Thủy Nguyệt Sanh đứng bật dậy, lần đầu tiên thất thố từ khi xuất hiện đến nay. Gương mặt thiếu niên đứng sau hắn bỗng nhiên trắng bệch, trái ngược hoàn toàn với vẻ cao ngạo trước đó, hai tay xuôi ở bên người không cách nào khống chế run rẩy.
“Tôn chủ!” Người áo trắng vốn đang ở bên cạnh cửa đột nhiên quỳ rạp xuống đất, kích động hô to, sắc mặt vui buồn lẫn lộn. Thiếu niên áo trắng lúc này mới kịp phản ứng, cũng vội vàng quỳ sát đất.
Phong Minh chắp tay đứng ở cạnh cửa phòng, lạnh lùng nhìn tất cả ở trước mặt, không hề lay động. Phía sau nàng là Yến Thập Nhị và A Đại.
“Vị Nhược?” Thủy Nguyệt Sanh tiến lên trước một bước, nhưng lại dừng lại, giọng điệu kinh ngạc nghi ngờ bất định, hiển nhiên đang xác nhận người trước mắt có phải người mình quen thuộc hay không.
Vô số hình ảnh lóe lên trong đầu rồi biến mất, nhanh đến mức Phong Minh không bắt kịp được. Nhưng mà người trước mắt này khiến nàng có cảm giác đã từng quen biết. Cái loại cảm giác này gây ra nỗi đau đớn kỳ lạ trong lòng.
Đối mặt với cảm giác xa lạ như vậy, Phong Minh nhắm mắt lại.
“Ngươi là ai?”
Nét mặt Thủy Nguyệt Sanh thay đổi, một hồi lâu mới bình phục lại, “Không, cô không phải nàng… cô không phải nàng…” Hắn lắc đầu, sắc mặt dường như cực kỳ mất mát. Nói xong, quay đầu nói với những người đang quỳ xuống: “Tất cả các ngươi đứng lên, nàng ấy không phải các chủ.”
Đợi những người áo trắng kia nửa tin nửa ngờ đứng lên, hắn mới xông lên ôm quyền hành lễ với Phong Minh, “Các hạ chính là Phong thần y phải không, tại hạ là Thủy Nguyệt Sanh.”
Nói dối. Ánh mắt Phong Minh lạnh như băng nhìn hắn, không có ý vạch trần, “Mang theo người của ngươi cút khỏi nơi này.” Ngay cả Phong Ly cũng không dám diễu võ giương oai ở chỗ nàng, huống chi một con người nhỏ bé.
Tiếng đao rút ra khỏi vỏ vang lên trong y quán nhỏ, chỉ thấy những người mặc áo trắng lúc nãy cung kính quỳ xuống đều rút kiếm ra, trợn mắt hướng về phía nàng. Mà trong đó thiếu niên áo trắng kia đặc biệt kích động nhất, dáng vẻ hận không thể giết nàng. Ngược lại trên mặt Thủy Nguyệt Sanh lại không chút thay đổi.
“Không được vô lễ, tất cả thu kiếm lại.” Hắn quát khẽ những người bên phe mình, sau đó lại mang dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti nhìn về phía Phong Minh, “Nguyệt Sanh đặc biệt tới mời Phong thần y cứu chữa cho một vị bằng hữu, mong thần y có thể theo tại hạ một chuyến.”
Phong Minh duỗi ngón tay vuốt hai bên trán, nghiêng mặt nhìn về phía Yến Thập Nhị, “Yến Thập Nhị, chàng đưa A Đại vào bên trong đi…”
Nghe xong lời ấy của nàng, Hồ Tiểu Hồng vốn dĩ đang lùi về đứng cạnh Yến Thập Nhị xem kịch vui biết nàng đã động sát khí, không khỏi kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân, âm thầm nhéo vào eo Yến Thập Nhị, khẽ lắc đầu, sau đó cười hì hì xen vào nói: “Đại tiểu thư, cũng không phải đại sự gì, em đi một chuyến là được rồi.” Tuy nàng không phải hạng người nhân từ nhẹ tay, nhưng cũng không muốn để y quán sạch sẽ máu văng tung tóe.
Yến Thập Nhị nghe vậy đã hiểu ý, tiến nhanh tới một bước, lần đầu chủ động giữ tay Phong Minh, “Đại tiểu thư, ta muốn đi ra ngoài một chút, nàng… có thể…” Lời nói đến tận đây, mặt hắn hơi nóng, không thể tiếp tục nữa.
Phong Minh trầm ngâm, đã rõ tâm tư bọn họ. Ngón tay thu lại, nắm chặt tay hắn.
“Đi thôi. A Đại có muốn đi không?” Nàng hỏi, ánh mắt hướng về A Đại chẳng biết từ lúc nào đã núp sau lưng Hồ Tiểu Hồng.
A Đại thò đầu ra, “A Đại muốn đi với dì Hồng.” Đi với dì Hồng, có chơi, có ăn, thú vị hơn nhiều khi đi với phụ thân và dì Phong lạnh lùng.
Yến Thập Nhị bật cười, nhưng chẳng mấy chốc đã bị bàn tay nhỏ ấm áp mềm nhẹ làm mất hồn, tim đập nhanh.
“Ừm.” Phong Minh không để bụng, thản nhiên nhìn Hồ Tiểu Hồng, ánh mắt cảnh cáo rõ ràng.
“Tiểu Hồng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thiếu gia A Đại.” Lòng dạ Hồ Tiểu Hồng sắc bén, ý tứ rõ như vậy sao nhìn không ra, huống chi đối mặt lại là Phong Minh, coi như không rõ cũng phải nhanh trí hiểu cho rõ.
Có được cam đoan, lúc này Phong Minh mới kéo Yến Thập Nhị ra khỏi y quán.
“Phong thần y…” Thủy Nguyệt Sanh nhíu mi, chắp tay sau lưng thủ thế, dự tính không có được sự đồng ý sẽ dùng sức mạnh.
“Lần sau còn dám làm càn ở chỗ ta thì đừng trách thuộc hạ của ta vô tình.” Phong Minh lạnh lùng cắt lời hắn, ống tay áo khẽ phất lên, chiếc ghế hắn ngồi trước đó lập tức hóa thành bột mịn, bước chân không dừng, chẳng mấy chốc đã rời khỏi y quán cùng Yến Thập Nhị.
Mọi người biến sắc, bàn tay đang chắp sau lưng của Thủy Nguyệt Sanh giơ lên không thể hạ xuống. Nên biết, chỉ cần phất tay mà đánh cho chiếc ghế ở khoảng cách thành bột mịn mặc dù không dễ, nhưng võ công đạt đến cảnh giới cao cũng không phải không thể làm được. Nhưng nệm trên ghế là dạng lông mịn đặc tính mềm mại, lực đánh khó triển khai, trừ khi dùng lửa, dựa vào chưởng lực mà biến thành bột mịn như vậy thì chưa từng nghe thấy.
Phong Minh nắm giữ công lực như vậy, muốn làm gì bọn họ cũng không phải việc khó. Nghĩ đến đây, sắc mặt Thủy Nguyệt Sanh thay đổi liên tục, cuối cùng ánh mắt nhìn về Hồ Tiểu Hồng.
“Vậy làm phiền cô nương đi theo tại hạ một chuyến.” Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hắn thấy Phong Minh lợi hại như vậy mà biểu cảm của Hồ Tiểu Hồng với bọn họ lại thản nhiên liền biết nàng cũng không phải hạng dễ đối phó, lập tức cung kính hơn rất nhiều.
Hồ Tiểu Hồng lau mồ hôi lạnh, khôi phục lại nét nữ tính ban đầu, ánh mắt đảo quanh gương mặt Thủy Nguyệt Sanh.
“Công tử sao không cùng Tiểu Hồng vào trong thất uống chén trà, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta lên đường?” Khóe mắt đuôi mày nàng đều là sự quyến rũ, không chút nào che giấu ý đồ lôi kéo của mình.
Thủy Nguyệt Sanh tự biết dung mạo bất phàm, nữ tử ái mộ hắn có vô số người, lại ngại thân phận hắn, chưa ai dám to gan vô sỉ giống Hồ Tiểu Hồng vậy. Không khỏi nghiêng mặt tránh đi ánh mắt nóng bỏng của nàng, vẻ mặt lạnh lùng, “Tính mạng bằng hữu đang ngàn cân treo sợi tóc, tại hạ sao có thể bình yên ngồi uống trà nghỉ ngơi, mong cô nương thứ lỗi.”
Hồ Tiểu Hồng nhíu mày cười, không tiếp tục khó xử hắn, kéo A Đại đi ra ngoài.
“Đi thôi.”
Thủy Nguyệt Sanh kinh ngạc nhìn về phía nàng, lại thấy nàng lạnh nhạt bình tĩnh, không còn thần thái quyến rũ lúc nãy, không khỏi âm thầm cảnh giác, hiển nhiên nàng cũng không phải như biểu hiện nhẹ nhàng bên ngoài.
Rốt cuộc, Phong Minh có phải nàng hay không? Giờ khắc này, hắn không thể xác định được như lúc đầu.
Lúc quẹo qua góc đường, Yến Thập Nhị ngừng lại.
“Đại tiểu thư…”
“Yến Thập Nhị?”
Hai người đồng thanh mở miệng, lại cùng im lặng. Đối diện với ánh mắt lúng túng của Yến Thập Nhị, Phong Minh hơi nghi hoặc.
“Ừm… Chúng ta về nhà đi.” Yến Thập Nhị chỉ muốn đưa Phong Minh ra khỏi y quán, cũng không nghĩ tới muốn đi đâu, lúc này không khỏi luống cuống.
Phong Minh hơi ngạc nhiên, hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, vẫn chưa đến giữa trưa, trên đường người qua lại tấp nập, cực kỳ ồn ào.
“Chúng ta đi loanh quanh một chút rồi về.” Nàng nói.
Yến Thập Nhị làm sao cũng không ngờ tới, đi loanh quanh một chút này chính là dạo một vòng giang sơn Đại Chu từ đông sang tây, từ nam đến bắc trong vòng một ngày, như lọt vào trong du lịch sương mù. Đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì hai người đã sánh vai ngồi trên một đỉnh núi cao không biết tên ngắm mặt trời lặn về tây rồi.
Nàng thật sự là yêu! Ý niệm duy nhất trong đầu hắn khi đó chính là câu nói này. Tuy trước đó đã tin tưởng thân phận yêu quái của nàng, nhưng dù sao vẫn chưa trực tiếp trải nghiệm. Lúc này ngồi ở đó, nhìn quả cầu lửa dần dần mất đi ánh sáng đỏ, hắn mê mang không biết nên phản ứng thế nào.
“Đúng vậy, ta thật sự là yêu.” Phong Minh mở lời dọa Yến Thập Nhị giật mình, hắn không ngờ nàng vậy mà nói thành lời.
“Có điều yêu và người cũng không có gì khác nhau.” Phong Minh nghiêng đầu, không để tâm. Nàng đưa tay chỉ vào ánh tà dương đang tan trong biển tà dương, “Cảnh mặt trời lặn này ta đã xem trăm ngàn năm, chưa bao giờ có cảm giác gì, nhưng hôm nay lại cảm thấy vô cùng mỹ lệ, cảm thấy vui vẻ. So ra, người sống có cảm thụ hơn yêu một chút.”
Yến Thập Nhị nghiêng mặt nhìn gương mặt nàng tắm trong hào quang, nhất thời cũng không biết là cảm giác gì. Hết thảy mọi thứ hôm nay giống như nằm mộng, mà bây giờ hắn vẫn còn trong giấc mộng ấy.
“Nhưng mà hỉ nộ ái ố dục vọng, nhân loại có những thứ đè nén này, khó nhập tiên, thành quỷ thì dễ, tuổi thọ ngắn ngủi. Có thể thấy được trên thế gian này khó có chuyện gì vẹn toàn.” Không chờ hắn đáp lại, Phong Minh nói tiếp. Hôm nay nàng có vẻ khác thường, hơi nhiều lời.
“Yến Thập Nhị, chàng có sợ không?” Cuối cùng, nàng hỏi. Bởi vì từ trước đến nay nhân loại sợ yêu, nhưng nàng vẫn không hi vọng hắn sẽ sợ nàng. Nếu như hắn xác nhận, như vậy nàng sẽ xóa đi đoạn ký ức này của hắn.
Khóe môi Yến Thập Nhị hiện lên nụ cười yếu ớt, dời khỏi đôi mắt thâm thúy bát ngát vô tận của nàng, nhìn về phía biển mây màu đỏ đã nuốt hết mặt trời lặn.
“Không có gì đáng sợ.” Hắn nói.
“Thê chủ trước đây của ta tính khí không tốt… hay nói là, chỉ không tốt khi đối mặt với ta.” Có lẽ là cảm giác nằm mộng quá mạnh mẽ, hoặc là bị nàng ảnh hưởng, Yến Thập Nhị đột nhiên rất muốn nói gì đó. Hắn cười cười, gương mặt có chút thê lương, “Vốn dĩ nàng ấy không có ý cưới ta, lại vì quan hệ của mẫu thân ta mà không thể không cưới.”
Phong Minh im lặng, chuyên chú nghe.
“Nàng ấy cứu ta, lại cưới ta, chắc hẳn sẽ có một chút không cam lòng.” Cho nên mới phát tiết hết lần này tới lần khác trên người hắn, thậm chí thành thân đã 10 năm, cũng không muốn sinh hài tử cho hắn. A Đại là nàng với tiểu gia bao nuôi bên ngoài sinh ra, ngay cả giấu diếm nàng cũng không giấu, cứ vậy ném hài tử cho hắn, còn thỉnh thoảng lấy hắn và hài tử ra để trút giận. Hồi tưởng lại như thế, yêu như Phong Minh hay Hồ Tiểu Hồng, thậm chí nam nhân mặt quỷ chưa thấy mặt kia còn đối xử tốt với bọn họ hơn nàng ta.
“Ta sinh ra trong nhà võ, từ nhỏ đã học qua vài thứ, nhưng trong thiên hạ trọng nữ khinh nam này có ích lợi gì? Trái lại luyện được một thân lực lưỡng, miễn cưỡng cũng kiếm được miếng cơm ăn.”
Yến Thập Nhị nhắm mắt lại, nhìn trời sắp tối, bầu trời biến thành xanh lam.
Luật pháp quy định, nam tử chống lại thê chủ, bị phạt lõa thể giễu trước phố. Nam tử can thiệp đàm luận chính sự, bị cực hình. Nam tử vào quân doanh, quấy nhiễu hành quân đánh trận, bị cực hình…
Cho dù hắn có chí lớn hiên ngang thì sao? Pháp luật đều là vì áp chế nam nhân mà đặt ra. Một tên nam nhân quá chói mắt đó chính là ngứa mắt, chính là ngại mạng quá dài.
Nghe lão tổ tông nói, trong thời kỳ thượng cổ, thực ra là tôn trọng nam tử, nữ tử khiêm cung. Nam tử thắng ở sức mạnh, nữ tử lại thắng ở sự cứng cỏi. Cứng quá thì dễ gãy, thời đại đó liên tục có họa chiến tranh. Nam tử vì sự hiếu chiến của bản thân mà phải trả giá. Càng ngày nam nhân càng ít, nữ nhân lại càng nhiều, tự nhiên nữ tử lại chiếm các địa vị chủ đạo ở mọi phương diện. Sau đó luật pháp thay đổi, hơn nữa sau đó lại thêm phần nữ tử có năng lực tự chủ việc mang thai, không hề bị động mệt mỏi vì việc sinh nở, bản thân có năng lực thiên phú đều phát huy ra hết, thế là thành như bây giờ.
Yến Thập Nhị thở dài nhẹ đến mức không nghe ra, không thể nói oán giận thế giới này không công bằng, chỉ là cảm thấy có phần hơi cảm khái mà thôi.
Yên tĩnh, gió trên núi dường như đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, gió thổi làm tóc hai người bay loạn, tay áo bay phất phới.
“Chàng có tâm nguyện gì hay không, ta có thể hoàn thành giúp chàng.” Bóng đêm kéo xuống, sao giăng đầy trời, gió lại càng thêm tàn phá dữ dội. Giọng nói của Phong Minh trong cuồng phong như có như không, nhưng chữ lọt vào tai lại rõ ràng như vậy.
Yến Thập Nhị cảm thấy hơi lạnh, khẽ rụt cổ, mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm xa xăm mà yên tĩnh, “Nàng cho ta đủ nhiều rồi.” Hiện tại hắn mới phát giác, nàng quyết định không cưới hắn mới sáng suốt cỡ nào. Nàng là yêu, không già không chết, hắn lại là người, nghĩ đến cảnh mình dần dần già đi trước mặt nàng, sau đó hóa thành một nắm tro, hắn đã cảm thấy không rét mà run. Vẫn là không cưới tốt hơn, làm một gia nô, già cũng được, chết cũng được, đều không cần phải lo lắng.
Một sự im lặng, Yến Thập Nhị chỉ cảm thấy bàn tay phải mình ấm áp, bị Phong Minh nắm chặt. Hắn quay đầu, nàng không nhìn hắn, ánh mắt rơi về phía chân trời xa xôi, khí thế liếc nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt lại ít đi một chút lạnh lẽo.
“Trở về thôi.” Nàng nói, kết thúc một ngày kỳ diệu.
Lúc về đến nhà đã là canh hai. A Đại và Hồ Tiểu Hồng đã quay về, A Đại ngủ ở chỗ Hồ Tiểu Hồng. Y biết Yến Thập Nhị theo Phong Minh ra ngoài nên cũng không ồn ào quậy phá. Hồ Tiểu Hồng cũng không gọi Yến Thập Nhị ôm A Đại đi.
“Về sau để y ngủ ở chỗ ta, ta muốn chờ y lớn lên, sau đó cưới y làm phu lang.” Lúc Yến Thập Nhị đẩy cửa phòng mình ra, Hồ Tiểu Hồng cực kỳ nghiêm túc nói.
Yến Thập Nhị á khẩu nhìn cánh cửa bị khóa, hắn thậm chí còn không biết mình quay về thế nào. Tiểu hồ ly này nói chuyện không biết lúc nào là thật, lúc nào là giả, thật làm cho người ta không cách nào đoán được. Có điều, nếu như A Đại đồng ý, nàng thật sự muốn cưới, hắn cũng không có ý kiến gì.
Đột nhiên phát hiện bản thân mình lại thật tình suy nghĩ lời nói nửa thật nửa giả của Hồ Tiểu Hồng, Yến Thập Nhị không khỏi bật cười. Hắn không chỉ không sợ ở cạnh yêu quỷ, mà còn muốn kết thân, suy nghĩ một chút thì cực kỳ hoang đường! Hắn làm sao biết vì ban ngày Hồ Tiểu Hồng bị kích động nên mới có ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
“Cái đồ hồ ly lẳng lơ nhà ngươi, thật sự ỷ có sắc mà lộng trời, ngay cả con riêng của Phong đại tiểu thư cũng dám đụng đến.” Yến Thập Nhị nằm ngủ bên kia, bên ngoài cửa sổ Hồ Tiểu Hồng lại vang lên tiếng chê cười trầm thấp âm u lạnh lẽo của một nam tử.
Hồ Tiểu Hồng vừa nghe thấy giọng kia liền biến sắc, lập tức nhảy xuống giường, đẩy cửa sổ ra, hung tợn gầm nhẹ về phía nam tử áo trắng đang đứng dưới hiên quay lưng về phía nàng: “Cút về chỗ của ngươi, bớt can thiệp vào chuyện của lão nương.”
Nam tử kia có một bộ tóc dài đen nhánh đến tận eo, nhưng trong bóng đêm, bóng lưng đẹp kia rõ ràng ngay phía trước nhưng lại khiến người ta có cảm giác lơ lửng.
“Ai rảnh đi quản chuyện của ngươi.” Nam tử không quay đầu lại, giọng nói vẫn trong trong lạnh lẽo như cũ, không nóng không lạnh, “Chuyện sáng nay ngươi xử lý không sạch sẽ, phiền phức sắp mò tới cửa rồi, chẳng qua ta có lòng tốt báo cho ngươi một tiếng. Nếu như quấy rầy đến mộng đẹp của Phong đại tiểu thư, ngươi nhớ để lại bộ da của ngươi cho ta chống lạnh.” Nói xong, hắn chậm rãi đi về phía hành lang khác, “Thời tiết này thật là càng lúc càng lạnh, chữ sắc trên đầu có một thanh đao, a a…”
Nhìn bóng lưng người kia, khuôn mặt Hồ Tiểu Hồng đen thui. Từ lúc tìm được nơi này, sau khi xung đột với hắn, hai người vẫn luôn không hòa hợp, hơn nữa thống khổ hơn chính là, nàng luôn rơi vào thế hạ phong.
Quay đầu liếc nhìn A Đại đang ngủ say, trong đầu nàng hiện lên chuyện ban ngày. Người Thủy Nguyệt Sanh kêu nàng cứu là nữ tử, dung mạo giống Phong Minh đến bảy tám phần, bị trúng độc lại hết sức kiêu ngạo. Trực giác nàng không thích lắm, vứt thuốc xong liền đi, không ngờ bọn họ lại rút kiếm ra, nhất định phải chờ nữ tử kia khỏi hẳn mới bằng lòng thả nàng về. Vốn dĩ nàng không sợ, nhưng không ngờ A Đại đi cùng nàng lại duỗi tay ra chắn trước mặt nàng.
“Dì Hồng sẽ không nói dối, các người không được ức hiếp dì ấy.” Khoảnh khắc này, tên nhóc luôn thích khóc này dường như lớn lên trong chớp mắt, trên gương mặt nhỏ là sự dũng cảm chưa bao giờ có.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Hồ Tiểu Hồng hiện lên chút dịu dàng hiếm thấy, bước qua kéo chăn đắp cho A Đại, lúc này mới nhảy ra khỏi cửa sổ, tính đi tìm mấy cái tên không biết sống chết kia để xả giận. Ban ngày buông tha cho bọn họ cũng thôi đi, ban đêm còn tới quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, quả thực chán sống rồi!
Phong Minh nằm một giấc mộng dài, trong mộng nàng nhìn thấy toàn bộ cuộc đời của một người. Mở mắt ra, bên tai vang lên tiếng bang bang báo canh giờ, đêm thu dài sâu, chỉ mới canh ba sáng.
Mờ mịt đứng dậy, nàng đẩy cửa đi ra ngoài, ánh sáng bên ngoài yếu ớt, ánh trăng ảm đạm.
Khẽ khép lại cửa Yến Thập Nhị, gió đêm lay động tóc nàng, nàng rũ tay xuống im lặng đứng ở nơi đó.
Đều nói nhân thế khổ, nhân thế quả nhiên khổ sở vô độ.
“Ai?” Trong cửa truyền ra tiếng hỏi trầm thấp của Yến Thập Nhị. Ôn hòa, không kinh sợ.
Phong Minh không trả lời, im lặng đứng trong giây lát, xoay người, cô độc lạnh lẽo nhìn về phía hoa cỏ bị gió thổi lay động trong viện, nỗi thống khổ lan tràn trong tim. Ngay khoảnh khắc đó, nàng lại có chút hốt hoảng, không biết rốt cuộc mình là Phong Minh hay là một người khác. Một nữ nhân bị người thân yêu nhất phản bội.
Cửa ở phía sau ‘kẹt kẹt’ một tiếng mở ra.
“Đại tiểu thư?” Yến Thập Nhị khoác kiện áo ngoài đứng bên trong cửa nhìn thấy bóng lưng đột nhiên trở nên cô tịch thê lương của Phong Minh, không biết nên làm sao.
Nàng chỉ mặc áo trong mỏng manh, đứng yên trong màn đêm, dường như cơn gió đã mang hết sự ấm áp của nàng đi rồi.
Lồng ngực có chút đau xót, Yến Thập Nhị kéo xuống y phục của mình, nhanh chân đi tới phía sau nàng, nhẹ nhàng choàng lên cho nàng, động tác cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ làm nàng giật mình.
“Đại tiểu thư, đêm lạnh, trở về phòng đi.” Hắn mở miệng, giọng nói ôn nhu. Một khắc này, đột nhiên cảm thấy nữ tử này có lẽ không hề mạnh mẽ không chút nhược điểm nào như thường ngày nàng hay thể hiện.
Dường như thức tỉnh từ cơn mộng, Phong Minh mê mang quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt ôn hòa ân cần của Yến Thập Nhị, cảm xúc vốn dĩ đã chặn lại đột nhiên như bị khơi ra, trào lên trong nháy mắt, hoàn toàn chôn vùi nàng.
“Yến Thập Nhị, hôm nay ta muốn ngủ với chàng ở đây.” Nhắm mắt lại, giọng nói của nàng vẫn bình tĩnh lãnh đạm, nhưng lại vươn tay ôm eo không cho hắn cự tuyệt, áp vào lồng ngực hiền hậu ôn hòa của hắn. Y phục vừa mới choàng lên liền rơi xuống đất, không ai chú ý.
Yến Thập Nhị cứng đờ, trong mắt lộ ra mâu thuẫn và tranh đấu, nhưng cuối cùng lại không đẩy nàng ra.
Từ sau khi mua tòa nhà này, hai người đều chia phòng ở, mà cho dù là lúc trước ở chung một phòng, cũng là một người ngủ giường một người ngủ đất, chưa bao giờ ngủ cùng nhau. Bởi vậy, để Phong Minh nằm bên cạnh hắn, lúc thân thể mang theo hơi lạnh tựa vào ngực hắn, Yến Thập Nhị gần như ngừng thở, không dám động đậy gì.
“Ta nằm một giấc mộng dài.” Phong Minh nói, trong mũi toàn là mùi hương đặc biệt trên người Yến Thập Nhị, trái tim vốn kích động chậm rãi dịu xuống, “Trước kia ta không bao giờ nằm mộng…”
Yến Thập Nhị lập tức hiểu ra sự khác thường của nàng có liên quan đến giấc mộng.
“Nàng mơ tới cái gì?” Hắn hỏi, ánh mắt nhìn vào đỉnh màn, cổ họng có vị chát. Trước kia nàng vô tình vô tự, vạn sự đều không để tâm, đương nhiên sẽ không nằm mơ. Từ hôm Thủy Nguyệt Sanh xuất hiện liền có chút bất thường, có thể thấy được người kia đã chen vào tim nàng.
“Hoa Vị Nhược…” Phong Minh xoay người, nằm thẳng lại giống Yến Thập Nhị, mắt nhắm lại, dường như lại rơi vào giấc mộng kia.
Hoa Vị Nhược, chủ của Cửu Thiên Các. Một nhân vật khiến cho hai đạo hắc bạch đều run sợ. Nắm giữ võ công tuyệt thế, tài mạo hơn người, thủ đoạn kiểm soát cứng rắn, còn có một vị hôn phu danh xưng đệ nhất mỹ nhân thiên hạ.
Thủy Nguyệt Sanh, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, một nam tử võ công tài trí không chút nhượng bộ với nữ nhân.
Vừa nghe đến tên này, Yến Thập Nhị đã hiểu thân thể Phong Minh chiếm đoạt chính là Hoa Vị Nhược, mà nam tử vào ban ngày kia vừa khéo lại là vị hôn phu của nàng. Hắn không biết tại sao về sau Thủy Nguyệt Sanh lại muốn phủ nhận thân phận của nàng, nhưng biết mình ngay cả lý do đố kỵ và tư cách đều không có nên chỉ biết cười khổ mà thôi.
“Hoa Vị Ương tư thông với Thủy Nguyệt Sanh mưu hại Hoa Vị Nhược.” Lãnh đạm nói hai câu, thuật lại cả đời Hoa Vị Nhược. Phong Minh cảm giác được một linh hồn khác trong cơ thể đang đau đớn phẫn hận không cam lòng, không khỏi nghĩ đến quá khứ của mình. Cũng bị chính người thân nhất tương tàn, khác biệt là, các nàng coi là bình thường còn nhân loại lại thống khổ không thể chấp nhận.
Hoa Vị Ương, thân muội của Hoa Vị Nhược, đứng đầu Cửu Thiên Các. Yến Thập Nhị cũng có nghe qua chuyện giang hồ, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
“Nàng ấy xem hắn như bảo bối, che chở từng chút một, không muốn hủy hoại sự trong sạch của hắn trước thành hôn. Không ngờ hắn sớm đã tằng tịu với muội muội của mình…”
Bên tai truyền đến tiếng nói nghiến răng nghiến lợi của Phong Minh, Yến Thập Nhị từ trong suy nghĩ của mình sực tỉnh, nghiêng đầu về phía nàng.
Đây không phải Phong Minh, là Hoa Vị Nhược. Không khỏi tự chủ, hắn nằm xịch ra một bên, kéo khoảng cách giữa mình và nàng. Mà Phong Minh vẫn đắm chìm trong nỗi hận thù không phát hiện ra.
“Bọn chúng bán rẻ Hoa Vị Nhược cho kẻ tử thù, sau đó dưới sự ủng hộ của Hoa Vị Ương, Thủy Nguyệt Sanh lấy danh kẻ góa bụa nắm giữ đại quyền của Cửu Thiên Các. Hắn, hắn vốn không cam lòng ở phía dưới nữ tử… Đôi cẩu nam nữ này, ta nhất định phải chém bọn chúng thành muôn mảnh!” Lúc trước, Phong Minh vẫn dùng giọng điệu người đứng xem kể lại tình cảnh trong mộng, nhưng sau đó dần dần biến mất, thỉnh thoảng dịu dàng phiền muộn, thỉnh thoảng ác độc chửi mắng, giống như biến thành một người khác.
Yến Thập Nhị sửng sốt, bỗng bổ nhào qua ôm lấy nàng, vội vàng gọi: “Đại tiểu thư! Phong đại tiểu thư…” Sợ hãi âm thầm đột nhiên dâng lên khiến tay chân hắn hoảng loạn.
“Yến Thập Nhị?” Giọng Phong Minh có chút nghi ngờ, sau đó trở về lãnh đạm như trước.
Yến Thập Nhị cứng đờ, kinh ngạc nhìn thần sắc lạnh lùng của nàng hồi lâu mới chậm rãi thở phào một hơi, vô lực nằm trên người nàng. Một khắc này hắn thật sự cho rằng thân thể của nguyên chủ đã tỉnh lại, sẽ không còn gặp lại Phong Minh nữa.
Tay chân kề nhau, Phong Minh không chỉ cảm giác được nhiệt độ và nhịp tim của hắn, còn có sự sợ hãi sâu xa truyền ra từ thân thể hắn. Nàng đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Trên đời này, có thể thân cận với nàng như thế chỉ có hắn và A Đại.
“Yến Thập Nhị, ngày mai ta muốn ra ngoài một chuyến.” Đi hoàn thành tâm nguyện của Hoa Vị Nhược, bằng không nỗi oán hận trong lòng kia mãi mãi sẽ không thể tiêu tan, sẽ bất lợi với thiên kiếp của nàng.
Yến Thập Nhị không nói gì thêm, vẫn nắm chặt lấy cánh tay đang ôm của nàng.