• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Hi Tư Lạc và Hoa Lê sinh, Kim Hi đã để người đưa Tạp Tắc Nhĩ đi xa xa, hắn sợ tạo áp lực cho Tạp Tắc Nhĩ. Có điều cả ngày không có tin tức của Hi Tư Lạc, cũng làm cho Tạp Tắc Nhĩ bị dọa không nhẹ. Kim Hi mượn toàn bộ thần dược có liên quan đến sinh sản trong thần miếu, còn đặc biệt ra roi thúc ngựa chạy tới Thánh Địa trưng cầu ý kiến ba vị nữ thần về vấn đề sinh sản, khi không có được trợ giúp gì còn thiếu chút đập phá Thánh Địa.

Có điều ba tiểu Thú nhân bình an giáng sinh làm Tạp Tắc Nhĩ áp lực giảm bớt không ít, y luôn ở trạng thái thật tốt, có thể ăn có thể ngủ, cho nên cũng an ủi Kim Hi rất lớn. Kim Hi trong đoạn thời gian này cố gắng kết hợp Ngả Lộ Ni lực hắn gọi là “pháp thuật” với tri thức đông y hắn chưa hiểu rõ hết làm ra một bộ y thuật nguyên thủy nhất, chính là dùng năng lực để kiểm tra thân thể Tạp Tắc Nhĩ, vì hoàn thiện quá trình này, trong Bộ lạc có bệnh người gần đây cơ hồ đều đến thần miếu để Kim Hi bài bố một phen.

Kim Hi nghiêm trang nắm cánh tay người tới, thật ra là để pháp thuật dễ dàng tiến vào thăm dò, hắn đã tự lĩnh hội sau khi thực nghiệm, xác định phép thuật không gây thương tổn với cơ thể, chỉ là thăm dò vào thân thể khó khăn hơn khám ngoài nhiều, còn cần lực khống chế thực tinh tế cùng sức quan sát mẫn tuệ, cho nên phải có yêu cầu về tư chất và huấn luyện.

“Ngao?” Tiểu lão hổ trần bì sắc khờ dại nhảy lên cánh tay Kim Hi, tứ chi xù lông giẫm lên cánh tay Kim Hi, nhìn tay Kim Hi, sau đó thăm dò liếm liếm ngón tay Kim Hi. “Ngao ~” hai tiểu báo da lông hắc sắc bóng loáng giống nhau như đúc chạy tới, một con trong đó còn bị đẩy lui một chút, sau liền xông tới đẩy ngã tiểu lão hổ, ba tiểu thú lăn thành một đoàn.

“Ta nghĩ bệnh của ngươi đã khá hơn rồi, trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Kim Hi khẽ cười nói.

“Cám ơn Ngả Lộ Ni Tế Ti! Thật sự cám ơn ngài, ngài thật không hổ là Thần sử a.” Giống đực được chữa trị ca ngợi tự đáy lòng, cảm động đến lệ nóng doanh tròng.

Trên thực tế Giống đực này là một trong số ít những người mắc bệnh nghiêm trọng ở Bộ lạ, hắn là bị thận kết sỏi. Kim Hi lớn mật dùng thủ pháp tạo chấn động rất nhỏ dập nát sỏi, để hắn có thể thông qua bài tiết nước tiểu mà xuất ra. Bởi vì kỹ xảo cao siêu, cho nên Giống đực này thậm chí không cảm thấy thống khổ quá lớn. Có điều đến giờ Kim Hi cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ, gần đây thường xuyên ôm các loại trái cây, dùng phương pháp chấn động này để phá hủy ruột bên trong, hắn biết mình không có khả năng chữa khỏi tất cả các loại bệnh, nhưng ít nhất có thể mở cánh cửa khai sáng y học tại thế giới này, cũng vì tạo cơ hội cho đời đời con cháu của mình bình an lớn lên.

“Không cần khách khí, đây là ta phải làm.” Kim Hi một bên giả bộ bảo trì khí chất Thần sử, một bên dùng tay tách ba tiểu động vật đang vui vẻ cắn xé nhau ra. Giống đực vẫy tay từ biệt, Kim Hi đành phải miệng đáp lại: “Nửa tháng sau lại đến kiểm tra lại một lần sẽ tốt hơn.”

Ba tiểu động vật còn chưa buông tha quấn lấy nhau, trong hai tiểu báo ca ca Hi Hoan đặc biệt nghịch ngợm, nó linh hoạt tránh thoát cánh tay Kim Hi, để Kim Hi một tay bắt lấy cái đuôi tiểu lão hổ một tay ôm lấy thân thể đệ đệ Hi Ái, nó cũng rất không khách khí dùng răng nanh vẫn còn rất non nớt cắn cắn tiểu móng vuốt của Hoa Chương. Kim Hi xách cổ hai nhóc động vật họ mèo, ánh mắt uy nghiêm nhìn Hi Ái, Hi Ái vốn đang truy đuổi móng vuốt của Hi Hoan, chân trước cào cào phía trên, dần dần cảm giác không đúng, nó ngẩng đầu, mắt báo vô tội nhìn thấy tiểu lão hổ Hoa Chương cùng tiểu báo Hi Hoan đều cụp đuôi, cuộn tứ chi, đáng thương bị phụ thân đại nhân xách đi. Nó lập tức thu cặp móng, ngồi chồm hổm trên mặt đất, cái đuôi cuộn bên chân, mắt báo ôn nhuận đáng thương nhìn Kim Hi.

Kim Hi buông hai tiểu động vật xuống, ba tiểu Thú nhân meo meo ngồi xổm xuống ấy, đáng thương nhìn Kim Hi, con mắt lóe sáng như sáu ánh sao từ trời rơi xuống. Kim Hi biểu tình nghiêm túc trừng mắt ba đứa nó, ba tiểu thú nhìn nhìn nhau, theo thứ tự phát ra tiếng meo meo đáng thương. Cái đuôi trần bì sắc cùng hai cái đuôi màu đen quấn lấy nhau như cái mao cầu đáng yêu, ba tiểu động vật chen chúc một chỗ, ủy khuất cúi đầu, trộm giương mắt nhìn Kim Hi. Kim Hi vẻ mặt bất đắc dĩ bụm mặt, mấy đứa nhóc xấu xa này, cũng biết hắn làm cha thương hài tử, liền giả bán manh. Thấy Kim Hi che mặt, đám tiểu động vật lập tức biết được đại xá, vội vàng ngao ô một tiếng chạy mất. Ba quả cầu lông ngắn quay cuồng chạy ra bên ngoài.

“Cẩn thận một chút! Đừng chạy loạn, cẩn thận hố lửa với miệng giếng.” Kim Hi vội vàng hô. “Meo meo ô!” Một thanh âm gầm rú vang lên tựa hồ đang trả lời hắn, ba tiểu động vật vây quanh quả cầu do Kim Hi dùng sợi đay bện thành ngươi đẩy đi ta đẩy tới, như là ba tiểu vận động viên. Hoa Chương tuy rằng nhìn qua bị Hi Ái khi dễ, nhưng thực tế phi thường thông minh, nó luôn lẳng lặng mở to đôi mắt nhìn hai huynh đệ lăn lộn, sau đó xem đúng thời cơ đột nhiên lao tới đẩy quả cầu ra, hắc báo song sinh liền đuổi theo, sau khi bị hai huynh đệ đoạt cầu, quá trình lại một lần nữa tái diễn.

“Kim Hi, ta cảm thấy ta hẳn là sắp sinh.” Tạp Tắc Nhĩ đi đến bên Kim Hi, “Ta vừa mới cảm thấy bụng đau.”

Kim Hi đặc biệt nghiên cứu một chút, bởi vì thân thể tiểu Thú nhân có lông, cho nên khi sinh sẽ có dấu hiệu, mà Giống đực sinh ra là nhân hình, cho nên sẽ có dấu hiệu đau bụng. Kim Hi từng có một lần kinh nghiệm làm phụ thân chờ sinh, rành mạch dùng năng lực gọi người tới, hắn nắm tay Tạp Tắc Nhĩ đi vào phòng, nhìn y nằm vật xuống giường, đau bụng trước khi sinh làm Tạp Tắc Nhĩ luôn dũng cảm cứng cỏi lại trán đẫm mồ hôi, Kim Hi dùng khăn mặt lau trán cho y: “Ta ở cùng ngươi, đừng sợ.”

“Có ngươi ở đây, ta cho tới bây giờ chưa từng sợ hãi.” Tạp Tắc Nhĩ nắm tay hắn. Rất nhanh, nhóm Mẫu mụ đã chạy tới, Kim Hi bị mời ra ngoài. Nhóm tiểu động vật tựa hồ biết Tạp Tắc Nhĩ mang trong bụng chính là đệ đệ chúng, cho nên chưa bao giờ làm bị thương đến Tạp Tắc Nhĩ, ngược lại thường xuyên vây lấy Tạp Tắc Nhĩ khi y biến thành thú hình, ngửi tới ngửi lui bụng Tạp Tắc Nhĩ, còn thân thiết hơn khi Mẫu mụ bọn nó hóa thú hình, thường xuyên làm Hoa Lê cùng Hi Tư Lạc phi thường ghen tị. Hiện tại chúng tựa hồ ý thức được Tạp Tắc Nhĩ đang ở thời khắc mấu chốt, tất cả đều vây quanh bên chân Kim Hi.

Hoa Lê ôm lấy Hi Hoan, Hi Tư Lạc ôm lấy Hoa Chương, Kim Hi thì ôm lấy Hi Ái, ba tiểu động vật ai ya nằm úp sấp, dùng cái đuôi chúng quấn lấy cánh tay Mẫu mụ và phụ thân. Không cần Kim Hi nói, Hoa Lê cùng Hi Tư Lạc vì để bọn nhỏ chung sống hài hoà, tình cảm thâm hậu, đều đối xử đặc biệt tốt với hài tử của đối phương, cho nên tuy rằng ba tiểu động vật ngày nào cũng đấu đến đấu đi, nhưng cảm tình đều phi thường thâm hậu, chúng thậm chí chỉ có thể phân biệt mẫu thân sinh ra mình bằng mùi hương, còn về mặt cảm tình thì không phát hiện được khác biệt.

Lúc trước Hoa Lê cùng Hi Tư Lạc sinh sản, Kim Hi siết cánh tay Bạch Linh đến xanh tím, lúc này cảm giác khẩn trương cũng không giảm bớt bao nhiêu, nhưng ôm Hi Ái lông xù, cảm giác đầu lưỡi tiểu báo liếm lấy cánh tay mình, còn lặng lẽ cong cái đuôi đùa giỡn với Hoa Chương, tay hắn dùng sức lại cực kỳ ôn nhu.

Tạp Tắc Nhĩ sinh sản phi thường thông thuận, cơ hồ không phí lực, Tạp Tắc Nhĩ sau khi sinh xong thậm chí còn có thể đứng dậy liếm liếm con mình. Thiên Hữu đỏ au nho nhỏ, nắm nắm tay nhỏ lớn tiếng khóc. Ba tiểu động vật bị nhóm Mẫu mụ bỏ vào giường, chúng quay quanh tiểu bảo bảo, thực ôn nhu chìa đầu lưỡi liếm lấy tiểu bảo bảo. Đầu lưỡi chúng còn chưa xước xước như Mẫu mụ, phi thường mềm mại. Tiểu bảo bảo khóc vài tiếng, lầm bầm vài cái, tuy rằng mắt còn chưa mở ra, lại huy động nắm tay nhỏ tựa hồ rất vui vẻ. Tiểu lão hổ trần bì sắc cùng hai tiểu báo hắc sắc quay quanh tiểu bảo bảo, hình ảnh hài hoà làm Kim Hi trong lòng từng đợt ấm áp, thật sự là không có cảnh tượng nào viên mãn hơn thế này.

Nhưng mà đây chẳng qua là cảnh tượng ngắn ngủi mà thôi.

Chẳng ai ngờ rằng, Tạp Tắc Nhĩ ôn nhu, kiên cường, ẩn nhẫn, thế mà lại sinh ra một tên hỗn thế tiểu ma vương.

Tiểu ma vương vừa mới học bò, đã biết túm đuôi các ca ca, ép các ca ca làm vật cưỡi cho nó. Đáng thương Hi Hoan lớn nhất, luôn bị tiểu ma vương bắt được, nó hình thể nho nhỏ không cõng được Thiên Hữu, thường xuyên bị Thiên Hữu ôm, đáng thương meo meo kêu, lại không dám né tránh, đành phải không ngừng dùng cái đuôi quất quất sau lưng tiểu ma vương. Chờ tiểu ma vương lớn hơn một chút, biết đi rồi, bắt đầu mỗi ngày khi dễ các ca ca đáng thương, nó cưỡi, cưỡi hàng thật giá thật, còn vô cùng nhiệt tình. Thường xuyên bắt gặp tiểu động vật đáng thương kêu thảm thiết, dùng thịt mềm chi trước đã thu móng vuốt đẩy ra tiểu ma vương “cười độc ác”.

Mà tiểu tử kia còn thực ác liệt học được phương pháp dùng đồ chơi ở trái đất, nó thường xuyên chắp tay sau lưng nắm cần câu mèo mà Kim Hi làm ra để tiểu động vật phát tiết tinh lực, một tay huy động cẩu vĩ thảo, hấp dẫn lực chú ý của tiểu động vật nhất là Hi Hoan mở to con ngươi thạch anh, một bàn tay thừa dịp chúng không chú ý hung hăng túm lấy đuôi chúng, thường xuyên làm nhóm tiểu ca ca của nó kêu rên thê thảm.

Có điều, dùng cần câu mèo để dỗ con mình, Kim Hi đồng học ngươi xác định không phải ngươi làm một gương xấu chứ? Tiết tháo của ngươi rơi đâu rồi?

Khi phát hiện bi kịch sai lầm này, Kim Hi hồn nhiên không ý thức được đó mới là bắt đầu bi kịch cho hắn, khi hắn một ngày bắt gặp tiểu ma vương Đường Thiên Hữu đồng học dùng cần câu mèo chỉ dẫn tiểu báo Hi Ái nhảy qua vòng tròn, hắn cảm giác nguồn gốc phiền não lớn nhất đời mình rốt cục xuất hiện.

“Đường Thiên Hữu!” Sau một lần nữa biên soạn dòng họ, Kim Hi đều chuyển dòng họ cho mọi người, mà hắn vì thân là Thần sử Đường nguyệt Ngả Lộ Ni, đặc biệt phong họ Đường, đại danh mấy hài tử cũng được xác định, Đường Hoa Chương, Đường Hải Yến, Đường Hà Thanh, Đường Thiên Hữu. Sau khi văn tự thông dụng, Kim Hi cũng không tự tin để bọn nhỏ nhà mình kêu mấy cái tên như Hi Hoan Hi Ái.

Tiểu bảo bảo bị giáo huấn lập tức quăng cần câu mèo, vẻ mặt bi thương hối cải. Bắt gặp mặt Kim Hi âm trầm muốn tiếp tục răn dạy quở mắng, ba tiểu động vật bị khi phụ vội vàng vây thành một vòng quanh Đường Thiên Hữu, như là ba con thần thú trung thành, cùng nhau dùng “mắt to bán manh thần công” nhìn Kim Hi, Đường Thiên Hữu bụm mặt, tựa hồ đang khóc, nhưng ánh mắt đen lúng liếng lại từ giữa kẽ tay rình liếc Kim Hi. Kim Hi luôn thực bất đắc dĩ, rõ ràng luôn bị Thiên Hữu khi dễ, thế nhưng ba tiểu động vật lại đặc biệt sủng ái đệ đệ, Kim Hi nếu dám đánh Đường Thiên Hữu, ba tiểu động vật nhất định liên tiếp mấy ngày đều dùng mông cùng cái đuôi nhỏ vểnh cao cao đối mặt với Kim Hi. Rõ ràng từng bướng bỉnh như vậy, hiện tại lại nhẫn nhục biến thành đồ chơi cho Thiên Hữu, thật làm cho hắn tức cũng không được, cười cũng không xong, lòng tràn đầy đều là ấm áp dưỡng nhi dục nữ.

Thấy được sắc mặt Kim Hi dịu đi, Hoa Chương thể lực tốt nhất đẩy đẩy chân nhỏ của Thiên Hữu, cõng nó lên, ba tiểu động vật như kẻ trộm khiêng Tiểu Thiên Hữu nhanh chóng chạy ra xa. Thiên Hữu cũng biết các ca ca đang bảo vệ mình, đầu nghé lên người Hoa Chương, hai tay còn ôm mông, sợ ba ba sẽ chạy tới xách nó lên đánh nó một trận.

“Đừng ngã! Chậm một chút!” Cho dù biết ba tiểu Thú nhân thân thể tốt lắm, Kim Hi vẫn nhịn không được lo lắng, ba ba thương hài tử, đời này đừng hy vọng lập uy nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK