta đi." Hiên Viên Cô Vân dường như không muốn nhắc tới chuyện trước kia. Nhớ rõ sao? Những chuyện trước kia đều bị hắn chôn vùi thật sâu. Không muốn suy nghĩ đến nữa.
"Vậy mẫu thân của Phi nhi là người như thế nào?" Hiên Viên Cô Vân chợt mỉm cười hỏi, dời đi chủ đề.
"Mẹ ruột của thiếp a." Nhược Khả Phi nhìn nóc giường trên đầu, cũng cười thản nhiên, "Bà cũng là người ôn nhu, đối với thiếp tốt lắm, rất thương thiếp."
Hiên Viên Cô Vân giật mình.
"Mẫu phi của nàng có từng ôm nàng không?" Nhược Khả Phi đầu tựa lên cánh tay Hiên Viên Cô Vân, nhẹ nhàng hỏi.
"Ôm qua, mẫu phi cười với thiếp." Hiên Viên Cô Vân hơi hơi cụp mắt xuống. Bà, có lẽ cũng yêu mình. Nhưng, bà càng yêu người nam nhân kia hơn. Một người nam nhân hoàn toàn không biết yêu.
"Thật tốt, vậy đủ." Nhược Khả Phi đem mặt chôn ở trong lòng Hiên Viên Cô Vân, sâu kín nói.
"Bất quá, bà đã mất." Hiên Viên Cô Vân có chút cô đơn lại giống như thoải mái nói.
"Ừm, mẹ ruột của thiếp cũng không còn sống." Nhược Khả Phi cũng cười cô đơn.
"Nhưng, hiện tại có nàng đang ở đây." Hiên Viên Cô Vân ôm chầm lấy Nhược Khả Phi, "Vẫn luôn ở cùng ta."
"Ừm......" Nhược Khả Phi rúc vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân ấm áp.
"Ta cũng sẽ luôn ở cùng nàng." Hiên Viên Cô Vân nhẹ giọng thì thầm.
Tạm thời quên mất đi, đoạn kí ức đen tối này.
Hai linh hồn giống nhau lẳng lặng giao hòa cùng một chỗ, chờ đợi ánh bình minh đến.
Ngày thứ hai, Nhược Khả Phi dùng xong cơm, đưa Hiên Viên Cô Vân đi, sau đó đi đến phòng Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ thế nào?" Nhược Khả Phi hỏi nha hoàn ngoài cửa.
"Tiểu Vũ tỷ còn ở bên trong nghỉ ngơi, vẫn chưa tỉnh lại." Nha hoàn cúi đầu trả lời.
Nhược Khả Phi đẩy cửa ra, đi đến bên giường nhíu mày. Trên giường không ai! Trên giường không có một bóng người!
"Người đâu?" Nhược Khả Phi bước ra khỏi cửa hỏi nha hoàn. Vừa rồi nha hoàn nói cái gì? Ở bên trong nghỉ ngơi, vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng trên giường không ai. Sao lại thế này?
"Cái gì?" Nha hoàn há to miệng, kinh ngạc, "Phu nhân nói ai?"
"Tiểu Vũ đâu? Không ở trong phòng." Nhược Khả Phi cảm thấy có gì đó không đúng.
"Nô tỳ không biết, nãy giờ nô tỳ vẫn canh ở đây, nếu Tiểu Vũ tỷ đi ra ngoài chúng tôi sẽ biết.” Nha hoàn lại càng khó hiểu. Vẫn có người luôn thay phiên nhau canh giữ ở nơi này, nếu Tiểu Vũ tỷ muốn đi ra ngoài khẳng định sẽ có người biết. Nhưng không có ai gặp qua Tiểu Vũ tỷ đi ra a.
Nhược Khả Phi không nói nhiều, cất tiếng gọi: "Ảnh vệ!"
Nhược Khả Phi liếc mắt nhìn Hắc y nhân xuất hiện trước mắt, hiểu được Nhược Khả Phi muốn hỏi cái gì, thi lễ xong sau đó nghiêm túc nói: "Chủ Nhân, không phát hiện có gì lạ”
Không có gì lạ? Vậy Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện gì? Bất tri bất giác biến mất như vậy sao? Có người đến bắt nàng đi?
Ngay lúc Nhược Khả Phi khó hiểu, bỗng nhiên còn có nha hoàn chạy tới bẩm báo Tiểu Vũ đã trở lại.
Đã trở lại? Nhược Khả Phi không biểu hiện gì, nhìn nha hoàn cẩn thận giúp đỡ Tiểu Vũ đi lại không xong từ đại môn đi tới.
"Chủ Nhân. Thực xin lỗi, làm cho ngài lo lắng." Đợi đến gần, Tiểu Vũ cúi đầu áy náy nói, sắc mặt lại dường như tái nhợt hơn.
"Trở về là tốt rồi." Nhược Khả Phi đi đến trước mặt Tiểu Vũ, cười nhìn Tiểu Vũ, lại bỗng nhiên ngửi được trên người Tiểu Vũ một mùi hương thật quen thuộc. Còn có một mùi máu tươi rất nhạt.
Hương vị này!?
"Ngươi đi đâu?" Nhược Khả Phi liếc mắt lạnh lùng.
"Đi, đi Quảng Nguyên Tự." Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng trả lời.
"Quảng Nguyên Tự?" Nhược Khả Phi xoay người lại, "Đi vào trong đó làm cái gì? Đi khi nào?"
"Đi, nhìn hai chậu hoa kia." Tiểu Vũ nắm thật chặt y phục của mình, cúi đầu, "Bởi vì chưa thấy qua hoa như vậy, cho nên muốn đến đó nhìn cẩn thận một chút. Rạng sáng hôm nay, lúc trời còn chưa sang hẳn."
Thì ra, mùi hương trên người nàng mùi hoa của Tử Kim Cương sao? Vậy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người lại là sao?
Một bên nha hoàn giật mình: "Khó trách chúng tôi không biết Tiểu Vũ tỷ đi lúc nào, khi đó chúng tôi thay đổi người, vừa vặn đến phòng bếp thúc giục thuốc cho Tiểu Vũ tỷ."
"Trước tiên đem thân mình dưỡng tốt hẳng đi nữa." Nhược Khả Phi thản nhiên nói, lại nhìn nha hoàn một bên nói, "Về sau ở bên cạnh Tiểu Vũ không được rời khỏi.”
"Vâng" "Vâng" Bọn nha hoàn có chút sợ hãi gật đầu đồng ý.
"Đã để cho Chủ Nhân quan tâm." Thanh âm của Tiểu Vũ run nhè nhẹ.
"Tốt lắm, đi vào nghỉ ngơi đi." Nhược Khả Phi nhẹ nhàng phất phất tay. Nhìn Tiểu Vũ vào phòng,ánh mắt của Nhược Khả Phi chìm xuống.
Đột nhiên đi vào trong đó làm gì? Rạng sáng đi ngắm hoa? Tuy rằng Nhược Khả Phi không quản việc riêng của người khác, cũng sẽ không để ý, nhưng hành động lần này thật đúng là kỳ quái.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, nàng lần này đi ra ngoài lại không ai phát hiện?! Nha hoàn thì không nói đi, ngay cả ảnh vệ ngoài cửa của Vương Phủ đều không có phát hiện.
Chuyện dường như không phải đơn giản như vậy.
Tử Kim Cương? Chậu hoa kia có gì kỳ quái sao? Vì sao Tiểu Vũ hôm qua ở nơi đó ngắm hoa liền gục xuống không dậy nổi? Còn đầu óc tự hồ bị kích thích?