"Đúng vậy. Tôi nhìn thời gian, cũng phải ba mươi phút rồi đấy! Không biết cô ta làm trò gì mà vẫn chưa ra nhỉ?"
"Ê, các cô nói xem. Có khi nào bọn họ có "gian tình" không vậy?"
"Ai nha, cô đừng nói bậy. Tổng giám đốc đã có Diệp tiểu thư rồi. Mỗi ngày đều chỉ hận không thể đội cô ấy lên đầu mà cưng mà sủng. Làm gì đến lượt Mia tầm thường kia chứ!"
"Cũng chưa chắc. Mia đó ấy hả, tôi để ý thấy cô ta lâu rồi. Ăn mặc hở hang, trang điểm thì loè loẹt, chẳng khác nào một con hồ ly tinh lẳng lơ. Đặc biệt, cái ánh mắt cô ta nhìn tổng giám đốc cứ như là muốn lột đồ của ngài ấy ra vậy á."
"Đúng vậy. Chắc chăn là tổng giám đốc đã bị ả Mia đó mê hoặc rồi!"
"Trời ơi, cô làm ơn làm phước vặn bé cái volume lại. Nếu như mà để tổng giám đốc phu nhân nghe được thì..."
"Thì sao?"
"Hừ, cái đó cũng phải hỏi à, thì chết chứ sao!"
Mà khoan...Sao cái giọng này...nghe quen quen.
"Diệp tiểu thư!!!" Đám thư ký đồng thanh trăm miệng một lời, cùng nhau hét lên.
Tư Đồ Lăng Tuyết đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt sắc bén quét qua đám thư ký, khiến cho họ không rét mà run.
Vốn dĩ sau khi đưa ông bà cố về khách sạn nghỉ ngơi, cô liền chạy qua đây tìm đức lang quân nháo loạn một chút. Kết quả, người thì không thấy đâu, chỉ thấy đám thư ký của hắn đứng trước cửa văn phòng thì thầm to nhỏ.
Tư Đồ Lăng Tuyết cười lạnh, bước về phía cửa văn phòng tổng giám đốc, rút ra một cây kim cực mảnh, thuần thục cậy khoá.
Chết tiệt Hiên Viên Liệt, nếu anh dám làm gì có lỗi với lão nương thì cứ liệu hồn đó!
Từng tiếng "tạch, tạch" vang lên. Cửa phòng cuối cùng cũng bị Diệp đại tiểu thư bẻ khoá thành công. Và cái mà đại tiểu thư nhà ta nhìn thấy là gì...
Quần áo phụ nữ rơi từ ngoài cửa đến tận bàn làm việc của tổng giám đốc. Ả thư ký Mia đang ngồi trên người ai đó, cố hết sức cởi áo sơ mi của hắn ra.
Đôi mắt Tư Đồ Lăng Tuyết loé lên những tia lửa giận dữ, hai tay cô siết chặt thành quyền: "HIÊN VIÊN LIỆT!!! Ông cố nội nhà anh!!!"
...
Ở một nơi nào đó tận nước Pháp xa xôi, Hiên Viên Vấn Quân: "Hắt chù!"
"Này lão đầu tử, ông bị cảm hả?" Cửu Lam Tư quan tâm đưa giấy cho ông bạn già.
Hiên Viên Vấn Quân lấy giấy lau mũi: "Chắc không phải đâu. Có lẽ tại thằng ranh Hiên Viên Ngạo Thiên hoặc thằng oát con Hiên Viên Liệt lại gây hoạ nên người ta mới lôi tôi ra chửi ấy mà. Cháu với chắt, đến khổ với chúng nó."
...
Tối hôm đó, tại Lam Tuyết viên
"Tuyết, anh đã nói với em rồi. Anh cùng cô ta thật sự không có gì hết. Lúc đó anh đều chuẩn bị đẩy cô ta ra rồi. Em cũng thấy mà, anh với cô ta không có làm gì hết." Hiên Viên Liệt ngồi bên giường, đang cố giải thích với phu nhân nhà mình.
Chỉ là, nếu Tư Đồ Lăng Tuyết dễ tha thứ cho người ta như vậy thì cô đã không phải Tư Đồ Lăng Tuyết rồi. Vẫn không để ý tới người bên cạnh, cô chỉ chuyên tâm ngồi đọc sách.
Chẳng qua, mặt dày như Hiên Viên Liệt mà bỏ cuộc mới là chuyện lạ. Thế là, suốt 30 phút, Liệt đại thiếu không ngừng lải nhải bên tai Tuyết đại tiểu thư, đến mức khiến cô phát bực mình.
Đặt cuốn sách sang một bên, Tư Đồ Lăng Tuyết trừng mắt nhìn Hiên Viên Liệt: "Anh nói anh yêu em phải không? Vậy thì anh chứng minh đi."
"Chứng minh?" Khuôn mặt của Hiên Viên Liệt lộ ra vẻ phúc hắc: "Cục cưng, em thật sự muốn anh chứng minh sao?"
Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu khó hiểu.
Hiên Viên Liệt chỉ cần như vậy liền lật người, nhanh chóng đè Tư Đồ Lăng Tuyết xuống dưới thân. Động tác của hắn khiến cô gần như hoảng sợ, vội vàng chống hai tay lên ngực hắn: "Anh...anh định làm gì.""Chứng minh cho em thấy!"
Những lời nói bị môi hắn nuốt đi. Hai cánh môi khẽ khép lấy bờ môi dưới của cô, rồi nghiêng đi, dụ cô hé miệng. Cảm giác ướt át trên môi khiến lòng người càng say. Lưỡi hắn vói vào miệng cô, dụ cô đáp trả. Quấn quít, dây dưa, lại có chút sợ hãi hồi hộp.
Dường như không thể thở nổi nữa, Tư Đồ Lăng Tuyết mới yếu ớt đánh lên ngực Hiên Viên Liệt, ý muốn bảo hắn buông ra. Hiên Viên Liệt thở dài tiếc nuối, rời khỏi môi cô, kéo theo một sợi chỉ bạc từ môi hắn đến khoé môi cô.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo trượt xuống cần cổ trắng noãn, dịu dàng hôn lên xương quai xanh xinh đẹp, để lại một đoá hoa đỏ hồng. Tư Đồ Lăng Tuyết run rẩy, khuôn ngực đầy đặn không tự chủ được mang ưỡn lên, cọ sát vào lồng ngực của Hiên Viên Liệt.
Hắn chống người ngồi dậy, quan sát kỹ cô gái đang không ngừng thở dốc dưới thân. Cô chỉ mặc một độc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen. Khuôn ngực phập phồng theo nhịp thở, lộ rõ hai điểm phấn hồng hằn trên lớp váy mỏng manh.
"Roẹt, roẹt." Từng tiếng xé vải vang lên. Cả thân thể của Tư Đồ Lăng Tuyết đều bại lộ trước mặt Hiên Viên Liệt. Thân thể thiếu nữ chỉ còn một chiếc quần lót che thân.
Bàn tay tà ác không chịu yên phận, phủ lên đồi nhũ yêu kiều, dùng hai ngón kẹp lấy điểm phấn hồng xoay hai cái, Tư Đồ Lăng Tuyết lập tức ưỡn cong người, đẩy sâu bộ ngực vào lòng bàn tay hắn, bên ngực trái không được hắn chạm vào căng ngứa đến tuyệt vọng. Như đọc được suy nghĩ của cô, tay trái hắn không ôm cô nữa mà nhanh chóng úp vào bầu ngực còn lại, đồng đều xoa nắn. Tư Đồ Lăng Tuyết bật ra một tiếng rên, lại bị Hiên Viên Liệt lấp lấy miệng cô, vói đầu lưỡi vào càn quét bên trong.
Bàn tay phải rời khỏi ngực cô, quét một đường xuống dưới, lần trong trong quần lót, ngón trỏ tách cửa khe, ngón giữa lập tức tiến vào trong, môi Hiên Viên Liệt ngay lập tức nuốt lấy tiếng rên trong miệng Tư Đồ Lăng Tuyết. Ngón giữa của hắn nhanh chóng cắm vào hết ngón, ngón trỏ cũng từ ngoài nhập cuộc, vào rồi lại rút ra, lặp lại chừng ba lần. Cửa động sũng mật dịch, bên trong cũng ướt át trơn trượt, không ngừng tham lam co thắt nuốt lấy hai ngón tay anh. Hai ngón tay Hiên Viên Liệt bá đạo càn quét bên trong, hết vào lại ra, xoay rồi lại ấn, hành hạ Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ muốn hét lên, tiếc rằng tiếng hét đều chôn trong vòm miệng của hắn. Phối hợp với bên trong là bàn tay không ngừng nắn bóp bầu vú Tư Đồ Lăng Tuyết bên ngoài, ngón tay hắn nắm lấy đầu v*, một nhịp đâm vào bên dưới lại là một lần xoắn lại kéo ra bên trên. Cô đã bị anh hành hạ đến tơi tả, cổ họng thút thít không ngừng, muốn xin cũng không xin được, vì lời đều bị môi hắn nuốt vào miệng.
Đột ngột, hai ngón tay lập tức rút ra. Cảm giác trống rỗng khiến Tư Đồ Lăng Tuyết thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp. Lúc này, lửa tình trong cô đã dâng cao đến cực điểm. Khuôn mặt đỏ ửng lộ rõ khao khát muốn được lấp đầy.
Hiên Viên Liệt mỉm cười hôn nhẹ lên đôi môi cô. Hắn kéo rơi áo choàng tắm xuống, để cho cự long to lớn đặt trước hoa huy*t mềm mại. Sau đó, côn th*t không chút ngăn chở, xuyên qua động khẩu yếu ớt, chạm tới tấm màng mỏng. Nhưng với dục vọng mạnh mẽ của hắn thì không có gì khó để vượt qua lớp màng ấy.
"Ưm, đau quá!" Tư Đồ Lăng Tuyết nhíu mày, bàn tay níu chặt drap giường.
Rồi Hiên Viên Liệt rút ra từ từ, đến khi gần rời khỏi lại đẩy vào. Tư Đồ Lăng Tuyết tóm lấy vai hắn, tay bấu chặt tìm điểm tựa, cả người lơ lửng trong cơn ham muốn. Cường độ ra vào của hắn càng lúc càng nhanh hơn, nhịp thở của hắn lẫn cô cũng càng lúc càng nhanh, như vỡ tung cả lồng ngực. Chân Tư Đồ Lăng Tuyết quắp lấy eo hắn, cố sức đẩy người lên, tay hắn ôm lấy mông cô, đẩy vào cô sâu hơn nữa.
Cô chợt ngừng thở, choáng váng, cũng cùng lúc đó, hắn đã lên đỉnh, dịch thể trắng đục phun tới bên trong tử cung mềm mại.
Sau một hồi vật lộn trên giường, Tư Đồ Lăng Tuyết gần như mệt chết đi. Chẳng qua, với Hiên Viên Liệt thì một lần vẫn chưa đủ. Hắn kéo cô ngồi dậy, thì thầm: "Bảo bối, anh còn muốn nữa. Chúng ta đổi tư thế, tiếp tục làm!"
...
Miêu: Khụ, lần đầu tiên ta viết cái này, tay nghề còn non. Mong các nàng góp ý để sửa chữa. Thanks!