"Vào đi." Tư Đồ Lăng Tuyết nói với người bên ngoài.
Cửa phòng đẩy ra. Là Tư Đồ Khải Dương và Tiêu Đồng Hi.
...
Trong phòng, Tư Đồ Lăng Tuyết đã thuật lại mọi chuyện cho Tư Đồ Khải Dương và Tiêu Đồng Hi. Vẻ mặt già nua của Tư Đồ Khải Dương thì sửng sốt không thể tin nổi. Trong khi đó, Tiêu Đồng Hi lại dường như có điều gì đó suy tư. Bà nâng chén trà Long Tĩnh, chậm rãi thưởng thức, đôi mắt nghiêm khắc nhìn về phía Lạc Kiều Kiều: "Cô gái, ba mẹ của ông nội cô, là vị nào trong gia tộc Andre?"
Đối với ánh mắt sắc bén của vị lão nhân trước mắt, Lạc Kiều Kiều ít nhiều có chút rụt rè. Cô thận trọng trả lời: "Thưa bà, bà cố của con là Sophia của Andre gia tộc."
"Hỗn láo!" Tiêu Đồng Hi đập mạnh chén trà xuống bàn, đôi mắt tóe lên những tia lửa giận dữ: "Nhãi ranh, tên của Sophia không phải thứ ngươi có thể lôi ra để gọi bừa!"
Dĩ nhiên, trước sự tức giận của vị lão nữ này, Lạc Kiều Kiều thực sự bị dọa cho một trận. Và Tư Đồ Lăng Tuyết lại phải đi làm sứ giả hòa bình. Cô vỗ vỗ mu bàn tay của Lạc Kiều Kiều như trấn an, sau đó quay sang nói với Tiêu Đồng Hi: "Bà cố, hiện tại tình thế nguy nan. Sophia Andre đã là cái tên thuộc về mấy chục năm trước đây. Kiều Kiều thực sự chẳng có lí do gì để đem ra gọi bừa cả."
Tiêu Đồng Hi nghe cháu cố gái chấn an, rốt cục cũng xuôi xị đi đôi chút, lại tiếp tục hỏi Lạc Kiều Kiều: "Cô gái, vậy còn ông cố của cô. Ông cố của cô là ai?"
"Ông cố của con, theo như người giám hộ của ông nội kể lại thì chính là một người bạn trai của bà cố. Nhưng mà chính vị giám hộ kia cũng không biết người đó là ai."
Tiêu Đồng Hi nhìn Lạc Kiều Kiều, ánh mắt mang theo muôn phần phức tạp. Bà bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiểu nha đầu, thực ra lúc ở trên máy bay, ta cũng đã đoán ra được bốn năm phần về thân phận của cô rồi. Nha đầu, ông cố của cô không phải là người bạn trai nào của Sophia hết. Ông cố của cô... là James Andre."
"Choang", Lạc Kiều Kiều không tin vào lỗ tai mình, sốc đến nỗi làm rơi cả chén trà.
Mà đâu chỉ có mình cô, ngay cả Lạc Thiên Hạo và Tư Đồ Khải Dương cũng kinh ngạc, bốn mắt nhìn nhau.
Ngược lại, Tư Đồ Lăng Tuyết rất bình tĩnh thưởng trà. Kết quả này, quả đúng như suy đoán của cô.
Hai cái cỗ thi thể ở dưới hầm băng đó, cái gì mà anh em tình thân, cái gì mà sưởi ấm cho nhau. Tất cả đều là gạt người. Chỉ sợ là, trước lúc chết, James Andre đã sớm nhìn ra tình yêu đơn phương mà cô em gái nhỏ dành cho mình rồi.
Lúc này, Tiêu Đồng Hi mới đặt cái bọc vải mà nãy giờ bà ôm khư khư trong người lên bàn. Bà mỏe cái bọc vải ra, bên trong là một cuốn sổ to đã rất cũ rồi. Tiêu Đồng Hi đánh mắt nhìn sang Tư Đồ Khải Dương: "A Khải, có nhớ cái này không?"
"Là nhật ký của Sophia."
"Phải, chính là nó. Khi cuộc chiến kết thúc, tất cả tài sản của Andre gia tộc đã bị chúng ta chiếm dụng. Em đã kiểm tra lại toàn bộ di vật của Sophia và phát hiện ra thứ này. Tuyết Nhi, đọc to nó lên đi con. Bà đã chẳng còn đủ can đảm và sức lực để có thể tuyên bố về sự thực này nữa rồi"
Tiêu Đồng Hi mở tới một trang đã được đánh dấu, đưa cho Tư Đồ Lăng Tuyết
"Ngày...tháng...năm...
Tình cảm của mình với anh trai đã không còn là tình cảm anh em đơn thuần nữa. Dường như nó đã trở thành một cái gì đó lớn hơn.
Mình đã hỏi Hi Hi về điều đó. Cậu ấy nói đó là yêu.
Mình yêu anh sao?"
"Ngày...tháng...năm...
Mình ghen tị, ghen tị ghê gớm với Hi Hi. Cậu ấy vừa được Khải Dương đại ca yêu thương, vừa có được tình cảm của anh hai.
Mình yêu anh hai, anh hai yêu Hi Hi, Hi Hi lại yêu Khải Dương đại ca. Cái vòng luẩn quẩn này đến bao giờ mới kết thúc đây?"
"Ngày...tháng...năm...
Hi Hi sắp làm đám cưới với Khải Dương đại ca. Nhìn anh hai đau, mình cũng đau. Nhưng vì sao mình lại cảm thấy một chút vui vẻ?
Xin lỗi anh, nhưng trong tình yêu, ai cũng là kẻ ích kỷ!"
"Ngày...tháng...năm...
Hôm qua Hi Hi và Khải Dương đại ca kết hôn. Chính mình đã báo cho Khải Dương đại ca, khiến anh hai cướp hôn thất bại.
Sau đó, anh hai đã uống rượu, uống rất nhiều. Và, mình, từ một cô gái đã trở thành phụ nữ.
Chính anh hai đã lấy đi lần đầu tiên của mình. Khi anh hai tiến vào bên trong, mình cảm thấy đau đớn nhưng cũng thật sung sướng. Cả đêm, anh luôn nói "Anh yêu em". Mình biết điều đó là dành cho Hi Hi nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ rồi."
"Ngày...tháng...năm...
Mình có thai rồi. Là đứa con của mình với anh hai.
Mình có nên nói với anh không? Không thể, anh nhất định sẽ bắt mình bỏ đứa trẻ.
Mình muốn sinh nó ra."
"Ngày...tháng...năm...
Con của anh hai và mình là một đứa bé trai đáng yêu.
Mình đặt tên cho con là Alan Andre.
Thế nhưng, hiện tại, cuộc chiến giữa Tư Đồ và Andre đang diễn ra nảy lửa. Mình không thể để mọi người biết về nó. Mình đã nhờ cô hầu Sunny mang đứa bé đi thật xa nơi này.
Alan, cầu chúa che chở cho con bình an!"
Trang nhật ký đến đây là kết thúc. Bởi vì chủ nhân của nó đã nằm trong lồng băng lạnh lẽo mất rồi.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng.
Tiêu Đồng Hi gần như không thở nổi. Đầu dựa vào vai Tư Đồ Khải Dương. Lạc Thiên Hạo sắc mặt âm trầm đến đáng sợ trong khi Lạc Kiều Kiều tái mét mặt mày.
Tư Đồ Lăng Tuyết thở dài bất đắc dĩ. Cô vỗ nhẹ lên vai Lạc Kiều Kiều: "Em gái, nhớ những gì chị đã nói với em không? Đừng bao giờ để quá khứ đen tối ngáng đường chúng ta. Hãy nhìn về phía trước, sẽ có một tương lai tươi sáng đang chờ em.
"Vâng." Tiếng Lạc Kiều Kiều rất khẽ.