"Nhan Nhan..."
Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay chạm vào gò má ửng hồng của cô, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thanh tú lập tức phát ra trên môi cô, luôn chạm đến dục vọng mãnh liệt trong lòng anh.
Nhưng bây giờ có thể không? Trong tình huống hiện tại của hai người họ, anh có thể muốn cô ư? Cô liệu có trách anh không?
Sự lo lắng và khao khát dục vọng slđang sôi trào trong nội tâm, anh không khỏi nắm chặt tay mình.
"Thật khó chịu..." Mạc Tâm Nhan rên rỉ, xé rách bộ đồ ngủ vốn đã xộc xệch, để lộ ra làn da trắng muốt có chút ửng đỏ.
Dịch Dương nắm chặt tay, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, trầm mặc hồi lâu, anh mới vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé nóng bỏng của cô, khàn giọng nói: "Nhan Nhan, anh thực sự xin lỗi..."
Anh nói xong liền nghiêng người đè lên người cô, nụ hôn ấp áp nhẹ nhàng rơi xuống như mưa xuống làn da nóng bỏng của cô.
Mạc Tâm Nhan nâng bàn tay đầy mềm mại đỡ lên ngực anh, thút thít nỉ non: "Bỏ đi... Dịch Dương, đừng chạm vào tôi... Đi đi..."
Tuy nhiên, giọng nói của cô như mèo kêu, mềm đến thấu xương, ngực cũng không cảm nhận được lực đạo của cô.
Anh đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ôn nhu thì thầm: "Nhan Nhan, để anh giúp em được không... Anh yêu em..." Nói xong, anh cúi đầu hôn lên môi cô, mang theo một nét dịu dàng và trìu mến độc nhất, giống như đêm đó tám năm trước.
"A... Không nên..." Mạc Tâm Nhan lắc đầu phản đối, nhưng thân thể không tự chủ được nghiêng về phía anh, thống khổ lẩm bẩm, "Thật khó chịu... Dịch Dương... Tôi khó chịu quá... anh cút đi, hừ..."
Nhìn thấy cô khó chịu muốn khóc, Dịch Dương đau khổ vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhẹ giọng thì thầm: "Nghe lời, Nhan Nhan đừng khóc, rất nhanh thì tốt, đừng khóc nữa, ngoan.”
Khi màn đêm tối dần, nhiệt độ trong phòng tăng cao, thỉnh thoảng có tiếng nức nở mềm mại và tiếng ôn nhu nhẹ nhàng.
Ngày hôm sau, Mạc Tâm Nhan lặng lẽ thức dậy, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu rồi cô mới chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía cửa phòng tắm, trên mặt dần dần lộ ra vẻ phẫn nộ.
Mọi thứ từ đêm qua đều rõ mồn một trước mắt. Cô không ngờ, cô vậy mà lại làm chuyện như vậy với người đàn ông đó, làm sao có thể, đến bây giờ cô vẫn còn hận anh ta rất nhiều, kiếp này cô không bao giờ muốn tha thứ cho anh ta, trong hoàn cảnh này sao bọn họ lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy truyền đến không ngừng. Mạc Tâm Nhan vén chăn lên chậm rãi ra khỏi giường, cô mới nhận ra rằng hai chân của mình vô lực, thậm chí đứng còn khó vững.
Cô mặc một bộ váy ngủ mới mẻ, nhưng không thể che giấu những dấu vết mơ hồ trên tay và chân của mình.
Nhìn chiếc cốc trống rỗng trên đầu giường, cô khó chịu che mặt, Tiểu Bối... Ly nước mà hôm qua Tiểu Bối đưa cho cô có vấn đề ư?
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Dịch Dương đứng ở cửa lặng lẽ nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, trên mặt thoáng hiện nét buồn.
Anh biết rằng cô không muốn anh chạm vào cô, anh biết...
"Nhan Nhan..." Anh thấp giọng hô lên, chậm rãi đi về phía cô.
Mạc Tâm Nhan lập tức nhìn về phía anh, mặt đầy sự chán ghét quát: "Cút đi, anh cút đi... Ai kêu anh như vậy, anh đi..."
"Nhan Nhan..." Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ tâm tình kích động, Dịch Dương vội vàng bước tới, ôm chặt cô vào lòng, trầm giọng lẩm bẩm: "Thực sự xin lỗi Nhan Nhan, anh xin lỗi... Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em."
"Cút đi... Ô ô ô... anh cút đi..." Mạc Tâm Nhan đẩy mạnh anh, nhưng dù cô có đẩy anh như thế nào, anh vẫn không chịu buông tha cho cô, ngược lại càng ôm chặt hơn, cuối cùng cô òa khóc lên.
“Nhan Nhan…” Dịch Dương khó chịu hôn lên khuôn mặt đang rơi lệ của cô, nhẹ giọng nói: “Tha thứ cho anh được không, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, tương lau chúng ta sẽ rất hạnh phúc, anh sẽ không bao giờ có lỗi với em nữa. Có thể tha thứ cho anh không?”
“Tha thứ cho anh?” Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nhìn anh, chán ghét quát lên: “Lúc trước anh đối xử với tôi như thế nào, Dịch Dương, tôi cũng sẽ không tha cho anh, anh cho rằng anh chiếm hữu cơ thể của tôi sao? Nói cho anh biết, nó sẽ không bao giờ có thể..."
Nghe được lời nói tuyệt tình của cô, Dịch Dương nhìn cô nặng nề nói: "Nhân Nhan, rốt cuộc em muốn tôi làm gì thì mới tha thứ cho anh chứ?"
"Điều đó vĩnh viễn không có khả năng xảy ra, anh tránh ra, đồ cầm thú không biết xấu hổ, tránh ra..." Mạc Tâm Nhan kích động gào lên, dùng hết sức đẩy anh ra.
“Nhan Nhan, không phải anh… Tối qua anh không hề cố ý, chỉ là em ăn cái thứ đó, nhất định phải… phải giải quyết mới được…” Nhìn cô hiểu lầm tối hôm qua anh cố tình chiếm giữ cô, Dịch Dương vội vàng nói. Tuy rằng sau khi gặp lại, anh rất muốn cô, nhưng anh cũng biết bây giờ không phải lúc, làm sao có thể ham muốn nhất thời mà hủy hoại tương lai của mình.
"A, anh cũng biết tôi ăn loại đồ ăn đó sao?" Mạc Tâm Nhan hừ lạnh: "Trong phòng này chỉ có hai chúng ta là người lớn. Anh nghĩ ai kêu Tiểu Bối mạng thứ đó cho tôi?"
"Không phải anh..." Dịch Dương lúc này không thể chối cãi, nhưng cũng không thể dồn hết trách nhiệm cho Tiểu Bối, cô bé vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, điều quan trọng nhất là nha đầu kia chỉ có ý làm mẹ hạnh phúc.
"Không phải anh?" Mạc Tâm Nhan lạnh lùng nhìn anh, chán ghét quát: "Không phải anh, không nhẽ là Tiểu Bối. Con bé biết cái gì, làm sao biết cho tôi ăn loại đồ ăn này?"
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiểu Bối thò đầu nhỏ từ bên ngoài vài, vừa muốn gọi mẹ thì đã thấy mắt mẹ đỏ hoe, có vẻ rất khó chịu, âm thanh gọi mẹ đơn giản gằn xuống cuống họng rồi nhìn mẹ bằng đôi mắt to long lanh.
Thấy cô bé rụt rè ở phía cửa, Dịch Dương vội vàng vẫy tay với cô nhóc, cười nhẹ: "Tiểu Bối, lại đây, chú ôm."
Tiểu Bối chậm rãi đi tới, kéo góc quần áo của anh, nhỏ giọng hỏi: "Chú, mẹ sao không vui, hai người cãi nhau sao? Tiểu Bối không thích mẹ không vui. Tiểu Bối sợ..."
Dịch Dương ôm lấy cô nhóc, chạm vào đầu nhỏ của cô nhóc, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bối, chú là người đã làm mẹ buồn. Tiểu Bối đừng sợ. Mẹ sẽ không tức giận với Tiểu Bối."
"Nhưng Tiểu Bối muốn thấy mẹ hạnh phúc. Tiểu Bối hy vọng mẹ hạnh phúc."
Nghe âm thanh mềm mại của Tiểu Bối, Mạc Tâm Nhan che mặt khó chịu, bật ra một tiếng khóc nhỏ từ khe hở kẽ tay. Hồi lâu, cô mới nói nhỏ: "Các người đi ra ngoài trước đi tôi muốn ở một mình."
Dịch Dương mím môi lặng lẽ ôm Tiểu Bối bước ra ngoài. Tiểu Bối lúc nào cũng quay đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng.
Làm xong bữa sáng, Dịch Dương đặt bữa sáng lên bàn, nhìn Tiểu Bảo và Tiểu Bối, nói nhỏ: "Các con ăn trước đi, chú lên gọi mẹ."
“Vâng.” Tiểu bảo gật đầu, cúi đầu và ăn sớm. Nhưng Tiểu Bối lại ngây người nhìn bữa sáng trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khổ sở.
Dịch Dương không khỏi sờ sờ đầu nhỏ của cô, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Bối, con có chuyện gì vậy?"
“Tiểu Bối nghĩ mẹ đang giận Tiểu Bối, Tiểu Bối cảm thấy buồn.” Cô nhóc bẻ ngón tay ủy khuất nói.
Dịch Dương đau lòng hôn lên trán cô bé, nhẹ nhàng nói: "Sẽ không đâu, mẹ yêu Tiểu Bối lắm và sẽ không giận Tiểu Bối đâu. Chú lên xem mẹ nhé. Ngoan, ăn sáng đi." Dịch Dương nói xong, chậm rãi đi lên lầu.
Dịch Dương thận trọng mở cửa phòng ra, Mạc Tâm Nhan đang ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người, cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, ăn sáng."
"Anh ăn đi, tôi không đói.” Mạc Tâm Nhan nhẹ giọng nói, giọng nói lộ ra vẻ xa lạ.
Dịch Dương khó chịu mím môi, nói: "Nhan Nhan, đừng làm vậy, Tiểu Bối và Tiểu bảo vẫn đang đợi em ở dưới đó."
"Đừng làm chuyện gì? Anh muốn tôi làm gì?" Mạc Tâm Nhan đột nhiên quát lên một tiếng, bị phẫn nhìn anh nói: "Còn nhớ năm đó tôi cho anh ăn loại đồ vật này, anh đối với tôi như thế nào? Hiện tại nói tôi không nên như vậy, trong nội tâm khó chịu như thế nào? Vậy anh từng nghĩ xem lúc đó nội tâm tôi khó chịu thế nào, tôi còn nhớ anh mắng tôi là dơ bẩn, còn nói tôi khỏa thân đứng trước mặt anh cũng không có cảm giác gì với tôi, như thế nào, anh đã quên tất cả những điều này sao?"
Dịch Dương đau lòng nhìn cô, những hối hận trong lòng chỉ biến thành một câu: "Thực sự xin lỗi."
"Xin lỗi? Xin lỗi, có thể đem những tổn thương và sỉ nhục mà trước đây anh đã gây ra cho tôi quên hết đi không?" Mạc Tâm Nhan giận dữ gầm gừ, thân hình mảnh mai của cô không khỏi run lên. Chỉ cần cô nghĩ đến sự tổn thương và tủi nhục, trái tim cô sẽ đau đớn không thể chịu đựng nổi, cô nghĩ rằng sau bao nhiêu năm, những nỗi đau và nỗi đau đó cuối cùng sẽ được quên đi, nhưng thời gian trôi qua, những nỗi đau và sự hận thù đó đã được khắc sâu vào xương. Làm sao cũng không thể thoải mái được.
"Nhan Nhan..."
"cút..."
Một tiếng gầm khiến Tiểu Bối sợ hãi đột nhiên xuất hiện sau lưng Dịch Dương. Nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bối, Mạc Tâm Nhan hoảng sợ, vừa đứng dậy đã thấy Tiểu Bối được Dịch Dương ôm trong lòng.
Nhìn thấy người đàn ông đang dỗ dành con gái mình như một người b, cô cắn môi, khó chịu quay lưng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mẹ... Mẹ..." Tiểu Bối nhìn theo bóng lưng của mẹ kỷ khuất hô lên một tiếng, thấy mẹ phớt lờ mình, miệng cô bé khóc dữ dội hơn.
Dịch Dương có chút không đành lòng nhìn Mạc Tâm Nhan, trầm giọng nói: "Nhan Nhan, ngày hôm qua đầu là anh không tốt, em đừng trách Tiểu Bối. Con bé còn nhỏ như vậy không hiểu chuyện. Em sẽ đối xử với cô bé như vậy, con bé đau lòng lắm. Con bé cũng đang một lòng nghĩ đến em nên đừng trách con."
“Tôi không trách con bé.” Mạc Tâm Nhan nhẹ giọng nói, nhưng rốt cuộc không quay đầu lại. Mẹ sao trách con gái được, con gái xinh xắn dễ thương mà cô yêu chiều con không hết thì trách sao được. Chỉ là hiện tại trong lòng không thoải mái, không muốn mất bình tĩnh với Tiểu Bối nên chỉ có thể lựa chọn bỏ con bé mà quay ra ngoài.
“Vậy thì em cùng xuống ăn sáng với mọi người chứ.” Dịch Dương nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tiểu Bối.
Mạc Tâm Nhan lucsl âu không phản ứng, Tiểu Bối ủy khuất nói: "Mẹ ơi..."
Mạc Tâm Nhan quay đầu lại, bình tĩnh nhìn bọn họ nói: "Đi xuống ăn đi. Tôi không đói nên không muốn ăn."
Dịch Dương mím môi, bế Tiểu Bối rồi từ từ đi xuống cầu thang. Có lẽ để cô yên lặng một chút sẽ tốt hơn.
Vừa ăn xong bữa sáng, Mạc Tâm Nhan từ trên lầu đi xuống. Dịch Dương vui mừng khôn xiết, cười nịnh nọt nói: "Nhan Nhan, em có đói không, anh đi làm đồ ăn cho em nhé."
Mạc Tâm Nhan không thèm để ý đến anh, cô cũng không nhìn Tiểu Bối, mà trực tiếp nhìn Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo, đi, đi chơi với mẹ."
Tiểu Bảo nghe xong liền vui vẻ chạy lại ôm chân cô, vui vẻ cười nói: "Mẹ đưa Tiểu Bảo đi đâu vậy?"
“Về nhà bà ngoại.” Mạc Tâm Nhan thấp giọng nói. Sau đó, không cần nhìn lớn nhỏ trong nhà, nắm lấy tay Tiểu Bảo, trực tiếp đi ra ngoài.
Nhưng Tiểu Bảo giật mạnh tay, chỉ vào Tiểu Bối hỏi: "Còn em gái, em gái không đi cùng chúng ta sao?"
“Không phải con bé đi cùng với chú của con bé sao?” Mạc Tâm Nhan chua xót nói, sau đó vẫn hướng mặt đi ra ngoài.
Tiểu Bối sững sờ một lúc rồi bất ngờ bật khóc.
Mạc Tâm Nhan dừng lại, nhưng vẫn không quay lại.
Dịch Dương tức giận liếc nhìn bọn họ, sau đó ôm Tiểu Bối nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu Bối đừng khóc, có chú ở đây, đừng khóc... Kệ bọn họ, đừng khóc, Tiểu Bối, chú đau..."
"Mẹ ơi, con muốn mẹ ơi, oooo..." Tiểu Bối nép vào vòng tay của Dịch Dương khóc lóc thảm thiết khi nhìn hai bóng dáng đang bước đi.
Dịch Dương cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh cứ dỗ con bé, không biết anh dỗ bao lâu, con bé mệt mỏi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, trên khuôn mặt bé bỏng mắt vẫn đỏ hoe.
Anh đau lòng lau đi những giọt nước mắt trên má cô nhóc, anh thở dài, có vẻ như Mạc Tâm Nhan sẽ không tha thứ cho anh nữa.
“Nhan Nhan, tối hôm qua không có chuyện gì đặc biệt đúng không?” Mạc thiếu gia nhìn cô hỏi đầy ẩn ý.
Mạc Tâm Nhan choáng váng, mọi thứ từ đêm qua vụt qua tâm trí cô, và một màu sắc kỳ lạ chợt lóe lên trên khuôn mặt cô.
Mạc thiếu gia nhìn phản ứng của cô, trong lòng chợt lạnh, hỏi: "Ngày hôm qua thật sự ăn thứ đó sao?"