"Được rồi. Thẩm tỷ, chị cứ đi trước đi." Tư Đồ Lăng Tuyết khoát tay ý bảo Thẩm Mộng Oánh lui ra trước.
Sau khi đám người Thẩm Mộng Oánh và Siêu Văn rời đi, Tư Đồ Lăng Tuyết lại tiếp tục dẫn Hiên Viên Liệt đi đến cuối hành lang, dừng lại trước một cánh cửa to lớn.
Tư Đồ Lăng Tuyết liếc nhìn sang cái người đang không ngừng hít thở sâu đứng bên cạnh mình, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Liệt, anh bình tĩnh chút đi. Căng thẳng như vậy sẽ chỉ càng khiến mọi hành động của anh rối loạn thêm thôi."
"Hết cách. Anh làm sao có thể bình tĩnh được khi mà chưa chuẩn bị tâm lí gì hết. Tại tự nhiên em lại lòi ra một cái nghĩa phụ." Hiên Viên Liệt cũng bất đắc dĩ thở dài.
"Thực ra anh nên dồn sự căng thẳng lên người ba em và bà cố em thì tốt hơn." Tư Đồ Lăng Tuyết thì thầm.
"Em nói gì cơ?" Hiên Viên Liệt không hiểu ý cô.
"Không có gì đâu. Anh đừng để ý." Tư Đồ Lăng Tuyết cười gượng, ngón tay xoa xoa sống mũi.
Thực ra có một điều mà cô vẫn chưa cho hắn biết.
Đó là, sau khi nha đầu thối Sarah báo tin về Trung Quốc rằng cô và Hiên Viên Liệt chính thức trở thành một đôi thì Tiêu Đồng Hi đã cho đốt trụi lâu đài Hiên Viên và ám sát bất thành Hiên Viên Ngạo Thiên. Không những thế, Hiên Viên Ngạo Thiên còn bị Tư Đồ Lăng Chí đánh cho nhập viện đến nửa tháng nay.
Thực ra Tư Đồ Lăng Tuyết chẳng thèm thương tiếc cho Hiên Viên Ngạo Thiên làm gì. Bởi vì, với tính cách cợt nhả của lão tổ tông đó thì bị như vậy cũng chẳng có gì là lạ.
Người mà cô đang lo lắng nhất chính là bạn trai của cô đây này. Nếu biết được tin này thì có lẽ hắn sẽ buồn lắm! (Miêu: Liệt Liệt, chúc mừng con đã dành được sự sủng ái của Tuyết Tuyết nhà ta!)
"Tóm lại là anh không cần căng thẳng, đã có em ở đây rồi!" Tư Đồ Lăng Tuyết không chút ngại ngùng nắm lấy tay Hiên Viên Liệt.
Cảm nhận được cảm giác ấm nóng nơi bàn tay cô, Hiên Viên Liệt cũng thả lỏng hơn vài lần.
Tuyết của hắn, là một cô gái yêu hận phân minh. Tuy cô rất ít khi biểu lộ cảm xúc tình cảm của mình ra ngoài mặt, nhưng nếu đứng trước những người quan trọng đối với cô, thì mọi hành động của cô đều dành sự quan tâm cho họ.
Hắn đã thấy được điều này ở cô khi cô xử sự với Tư Đồ Dạ Vũ, Tô Linh Linh, Tư Đồ Hoàng Triệt và cả cái con rắn sủng vật ngu ngốc kia nữa.
...
Tư Đồ Lăng Tuyết nở một nụ cười nhẹ, đưa tay lên gõ cửa.
"Cộc! Cộc!"
"Vào đi." Bên trong truyền ra một giọng nói trầm khàn.
Tư Đồ Lăng Tuyết kéo tay nắm cửa. Cánh cửa nặng nề được đẩy ra.
Ánh sáng bên trong căn phòng yếu ớt hơn hẳn bên ngoài, nhưng tất cả vẫn đủ để Hiên Viên Liệt nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Hắn đánh mắt nhìn về phía chiếc ghế ở giữa phòng. Trên ghế là một người đàn ông trung niên.
"Đó là nghĩa phụ của em." Tư Đồ Lăng Tuyết thì thầm bên tai hắn.
Thực ra không cần cô giới thiệu, hắn cũng biết đó là Nhan Địch Lâm.
Bên trái Nhan Địch Lâm là một chàng trai tầm tuổi Tư Đồ Lăng Tuyết.
"Đó là con trai ông ấy, Nhan Ngạo Hành." Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn theo hướng mắt của Hiên Viên Liệt.
Nhưng khi Hiên Viên Liệt nhìn sang người con trai và con gái ngồi bên phải Nhan Địch Lâm thì Tư Đồ Lăng Tuyết lại âm thầm siết chặt bàn tay đang nắm tay hắn. Giọng cô lạnh hẳn đi, tông giọng cũng cao thêm vài phần, trông thì có vẻ như đang nói thầm với Hiên Viên Liệt nhưng thật chất lại muốn hai người đó nghe thấy: "Còn hai người đó thì anh không cần biết cũng được."
Cho dù là kẻ ngu cũng đều có thể nhận ra rằng, Tư Đồ Lăng Tuyết chẳng hề có một chút hảo cảm với hai người ngồi bên phải Nhan Địch Lâm.
Ngay khi cô vừa dứt lời thì Nhan Ngạo Hành đang ngồi trên ghế liền đứng bật dậy. Anh ta tức giận quát lên với Tư Đồ Lăng Tuyết: "Nhan Diệp Tuyết, chị đừng có mà quá đáng."
Nhường nhịn từ xưa đến nay vốn không phải phong cách của Tư Đồ Lăng Tuyết, Nhan Ngạo Hành còn chưa nói hết thì cô đã lập tức bật lại: "Nhan Ngạo Hành, cậu cũng đừng quên chúng là người của Minh gia. Ân oán giữa hai nhà Minh - Nhan vẫn còn không biết là đã chấm dứt hay chưa đâu?"
Đôi mắt của Tư Đồ Lăng Tuyết mang theo lửa giận nhìn chằm chằm Nhan Ngạo Hành.
Bốn mắt giao nhau, không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng, như bao lần gặp mặt trước đây, Nhan Địch Lâm lại phải lên tiếng giảng hoà: "Được rồi. Ngạo Hành, Diệp Tuyết, người một nhà chẳng mấy khi gặp mặt, đừng có lúc nào cũng như kẻ thù chạm trán thế."
Sau đó, Nhan Địch Lâm quay sang nói với hai người đang im lặng ngồi bên cạnh ông: "Sa Sa, Tiểu Ám, hai đứa ra ngoài trước đi."
Minh Tử Sa và Minh Ám nhìn Nhan Địch Lâm, gật đầu, cùng nhau rời đi.
Lúc đi ngang qua Tư Đồ Lăng Tuyết, ánh mắt Minh Tử Sa còn mang theo một vẻ sợ sệt thấy rõ.