Tuy nhiên, anh đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Tiểu Bối đâu. Anh cũng lo lắng hỏi thăm những người gần đó nhưng chẳng ai để ý đến cô bé cả vì tiếng ồn ào bên ngoài sân chơi rất lớn.
Anh toát mồ hôi tâm trạng đầy lo lắng và sợ hãi. Phải làm sao đây, Tiểu Bối đi đâu rồi, Tiểu Bối mất tích rồi. Là ai đã bắt cóc Tiểu Bố, họ sẽ đối xử thế nào với một cô bé vừa ngây thơ vừa hay khóc lóc như vậy. Anh đã... Anh đã làm Tiểu Bối mất tích, anh nên giải thích điều này thế nào Mạc Tâm Nhan.
Nhất thời mọi vấn đề tràn ngập trong tâm trí anh, nỗi sợ hãi và tội lỗi như một bàn tay to lớn tàn bạo ôm chặt trái tim anh khiến anh khó thở.
Tìm mãi không thấy Tiểu Bối, anh ngồi thụp xuống trên chiếc ghế dài nơi Tiểu Bối vừa ngồi lúc nãy, vẻ mặt đầy hoảng sợ và bất lực.
Nắm chặt điện thoại, anh nghĩ, nếu có người cố tình bắt cóc Tiểu Bối thì chắc chắn phải có mục đích gì đó, anh chỉ chờ nhóm người đưa ra một điều kiện, bất kể điều kiện như thế nào, anh cũng sẵn sàng đồng ý với bọn chúng, miễn là đổi lấy cho Tiểu Bối được an toàn quay về.
Tuy nhiên, điều anh hy vọng hơn trong thâm tâm là cô bé chỉ đi chơi với những người bạn nhỏ khác, lát nữa mệt sẽ tự động quay vễ.
Nhưng đợi một lúc lâu, cho đến khi sắc trời dần dần tối, cho đến khi người ngoài sân chơi dần dần trở nên thưa thớt, anh cũng không thấy cô gái nhỏ xuất hiện trước mặt mình.
Anh không biết bản thân đã trở lại biệt thự bằng cách nào. Vừa bước chân vào sân đã Mạc Tâm Nhan lo lắng nhìn ra cổng. Đôi mắt Dịch Dương chợt trùng xuống, trái tim nặng trĩu đến khó thở, đầy tội lỗi, sợ hãi và đau buồn...
Cô không nhìn thấy bóng dáng của cô con gái bé nhỏ, mọi khi đi chơi về, con bé sẽ vui vẻ chạy vào nhà, gọi mẹ một tiếng giòn giã. Trái tim cô bất giác chùng xuống, cô bước nhanh đến bên cạnh người đàn ông và hỏi với giọng lo lắng: “Tại sao anh lại ở một mình, Tiểu Bối đâu?” Vừa hỏi, cô vừa bước ra ngoài sân, nhìn xung quanh rồi nhìn vào trong xe. Cô nhìn tất cả mọi nơi, nhưng cô không thấy con gái của mình đâu, trái tim cô càng lo lắng bồn chồn.
“Dịch Dương, Tiểu Bối đâu?” Mạc Tâm Nhan không khỏi hét lên khi nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc không nói của người đàn ông. Trên gương mặt anh cũng tràn đầy lo lắng.
Hôm nay mí mắt cô ấy nhảy loạn xạ, cô luôn cảm thấy có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra, nhưng cô hy vọng đó không phải là chuyện xảy ra với Tiểu Bối nếu không thì… nếu không thì cô thực sự không biết phải làm sao.
“Tiểu Bối mất tích rồi.” Dịch Dương thì thào, như dùng hết sức lực, ánh mắt vừa buồn bã vừa tội lỗi.
Mạc Tâm Nhan nghe xong những lời này, tim đập dữ dội, cô lao tới chỗ anh, lắc mạnh vai anh, lớn tiếng hét lên: "Anh nói cái gì? Tiểu Bắc mất tích rồi? Làm sao Tiểu Bối lại mất tích?" Anh mau trả lời đi, mau mang Tiểu Bối trả lại cho tôi... trả lại cho tôi... "
Tần Hiên nghe thấy tiếng khóc của cô liền vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy Mạc Tâm Nhan đang đấm vào vai của Dịch Dương khóc lóc, tim anh như chùng xuống, vội vàng tiến lên phía trước. Bọn họ nhìn Dịch Dương vẻ mặt ủ rũ buồn bực, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Anh ta... anh ta đã lạc mất Tiểu Bối..." Mạc Tâm Nhan chỉ vào Dịch Dương đầy đau đớn, đôi mắt đỏ bừng.
Tần Hiên tim nhảy dựng lên, nhìn Dịch Dương, chỉ thấy người đàn ông đang nhắm mắt đau khổ, trên mặt tràn đầy phiền muộn đau buồn.
Anh mím môi, ôm lấy Mạc Tâm Nhan, trầm giọng nói: “Nhan Nhan, em đừng lo lắng Tiểu Bối sẽ không sao đâu…” Ngừng một chút, anh nhìn Dịch Dương lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
“Tôi đi mua kem cho Tiểu Bối, bảo cô bé đợi tôi ở bóng cây, nhưng khi tôi vừa quay lại đã biến mất.” Dịch Dương trầm giọng nói, đầy đau lòng và tiếc nuối. Đáng lẽ anh nên ở cạnh Tiểu Bối mọi lúc, anh không nên để Tiểu Bối ngồi đó một mình. Nếu không, Tiểu Bối cũng sẽ không biến mất.
Tần Hiên ánh mắt tối sầm lại, nói: "Nếu Tiểu Bối thật sự bị bắt đi, người bắt cóc nên gọi cho chúng ta để ra điều kiện, e rằng..."
Trái tim Mạc Tâm Nhan đau đớn nhìn Tần Hiên đang ngập ngừng nói. Dịch Dương cũng khẽ nắm chặt tay.
Tần Hiên không nói thêm mà chỉ kéo hai người vào nhà. Nhưng ngay cả khi anh ấy không nói ra, mọi người đều đã có đáp án trong lòng. Tôi sợ Tiểu Bối bị những kẻ buôn người bắt cóc, trong trường hợp đó chúng ta sẽ không biết Tiểu Bối sẽ bị bán đi đâu và sẽ bị tra tấn những gì. Bây giờ họ chỉ ước rằng Tiểu Bối đã bị bắt cóc để tống tiền.
“Dịch Dương, sau khi Tiểu Bối mất tích, anh có nhận được cuộc gọi lạ nào không?” Sau khi vào nhà, Tần Hiên lập tức nhìn anh, trầm giọng hỏi.
Dịch Dương lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có."
Mạc Tâm Nhan đau đớn nhìn anh, hai tay đan vào nhau, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Nhìn thấy ba, mẹ và chú có vẻ mặt kỳ quái ở bên cạnh, Tiểu Bảo không khỏi quan tâm hỏi: "ba, mẹ có chuyện gì vậy? Còn em gái của con đâu rồi?"
Nghe giọng nói non nớt của Tiểu Bảo hỏi Tiểu Bối đang ở đâu, mắt Mạc Tâm Nhan nhất thời đỏ bừng, che miệng lại khẽ nức nở.
Tần Hiên vỗ vỗ vai cô an ủi, sau đó nhìn Tiểu Bảo nhẹ giọng nói: "Em gái của con đang chơi ở nhà bạn của ba và mẹ. Mấy ngày nữa em gái sẽ về."
“Ồ, có phải là nhà của chú lần trước đến đây không ạ?” Tiểu Bảo đột nhiên hỏi.
Tần Hiên gật đầu, suy nghĩ một chút cái gì cũng không rõ. Rốt cuộc, không có cơ sở nào để kết luận điều đó. Hơn nữa, người đàn ông đó thích Mạc Tâm Nhan, vậy làm sao anh ta có thể làm tổn thương đứa con của mạc Tâm Nhan và khiến Mạc Tâm Nhan đau buồn. Nghĩ đến đây, anh lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu.
"Vậy thì không phải ngày mốt chúng ta sẽ quay trở lại nhà rồi sao? Em gái con sao lại đến nhà người khác chơi?" Tiểu Bảo chui vào trong vòng tay Tần Hiên, ngơ ngác hỏi.
Tần Hiên do dự một chút, sau đó sờ sờ đầu của cậu bé, nhẹ giọng nói: "Hiện tại chúng ta sẽ không trở về, chúng ta sẽ nói chuyện này sau khi em gái con trở về."
“Ồ.” Tiểu Bảo gật đầu.
Tần Hiên sờ sờ cậu bé và đầu cười: "Tiểu Bảo, ba, mẹ, chú có chuyện cần bàn bạc. Con về phòng chơi trước được không? "
Tiểu Bảo nghi ngờ nhìn ba mình, một hồi thấy sắc mặt người lớn thật là kỳ quái nên ngoan ngoãn gật đầu bước lên lầu.
"Tần Hiên, hãy gọi cảnh sát báo án. Em sợ khi nghĩ đến bây giờ Tiểu Bối đang phải chịu đau khổ." Sau khi Tiểu Bảo lên lầu, Mạc Tâm Nhan nắm lấy cánh tay của Tần Hiên và lo lắng khóc.
Tần Hiên nhướng mày, nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Hiện tại chúng ta chưa thể gọi điện cho cảnh sát, chưa kể đến 24 giờ sau khi người mất tích mất tích, cảnh sát sẽ không thụ lý, đề phòng bọn bắt cóc Tiểu Bối chỉ vì tiền, nếu báo công an, e rằng sẽ kinh động đến đám người đó, Tiểu Bối sẽ gặp nguy hiểm”.
Khuôn mặt của Mạc Tâm Nhan tái nhợt khi nghe đến hai chữ "nguy hiểm", cô nhìn Dịch Dương hét lên đau lòng: "Đều là tại anh, nếu không phải anh mang con bé đi thì làm sao mà Tiểu Bối biến mất được. Lần trước anh đã khiến Tiểu Bối bị dị ứng. Lần này lại làm Tiểu Bối mất tích, anh cho rằng con bé không phải là con của anh, nên anh cố ý làm vậy sao, Dịch Dương, lòng anh sao lại hẹp hòi như vậy, con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ... "
Nghe Mạc Tâm Nhan chất vấn, Dịch Dương cụp mắt xuống đau đớn, tất cả tội lỗi và đau đớn cuối cùng anh chỉ thốt lênd được ba chữ: "Anh xin lỗi."
"Anh xin lỗi làm gì, liệu có thể mang Tiểu Bối quay về được không? Dịch Dương, tôi hận anh, tôi hận anh..." Mạc Tâm Nhan thét lên, rồi đột nhiên lao đến, đánh vào vai anh một cách dữ dội, khóc rống lên. Cô nói: "Anh luôn làm ra những chuyện như vậy. Trước đây anh không nghĩ đã làm tôi đau đớn đến mức nào? Bây giờ anh lại dùng con gái tôi để làm tổn thương tôi. Anh có biết Tiểu Bối là sinh mệnh của tôi không? Toii nói cho anh biết, nếu có chuyện gì xảy ra với Tiểu Bối, tôi sẽ khiến anh hối hận mãi mãi... "
Tần Hiên kéo cô vào lòng, trầm giọng nói: "Nhan Nhan, đừng như vậy, Dịch Dương làm sao cố tình làm như vậy được? Anh ấy yêu thương Tiểu Bối nhiều lắm. Anh ấy rất áy náy và tội lỗi khi Tiểu Bối mất tích. Đừng trách anh ấy. Bây giờ, điều quan trọng nhất là chúng ta hãy cùng nhau nghĩ cách timg thấy Tiểu Bối. "
"Là anh ta, anh ta luôn quấy rầy cuộc sống yên bình của em và phá hỏng hạnh phúc của em. Em thật sự rất hối hận vì đã cho anh ta thời hạn một tháng đó. Đáng lẽ em nên mang Tiểu Bảo và Tiểu Bối rời đi từ sáng hôm đó. Sự tồn tại của anh ta sẽ chỉ làm em đau khổ như mât đi tất cả… ”Mạc Tâm Nhan buồn bã hét lên trong vòng tay của Tần Hiên.
Dịch Dương cụp mắt xuống, hai tay ôm chặt thành ghế sô pha, tim đau đến khó thở.
Mọi chuyện là do anh, tất cả là lỗi của anh, và sự mất tích của Tiểu Bối cũng là do anh gây ra. Ngay từ đầu, nếu anh không tham lam muốn cô cho anh một cơ hội một tháng đó, anh không nên ép buộc cô. Anh nên tránh xa cô và âm thầm tự chữa kành vết thương cho mình, cho dù phải chịu đau đớn. Ít ra... ít nhất thì cô ấy vẫn hạnh phúc.
Tần Hiên liếc mắt đau lòng của Dịch Dương, trầm giọng nói: "Dịch Dương, anh vẫn đừng trách bản thân quá nhiều. Tất cả đều không phải lỗi của anh, chúng ta cũng không muốn chuyện này xảy ra."
"Đó là lỗi của tôi..." Dịch Dương thì thầm, giọng anh thấm đẫm một chút đau lòng và buồn bã, "Tôi sẽ rời đi sau khi tìm được Tiểu Bối. Từ đó về sau... Không bao giờ quấy rầy cuộc sống của em nữa. Thành thật xin lỗi... "
Vừa nói, anh vừa ngước mắt lên nhìn Mạc Tâm Nhan với đôi mắt đỏ hoe, từ trong lòng buồn bã nói: "Anh sẽ chúc phúc cho em, mong em luôn hạnh phúc."
Mạc Tâm Nhan mím chặt môi không nói, hai tay nắm chặt áo của Tần Hiên. Có một cảm xúc phức tạp lướt qua trong đôi mắt đẫm lệ.
Thấy Mạc Tâm Nhan không nói chuyện, Tần Hiên cũng không nói được gì. Mọi người im lặng chờ đợi một cuộc gọi.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, có vẻ âm thanh đó đã phá tan sự im lặng trong căn phòng, khiến cho trái tim mọi người run lên.
Dịch Dương vội vàng nhấc máy, bật loa ngoài. Tần Hiên và Mạc Tâm Nhan nín thở hồi hộp nghe giọng nói phía bên kia đầu dây.
"Dịch Dương, hôm nay có nhớ cô gái nhỏ ở bên cạnh anh không?"
Đầu bên kia điện thoại có giọng nói ảm đạm, Dịch Dương ánh mắt tối sầm lại, lạnh giọng hỏi: "Anh là ai, làm sao lại biết tôi?"
"Danh tiếng của Tổng giám đốc Dịch đã vang xa, tại sao chúng tôi lại không biết, nói thật với anh, chúng tôi đã nhìn để ý đến cô gái nhỏ ở cạnh anh rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội."
"Không được chạm vào dù chỉ là một sợi tóc của con bé. Nói xem, anh muốn gì?"
"Những gì chúng tôi muốn rất đơn giản, 100 triệu nhân dân tệ."
"Ừm, chỉ cần con bé có thể bình an vô sựu, tôi nhất định sẽ gửi tiền."
"Ha, Tổng giám đốc Dịch thật là sảng khoái. Xem ra cô gái nhỏ này rất có giá trị."
"Đừng nói nhảm nữa, mau gửi địa chỉ."
"Buổi trưa ngày mai, tôi sẽ gửi cho anh một địa chỉ, anh phải ngay lập tức mang tiền đến đó. Nhớ là anh không được phép gọi cảnh sát. Bằng không... anh cứ chờ nhặt xác nó đi... Ba, mẹ... chú... Chú."... Con muốn mẹ... "
Đột nhiên tiếng kêu bất ngờ của Tiểu Bối phát ra từ đầu dây bên kia, Mạc Tâm Nhan đau lòng khóc nức nở.
"Cô gái nhỏ này thật đáng yêu. Nếu anh nkhông muốn trên người nó có vài vết sẹo xấu xí thì nhớ đừng bao giờ báo cảnh sát. Tút... Cạch..."
Kẻ bắt cóc cúp điện thoại ngay khi vừa nói xong, Mạc Tâm Nhan nhào tới Dịch Dương cầm lấy điện thoại trong tay, liên tục bấm gọi lại nhưng điện thoại chỉ phát ra một tiếng bíp lạnh lùng khiến tâm trạng người ta bất an.
"Tại sao... tại sao phải đợi đến trưa mai, Tiểu Bối của tôi, Tiểu Bối của tôi bây giờ đang chịu đau khổ..." Mạc Tâm Nhan buồn bã nói, thân hình mảnh mai không ngừng run rẩy.
Dịch Dương đau lòng ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô vào lòng, trầm giọng nói: "Vì bọn họ chỉ đòi tiền thôi, vậy thì bọn họ sẽ không làm gì Tiểu Bối. Ngày mai anh sẽ lập tức mang tiền đến đó chuộc Tiểu Bối. "
"Anh nói thật dễ nghe..." Mạc Tâm Nhan đột nhiên gầm lên và đẩy anh ra. "Tất cả là do anh. Những kẻ bắt cóc đó đã nhìn chằm chằm vào anh từ lâu rồi. Chính anh đã làm tổn thương tôi, anh biết đấy. Anh không biết, Tiểu Bố rất nhát gan. Con bé lúc nhỏ đã bị nhốt trong phòng tối, sau đó cả người đã cuộn tròn sợ hãi, thân thể không ngừng run lên, con bé sợ bóng tối, rất sợ chuột bọ, con bé còn quá nhỏ... "
"Nhan Nhan, đừng như thế này..." Tần Hiên ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: "Bây giờ em đã biết người bên kia đòi tiền chuộc rồi, nó đã tốt hơn việc Tiểu Bối bị bọn buôn người bắt cóc. Tiểu Bối sẽ không sao đâu, đừng lo lắng..."
Dịch Dương nghiêm nghị nhìn Mạc Tâm Nhan đang buồn rầu run rẩy trong vòng tay của Tần Hiên, trong lòng tràn ngập hối hận. Anh ấy rõ ràng chỉ muốn yêu cô và mang đến cho cô hạnh phúc, nhưng mỗi lần như vậy anh chỉ khiến cho cô tổn thương và đau đớn.
Ngập ngừng một lúc lâu, anh nhìn Tần Hiên, trầm giọng nói: “Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị tiền chuộc.” Nói xong, anh cô đơn bước ra ngoài.
Tần Hiên vội vàng ngăn lại, trầm giọng nói: "Có chuyện gì cần tôi giúp một tay không?"
“Không cần, anh hãy ở lại với Nhan Nhan.” Dịch Dương nói xong thì bước nhanh ra ngoài không nhìn lại, giọng đầy buồn bã và cô đơn.
Mạc Tâm Nhan lặng lẽ nhìn bóng lưng cô độc của anh, nước mắt chảy ra càng lúc càng dữ dội.
Không khí trên núi luôn trong lành nhất, ngay cả mặt trăng trông cũng sáng hơn.
Qua khung cửa sổ của căn nhà bỏ hoang, một bóng người thon dài lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ trên mặt đất bị trói tay chân, ánh mắt thâm thúy, phức tạp.
Cô gái nhỏ run rẩy nằm trên mặt đất, đôi mắt lấp lánh vì sợ hãi. Những thân hình nhỏ bé đan run lêm, không ngừng gọi Ba, Mẹ, và... Chú.
Một lúc lâu sau, anh lặng lẽ rời đi. Trước khi đi, anh ta nhìn người bảo vệ bên cạnh rồi trầm giọng nói: "Cho con bé ăn gì đi. Ngày mai, khi người đàn ông đến mang theo tiền chuộc, đừng làm tổn thương phụ nữ và đứa trẻ. Tuy nhiên, hai người đàn ông đó, tốt hơn là nên xử ký gọn gàng một chút. "