Hoài An đang xem xét hào sữa tại quầy thực phẩm tươi sống, quay đầu thấy anh đã chất đầy xe đẩy, đem vỉ giầy vệ sinh đưa cho hắn.
"Bốn vỉ nhiều quá, một vỉ là đủ rồi, còn lại anh đem bỏ lại đi."
"Vì sao? Lần trước em cũng mua bốn vỉ về mà? Ít khi đi, mua nhiều một chút chẳng phải tốt hơn sao?"
"Tại lần trước có giảm giá đặc biệt, hiện tại giấy vệ sinh không có giảm giá, một vỉ đã hai mươi mấy đồng lận, bốn vỉ xấp xỉ tới một trăm đồng. Chúng ta chờ giảm giá hãy mua nhiều, khi không có giá đặc biệt, mua một vỉ là tốt rồi."
cô nhàn nhạt giải thích cho anh, một bên đem sữa bỏ vào xe, một bên kiểm tra đồ đạc mua sắm, sau đó lấy con dao sang trọng với giá cắt cổ đưa cho anh, "Cái này cũng trả lại."
"anh nhớ em nói dao ở nhà hỏng rồi." anh nhíu mày.
"Đúng là vậy, nhưng đồ đắt tiền cũng không chắc là dùng tốt hay không." cô nói cho anh: "Em từng thử qua rồi, đồ bình thường còn dùng tốt hơn so với hàng hiệu bán trong bách hóa."
anh nghe lời đưa tay tiếp lấy đồ cô đưa, đem ba vỉ giấy vệ sinh cùng con dao trả về, lúc anh quay lại, thấy cô bỏ hai túi cà rốt gần mười mấy cái vào trong xe đẩy.
"Mua nhiều như vậy cà rốt để lâu sẽ không bị hỏng chứ?" anh tò mò hỏi.
"Cà rốt có thể để được lâu, chỉ cần để tại nơi thông gió, khô ráo là được."
cô mắt cũng không chớp nói, không nói hôm nay khó có được anh tình nguyện làm cu li, đương nhiên muốn tận lực mua những đồ nặng một chút, người đàn ông này cũng không phải là mỗi ngày đều có thời gian rảnh cùng cô đi siêu thị.
Cho nên sau đó cô lại kêu anh đi lấy bột giặt cùng nước xả quần áo, còn có nước tương, dấm chua, bột mì.
anh cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn nghe theo lệnh làm việc, sau đó cùng cô đi tính tiền. Trong lúc tính tiền, cô lấy ra hai túi mua hàng bảo vệ môi trường đưa cho anh, để anh để những thứ cồng kềnh vào trong, còn mình thì phụ trách trả tiền.
Xong xuôi, cô đi sau lưng anh ra khỏi siêu thị, anh gần như đem tất cả mọi thứ nhét hết vào túi, chỉ chừa lại vỉ giấy vệ sinh cùng chai nước tương đưa cho cô cầm. Hai túi đầy ắp vừa to lại vừa nặng, nhưng lúc anh nhấc lên lại không có khó khăn gì, nếu không có anh đi cùng, tám phần là cô sẽ phải đi siêu thị hai chuyến mới mua hết được đồ.
nói thật, mới đầu thứ gì đó nặng đưa anh cầm giùm, cô còn thấy ngượng ngùng, nhưng sau này chỉ cần đi cùng nhau, anh cơ hồ là theo bản năng sẽ cầm những thứ nặng, lâu ngày, cô cũng thành thói quen.
Bây giờ nhớ đến, mấy ngày nay, rốt cuộc cô cũng không cảm thấy mình ỷ lại vào anh, không biết từ khi nào đã quen với sự tồn tại của anh.
Về đến nhà, anh cầm lấy bóng đèn mới mua, vứt giấy gói qua một bên, rồi thuận tay giúp cô thay bóng đèn bị cháy.
cô một bên soạn lại đồ mới mua, một bên nhìn anh thay bóng đèn, lòng không tự giác ấm lên, quay vào bếp cắt tranh pha nước cho anh .
Trước kia bất kể là đổi bóng đèn, thông bồn cầu, thông vòi nước, tất cả cô đều tự làm, kết hôn với anh xong, cô chưa từng đổi bóng đèn lần nào, ngay từ đầu cô còn tưởng rằng là hai người vận khí tốt, thuê được phòng tốt, về sau có hôm cô vừa chạy bộ về, thấy anh mở vòi nước ở phòng bếp, động tác gọn gàng thay đi vòi nước bị rỉ, khi đó cô mới phát hiện chỉ cần thứ gì đó có dấu hiệu sắp hỏng, cơ hồ anh sẽ ngay lập tức giải quyết nó.
Hơn nữa không giống cô làm mất tới nửa ngày, còn có thể bị nước phun vào mặt, những thứ được anh sửa xong đều dùng rất tốt, mặc kệ là thay đèn trong phòng tắm, hoặc là sửa chữa vòi nước rò rỉ, vòi nước bị tắc, cô cần mười mấy hai mươi phút, thậm chí nửa tới một giờ, anh chỉ cần ba, năm phút là giải quyết xong.
Bởi vì chuyện này đối với anh là quá dễ dàng, anh có thể sửa chúng chỉ trong chớp mắt, cho nên cô mới không phát hiện chúng nó đã từng bị sửa chữa qua, còn tưởng rằng đèn ngẫu nhiên chập chờn, vòi nước hơi bị rỉ, hoặc vòi bị tắc, đều tự mình tốt trở lại.
nói thật, cho tới giờ cô chưa từng than phiền với anh về những việc này, nhưng tựa như chính anh tự chú ý tới, sau đó cô mới phát hiện kỳ thực anh không giống với vẻ cẩu thả bên ngoài.
Trục điều khiển màn cửa sổ bị hỏng, không cần cô nói, qua hai ngày cái trục đó sẽ được sửa lại, pin trong điều khiển từ xa luôn không bao giờ hết pin, bóng đèn trong nhà, đèn tường luôn sáng, chốt cửa sổ luôn được bôi trơn, sẽ không phát ra tiếng kèn kẹt chói tai khi dùng, liền ngay cả bình cứu hỏa bám đầy tro bụi đặt ở góc phòng cũng được chú ý kỹ càng, qua một thời gian sẽ có một cái mới dự phòng thay thế.
Sau đó, cô mới phát hiện sở dĩ ngày qua ngày cùng anh đều thuận lợi trôi chảy, không phải là vì vận khí tốt, mà là vì chính bản thân anh.
cô biết rằng thực ra anh không cần phải làm thế, rất nhiều người đàn ông tuy rằng sẽ sửa này nọ, lại nhất định tự động đi sửa đồ bị hỏng, huống chi bình thường anh cũng không ở nhà nhiều.
Người đàn ông này để ý tới cô, cho nên anh mới cố gắng cho mỗi ngày của cô đều suôn sẻ.
Lúc anh vặn xong đinh ốc cho bóng đèn, cô đem cốc tranh mật ong đưa cho anh.
anh nhe răng cười, đưa tay nhận lấy, một hơi uống hết cốc nước mát lạnh, sau đó cúi đầu hôn hôn cô.
Ánh mặt trời chói chang chiếu lên người anh, trên người anh tràn đầy hơi nóng, còn có lớp mồ hôi nóng hổi, nhưng cô tuyệt không để ý, chính là vươn hai tay ôm lấy người đàn ông ngày ngày đêm đêm, từng phút từng giây, đều làm cho cô càng ngày càng để ý.
Sau tháng năm bận rộn, là tới tháng sáu, rồi tháng bảy rồi cũng trôi qua.
Ngày qua ngày, cô sẽ rời giường đi làm, sau khi tan tầm lại về nhà nấu cơm, làm công việc nhà, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ. anh vẫn sẽ xem tivi trước khi đi ngủ, cô cũng giữ thói quen cách hai ngày chạy bộ một lần.
Mỗi ngày thực sự không có gì khác thường, chỉ là tất cả mọi thứ đều trở nên tươi sang hơn bao giờ hết, giống như toàn bộ thế giới đều biến thanh một bức tranh hoàn mĩ, đắm chìm trong ánh sang nhu hòa.
cô cùng anh nhìn những ngày tháng bình dị trôi qua.
anh càng ngày càng thích cùng cô tắm rửa sau khi dậy mỗi sáng, thậm chí khi cô còn chưa bò xuống giường, liền tỉnh lại cùng cô tập một ngàn tám trăm động tác yoga ở trên giường. Ngẫu nhiên buổi tối cô chạy bộ về tới nhà thì phát hiện anh đã làm việc nhà xong xuôi đâu ra đấy, chỉ vì có thể tiết kiệm được thời gian ôm cô vác lên giường.
Tình cảm giữa hai người, so với trước càng thêm nồng cháy.