• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh muốn làm gì?” Bên tai là tiếng gió gào thét, Mạc Tâm Nhan hoảng sợ nhìn về phía người ở ghế điều khiển, sau đó cô ngây người ra.

Người đàn ông dùng hai tròng mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm phía trước, khóe môi mím chặt, có vẻ lạnh lùng nghiêm túc.

Mạc Tâm Nhan mắt tối lại, âm thanh hoảng sợ lập tức lạnh xuống: “Để tôi xuống xe.”

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, biểu tình lạnh lùng không hề buông lỏng, giống như không nghe được lời cô nói.

Sắc mặt Mạc Tâm Nhan lạnh xuống, nắm lấy cánh tay lái xe của anh ta, giận dữ nói: “Để tôi xuống xe, anh đúng là kẻ điên, anh muốn đưa tôi đến chỗ nào?”

“Ngồi yên.” Dịch Dương một tay khống chế tay lái, một tay hất tay cô ra, hướng về cô gầm nhẹ một câu.

Mạc Tâm Nhan lòng càng tức giận, nhìn anh ta rống lớn: “Anh đúng là kẻ điên, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi đã nói vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh, sao anh còn xuất hiện ở trước mặt tôi, vì sao chứ…”

Theo từng tiếng rống giận của cô, ánh mắt Dịch Dương càng trầm xuống, lóe lên những tia màu đỏ.

Xe nhanh chóng đi về nhà cũ của họ, Mạc Tâm Nhan hét một đường, mà Dịch Dương ngoài hai chữ “Ngồi yên” ra cái gì cũng chưa nói.

“Đúng là đồ điên, anh đưa tôi về đây làm gì, thả tôi ra, tôi chán ghét anh, tôi…” Mạc Tâm Nhan không quan tâm hét hớn, thậm chí còn dùng tay chân đánh anh, nhưng anh vẫn không chịu buông ra.

Anh kéo cô đi vào phòng, thấp giọng nói: “Mạc Tâm Nhan, em là bà xã của anh, nơi này là nhà của em và anh, anh chỉ đưa em về nhà mà thôi.”

“Nhà?” Mạc Tâm Nhan châm chọc cười một tiếng, sau đó lại đánh lại quát: “Đây chỉ là một căn nhà mà thôi, một căn nhà không có độ ấm. Anh đúng là kẻ điên, mau thả tôi ra…”

Dịch Dương kéo cô vào nhà, lập tức đóng cửa lại, sau đó xoay người đẩy cô dán vào ván cửa.

“Anh muốn làm gì, đồ điên, anh… Ưm…”

Anh không quan tâm cô đá hay đánh anh, những tiếng quát giận dữ đều bị ngăn lại bởi cái hôn này.

Anh hung hăng hôn cô, một tay nắm tay vung loạn xạ của cô, một tay khác mò vào bên trong đồ lót.

Mạc Tâm Nhan run rẩy, dùng sức giãy giụa, kháng cự lại sự xâm chiếm của anh ta…

Nhưng theo nụ hôn càng sâu, sức lực giãy giụa của Mạc Tâm Nhan càng bé, chân cũng bắt đầu run rẩy không đứng vững. Nếu không phải anh ôm chặt cô, thì có lẽ cả người cô đã trượt từ trên cửa xuống dưới đất.

Cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể cô, trong mắt Dịch Dương hiện lên tia vui sướng, càng thêm không kiêng nể gì tiếp tục đốt lửa.

Khi Dịch Dương muốn tiến hành bước cuối cùng, tâm trí hỗn loạn của Mạc Tâm Nhan xẹt qua hình ảnh bị anh tàn nhẫn cướp đoạt đêm hôm đó, cả người lập tức rùng mình.

Cô bỗng đẩy người đàn ông ở trên người mình ra, hai tay che ngực, chán ghét quát: “Đừng đụng vào tôi.”

Dịch Dương nhất thời không đề phòng, bị cô đẩy ra xa. Anh ngơ ngác nhìn cô, thấp giọng gọi: “Nhan Nhan…”

“Đừng gọi tôi như thế…” Mạc Tâm Nhan kinh tởm hét lên, tựa vào cửa trượt xuống mặt đất, bất lực khóc lớn: “Anh dựa vào gì mà gọi tôi như vậy, không phải anh vẫn luôn gọi tôi là Mạc Tâm Nhan sao? Anh dựa vào gì mà gọi tôi như vậy…”

Từ ba năm trước, anh đã không còn gọi cô như vậy, từ trước đến nay chỉ gọi cả họ và tên cô, hiện giờ nghe anh gọi như vậy, trong lòng cô chỉ thấy xót xa đau khổ. Bởi vì cái tên thân mật đó đã gợi lên những kỷ niệm tốt đẹp giữa cô và anh, tạo thành sự tương phản quá lớn với cục diện chật vật hiện giờ.

Bởi vì bọn họ vĩnh viễn không có khả năng trở lại quá khứ tốt đẹp kia, cho nên mới cảm thấy càng đau khổ và tuyệt vọng.

“Nhan Nhan…” Nhìn cô khóc lớn, Dịch Dương đau lòng gọi tên cô, đi đến ôm chặt lấy cô, không ngừng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Tha thứ cho anh được không, Nhan Nhan… Tha thứ cho anh…”

Nói xong, anh hôn lên má cô, hôn lên nước mắt nóng bỏng của cô.

Mạc Tâm Nhan kháng cự đẩy anh qua, khóc lóc quát: “Anh cút đi, anh cút đi… Tôi không muốn nhìn thấy anh, cút…”

“Nhan Nhan…” Dịch Dương khó chịu gầm nhẹ, nắm chặt tay cô, cầu xin nói: “Em không thể tha thứ cho anh một lần sao? Anh đã ăn nói khép nép để cầu xin em rồi, em còn muốn anh làm thế nào thì mới tha thứ cho anh?”

“Muốn tôi tha thứ cho anh?” Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nhìn anh, dùng giọng điệu lãnh khốc vô tình nói từng chữ, giống như những lần mà anh nói với cô vậy: “Sẽ không bao giờ.”

Dịch Dương nheo mắt, thấp giọng quát: “Vì sao?”

“Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi vì sao?” Mạc Tâm Nhan đưa tay lau nước mắt trên mặt, nhìn anh, như đang lên án: “Anh thứ nhớ lại xem anh đã làm những gì với tôi.”

Mắt Dịch Dương tối sầm lại, nhìn bộ dạng lạnh lùng lên án của cô, nhất thời không tìm được lời phản bác nào.

Mạc Tâm Nhan cười mỉa nhìn anh, từng câu từng chữ nói ra những chuyện tổn thương mà anh đã làm với cô, trong giọng mang đầy lên án và đau khổ.

“Dịch Dương, lúc trước anh vì bảo vệ Hứa Giai Lị mà đánh tôi, làm nhục tôi sẽ không nói, dù sao những tổn thương đó so với sự tổn thương anh gây cho tôi hiện giờ kém quá xa.”

Dịch Dương thâm trầm nhìn cô, đôi tay lặng lẽ siết chặt.

Mạc Tâm Nhan ôm chính mình, tiếp tục nói: “Kế hoạch của anh không thấy, anh chưa điều tra đã bảo tôi ăn trộm con của Hứa Giai Lị mất, anh không điều tra, chỉ nghe lời của một bên, bảo rằng tôi làm. Anh đã quên sự nhẫn tâm tàn nhẫn khi anh chiếm lấy thân thể tôi sao? Anh quên lúc ấy anh nói gì với tôi à? Anh nói muốn cho tôi có con của anh, sau đó để tôi trải nghiệm nỗi đau mất con. Anh nói một người phụ nữ sớm ba chiều bốn, tâm giống rắn độc như tôi không xứng để làm mẹ. Những gì anh làm với tôi, anh nói với tôi, anh đều quên rồi à? Bây giờ thì linh nghiệm rồi, đứa bé chưa thành hình trong bụng tôi bị anh nguyền rủa chết, anh có phải cảm thấy rất vừa lòng, rất vui vẻ, thấy đó là báo ứng của tôi? Anh có phải đang nghĩ vì sao tôi không chết cùng đứa bé đó đi đúng không, tôi không chết, anh…”

“Đủ rồi, không cần nói nữa…” Dịch Dương che tai lại, nhìn cô đau khổ nói: “Đừng nói nữa, cầu xin em đừng nói nữa… Anh không nghĩ như thế, không nghĩ…”

“Anh không nghĩ, nhưng là, những chuyện đó là do anh làm…” Mạc Tâm Nhan thờ ơ nói, nhìn bộ dạng đau khổ tuyệt vọng của anh, tiếp tục cười mỉa mai: “Lúc phanh xe không nhạy, anh có phải đang nghĩ nếu tôi chết đi trong tai nạn này thì tốt rồi, như vậy sẽ không có ai ngăn cản anh và Hứa Giai Lị ở bên nhau? Lúc anh ôm Hứa Giai Lị nhảy xuống xe, có phải thấy rất may mắn vì người ngồi ở ghế sau là tôi, còn ngồi ở ghế trước là Hứa Giai Lị?”

“Không phải, không phải…” Dịch Dương điên cuồng lắc đầu, ôm lấy vai cô, thấp giọng quát: “Không phải như thế, anh không biết phanh không nhạy, đó là do ngoài ý muốn, anh cho rằng em sẽ nhảy xuống cùng anh, anh thực sự cho rằng em sẽ nhảy xuống, nếu anh biết em không nhảy xuống, thì anh cũng sẽ không nhảy, em tin anh, em tin anh được không…”

“Anh bảo tôi phải tin anh, nhưng anh đã bao giờ tin tôi chưa?” Mạc Tâm Nhan lạnh nhạt cười, nhìn anh nói: “Dịch Dương, tôi cũng đã từng tin anh, nhưng chuyện anh làm lại khiến tôi không thể tin anh. Anh luôn miệng nói người anh yêu là tôi, vậy sao ngày hôm đó anh lại mang theo Hứa Giai Lị đến biệt thự trên núi? Nếu hôm đó anh không đưa Hứa Giai Lị đến tìm tôi thì tốt biết bao nhiêu, có khi con của chúng ta vẫn còn sống.”

“Thực xin lỗi…” Dịch Dương đau khổ lẩm bẩm, sau đó lại nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Nhan Nhan, em cho anh một cơ hội nữa được không, chúng ta còn trẻ, còn có thể có con, anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa, anh đã nghĩ thông suốt rồi, anh sẽ không để ý những chuyện giữa em và Tiêu Thần Phong nữa, anh sẽ không bao giờ ghen tị bậy bạ, em tha thứ cho anh được không…”

Đúng thế, anh đã nhượng bộ rất nhiều. Trước kia anh nghĩ chỉ cần cô không hề dây dưa với Tiêu Thần Phong nữa, như vậy anh sẽ yêu cô thật tốt, không làm tổn thương cô nữa. Nhưng thời gian dài không có cô ở bên, anh thực sự khủng hoảng, vì vậy lại nhượng bộ lần nữa, chỉ cần cô có thể tha thứ anh, trở về với anh.

“Quá muộn rồi.” Mạc Tâm Nhan chua xót cười, lẩm bẩm nói: “Dịch Dương, cái chúng ta thiếu là sự tin tưởng, dù tôi có tha thứ anh, có làm lành với anh, nhưng rất khó để bảo đảm sẽ không có lần tiếp theo, bởi vì trong lòng anh không tin tôi, cho nên chuyện này sẽ lại xảy ra lần nữa, mà nó chỉ khiến cho chúng ta đau khổ mà thôi. Cho nên chúng ta kết thúc đi Dịch Dương, chỉ cần hai ta ly hôn.”

“Anh không…” Dịch Dương giống như một đứa trẻ, ương bướng gầm một tiếng, bò qua ôm chặt lấy cô, thấp giọng quát: “Anh không muốn ly hôn với em, Mạc Tâm Nhan, ở lại bên anh được không, anh sẽ không nghi ngờ em nữa, thật sự, không bao giờ…”

“Nếu như không xảy ra những chuyện như vậy, thì khi anh nói thế với tôi, tôi nhất định sẽ cho rằng hạnh phúc buông xuống người tôi, nhưng hôm nay, tôi chỉ cảm thấy tất cả đã quá muộn.” Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn anh đang đau khổ bất lực, trong mắt hiện lên tia kiên quyết: “Dịch Dương, chúng ta ly hôn đi, tôi đã đồng ý ở bên Thần Phong rồi, chúng ta…”

“Anh không đồng ý!” Dịch Dương chợt rống lên một tiếng, mắt đỏ bừng nhìn cô: “Anh không đồng ý, Mạc Tâm Nhan, anh nói cho em biết, em dám cùng Tiêu Thần Phong ở bên nhau thử xem?”

Nhìn bộ dạng hung dữ của anh, Mạc Tâm Nhan bỗng cười lạnh: “Anh dựa vào gì mà không đồng ý, Dịch Dương, anh ấy tốt hơn anh, tôi bằng lòng cùng anh ấy ở bên nhau, mà anh, tôi sẽ lựa chọn quên đi, chỉ cần quên anh thì có thể quên hết những tổn thương và đau lòng này.”

“Em nếu dám ở bên Tiêu Thần Phong, anh nhất định sẽ khiến em sống không bằng chết.” Dịch Dương đỏ bừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt tình của cô, sau đó đẩy cô ra, gầm nhẹ nói: “Mạc Tâm Nhan, đời này em chỉ có thể ở bên anh, chỗ nào cũng không được đi. Muốn ly hôn, chờ kiếp sau đi.”

Nói xong, anh lạnh lùng xoay người đi lên lầu.

Mạc Tâm Nhan bình tĩnh nhìn thân hình gầy đi nhiều của anh, trong mắt từ từ dâng lên một tầng hơi nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK