Tay Phong Minh cầm ô bằng giấy dầu màu xanh, bước từng bước lên thềm đá rộng lớn giữa rừng tùng bách. Mưa sương nặng hạt làm ướt vạt áo nàng.
Ô là Yến Thập Nhị đưa cho nàng. Trước khi đi, hắn nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ giúp nàng vén lại tóc rơi bên má và sửa lại vạt áo cho nàng.
Nàng biết hắn muốn nói gì. Chỉ là có những chuyện bắt buộc phải làm. Vì hắn hiểu, cho nên cuối cùng vẫn không hề nói gì.
Nghĩ đến Yến Thập Nhị, lòng nàng cảm thấy có chút ấm áp, giống như ánh mắt hắn nhìn nàng lúc đó.
Điện Lăng Thiên. Cửa núi cao to xuất hiện trước mắt, Phong Minh thu lại tâm tư, ánh mắt trở nên lạnh giá sâu u trong nháy mắt, như sự tối tăm của bầu trời xa xôi.
“Đi nói cho Lãnh Thiên Lý, Hoa Vị Nhược đến đòi ả một món nợ.” Nàng lạnh lùng chậm rãi nói với người gác cửa.
Nghe xong danh Hoa Vị Nhược, sắc mặt nữ thủ vệ bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, vội vàng mà đi, để lại một nàng khác đứng tại chỗ, trong lòng đầy hoảng sợ nhưng lại cười lấy lòng, hận không thể là người đi báo tin.
Phong Minh không để ý đến nàng, đi thẳng lên. Nữ tử kia muốn ngăn lại cũng không dám ngăn, chỉ là trong lúc do dự, bóng lưng của Phong Minh đã xa dần.
Lãnh Thiên Lý, điện chủ Lăng Thiên, là kẻ thù một mất một còn của Hoa Vị Nhược. Hoa Vị Nhược bị vị hôn phu và thân muội liên thủ bán rẻ lọt vào trong tay nàng ta, bị dùng đủ loại cực hình cực kỳ bi thảm, chỉ vì ép giao ra vị trí tôn chủ Cửu Thiên Các mà không thành, thế là cuối cùng chừa cho nàng một hơi tàn, vứt ở một bãi tha ma, mặc kệ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Tất cả ký ức của Hoa Vị Nhược đã thức tỉnh toàn bộ trong giấc chiêm bao hôm qua. Phong Minh đã thề, tuyệt không buông tha bất kỳ kẻ nào từng tra tấn thân thể này. Cho nên, Lãnh Thiên Lý là kẻ thứ nhất.
Tận cùng của thềm đá là một cung điện nguy nga.
Dọc đường vắng lặng im lìm. Vẻ mặt Phong Minh không chút gợn sóng, rõ ràng cảm nhận được sát khí ẩn giấu, bước chân lại không chút nào đình trệ bước vào bên trong.
Thân hình chuyển động, tay áo lướt gió, dây cung giương căng, mũi tên đặt lên dây cung… Những tiếng vang cực nhỏ liên tiếp lọt vào tai Phong Minh, không ngạc nhiên chút nào, lúc nàng dừng bước, trên tường cao bốn phía xung quanh sân rộng đã phủ kín cung thủ.
Từ sau mười vạn năm trước khi Vu thần và Thiên nhân đạt được thỏa thuận vĩnh viễn không xâm phạm nhau, tuy Vu tộc không còn hiếu chiến giống như thời thượng cổ, nhưng vẫn hoành hành giữa đất trời. Trong bảy ngàn năm Phong Minh làm Vu đế, nàng đã tự mình tham dự vô số trận đấu lớn nhỏ trong và ngoại tộc. Trận chiến trước mắt chỉ là một trò chơi trẻ con với nàng.
Một cơn hận mãnh liệt cùng với sự run rẩy sợ hãi bỗng nhiên tràn lên trong lòng, ánh mắt Phong Minh trầm xuống, nhìn thẳng về phía trước. Tiếng bánh xe vang lên ken két, một mỹ phụ tuổi trung niên ăn mặc như một con bướm trắng ôm hai thiếu niên tuyệt mỹ nằm trên cái liễn rộng lớn được mấy thiếu niên áo trắng dùng gấm trắng thô kéo tiến vào cửa lớn cung điện, chậm rãi tiến vào sân lớn.
Phong Minh cảm giác được linh thức của Hoa Vị Nhược trong cơ thể đã bắt đầu trở nên xao động, khóe môi không khỏi nhếch lên nụ cười khát máu.
“Hoa Vị Nhược, không ngờ mạng ngươi còn tiện hơn một con chó hoang, đến như vậy rồi mà còn không chết?” Xe kéo dừng lại, mỹ phụ trung niên phát ra tiếng cười như chuông bạc, nét mặt không chút sợ hãi. Đây là nơi của ả, cho dù trước kia khi Hoa Vị Nhược vẫn còn là chủ của Cửu Thiên Các cũng không dám đơn thương độc mã xông tới, huống chi sau khi bị bằng hữu bỏ rơi.
“Lãnh Thiên Lý.” Phong Minh bình tĩnh nhìn nữ nhân kia, chậm rãi nói, không chút nào xao động trước sự khiêu khích của ả.
Mỹ phụ thu lại nụ cười, bỗng nhiên đẩy thiếu niên trong lòng ra, nhướng người về phía trước, “Thế nào? Đã qua quỷ môn quan một lần, không nhớ ra được lão bằng hữu à? Hay là… Hoa Vị Nhược, lần này ngươi tới để ta đặc biệt tiễn đi một lần nữa?”
Xác định là nữ nhân tàn nhẫn như rắn độc trong trí nhớ của Hoa Vị Nhược, Phong Minh chậm rãi thu ô lại. Ngón tay thon dài khẽ lướt qua cán ô, trong đầu lại hiện lên ánh mắt ôn hòa của Yến Thập Nhị một lần nữa.
“Ta tới đòi nợ.” Nàng nói, không nhìn Lãnh Thiên Lý, “Những kẻ chạm qua thân thể này lúc đó, không chừa lại một ai.” Sau đó chậm rãi nhìn toàn cảnh, ánh mắt lướt qua khiến người người sợ hãi.
Lãnh Thiên Lý nghe vậy giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian này, lập tức cười không dừng, “Thật là khẩu khí cuồng ngôn, để bản điện xem xem ngươi thực sự có bản lĩnh đó không!”
Phong Minh không để ý đến ả, nước mưa rơi xuống theo tóc nàng, ánh mắt lại lướt qua chỗ mọi người một lần, sau đó nói thật nhỏ, “Còn thiếu một tên…” Giọng nói chưa dứt, linh lực trong cơ thể chuyển động, một sức mạnh tà ác vô cùng to lớn đột nhiên thoát khỏi sự bao vây của nội lực ôn hòa trong cơ thể, giống như làn sóng dữ lấy nàng làm trung tâm mà bắn ra bốn phía.
Không ai ngờ được giữa lúc im lặng như vậy nàng lại đột nhiên tấn công, phần lớn đều không phản ứng kịp, thân thể đã bị linh lực lao vút đâm vào, chẳng mấy chốc hóa thành sương máu.
Nếu như nói còn có người có thể suy nghĩ, vậy trong mắt hắn, đó chỉ có thể là một cơn đồ sát một chiều. Không có phản kháng, ngay cả chạy trốn cũng không thể, dường như tất cả mọi người cũng chỉ là đứng đó chờ bị giết.
“Quỷ…” Lãnh Thiên Lý võ công cao nhất phản ứng nhanh nhất, sợ hãi chỉ có thể kịp thốt ra một chữ như vậy đã bị một linh lực lạnh lẽo sắc nhọn đâm thẳng vào tim, sau đó linh lực bành trướng, làm thân thể ả nổ thành từng mảnh.
“Là yêu.” Giải quyết xong tên cuối cùng, cúi đầu nhìn đất đầy máu thịt bị nước mưa cuốn trôi, Phong Minh xoay người, lạnh nhạt thốt ra hai chữ, sau đó mở ô đi xuống núi.
Ở trước cửa nhà, Phong Minh gặp một vị khách không mời mà đến.
Thủy Nguyệt Sanh đứng lặng yên trong mưa nhìn nàng, không che ô, toàn thân đều ướt đẫm, hiển nhiên là đứng ở trong mưa rất lâu.
Nhìn người đã từng hãm hại Hoa Vị Nhược này, Phong Minh không khỏi vuốt hai bên thái dương đau nhức, nàng cảm nhận được sự mâu thuẫn của Hoa Vị Nhược. Tức hận đến mức muốn giết thịt uống máu, nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn lại không khống chế được đau lòng. Tình cảm của nhân loại thật khiến người hao tổn tâm trí!
“Vào đi.” Nàng bất đắc dĩ thở dài, đẩy cửa lớn ra.
Nét mặt Thủy Nguyệt Sanh mừng như điên, vội vàng theo sau, sợ chút nữa nàng lại đổi ý.
Nhìn thấy bọn họ cùng nhau trở về, Yến Thập Nhị thầm ngạc nhiên nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì. Chỉ là bình tĩnh cất ô đi cho Phong Minh, lấy y phục mình chưa mặc cho Thủy Nguyệt Sanh để hắn thay y phục ướt, lại đi hâm canh gừng cho hai người giải lạnh.
“Chuyện gì?” Ánh mắt Phong Minh nhìn vào vạt áo ướt nhẹp của mình, hờ hững hỏi. Nàng còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn lại tự mình chạy đến đây trước, đây gọi là không biết sợ sao?
Thuận theo ánh mắt nàng, Yến Thập Nhị bỗng phát hiện giày của nàng có dính một ít bùn màu đỏ sậm, lông mày không khỏi nhíu lại, lui ra ngoài trước.
“Tại sao không quay về Cửu Thiên Các?” Thủy Nguyệt Sanh đặt chén ở bên cạnh chậm rãi hỏi.
Ánh mắt Phong Minh dời từ phía cửa về chỗ hắn, “Cửu Thiên Các có liên quan gì tới ta?” Nàng hỏi. Sau khi nàng làm người cũng không nghĩ tới chuyện đi đoạt lại vị trí Vu đế, lại càng không để vào mắt một Cửu Thiên Các nho nhỏ.
Thủy Nguyệt Sanh thất vọng phát hiện trong mắt nàng không còn sự si mê thâm trầm trước đây.
“Vị Nhược, chẳng lẽ ngay cả ta nàng cũng không cần?” Hắn thấp giọng than thở, ánh mắt thê lương tựa như mưa phùn tháng ba.
Phong Minh cảm thấy lồng ngực nặng nề, càng không cách nào nói ra lời vô tình. Quả nhiên là họa thủy, biết rõ hắn từng hãm hại mình vậy mà Hoa Vị Nhược vẫn không cách nào quên được hắn. Đáng tiếc nàng không phải Hoa Vị Nhược, bằng không thật sự có thể bị mê hoặc.
“Ta không phải là Hoa..” Nàng giải thích thì bị Thủy Nguyệt Sanh ngắt lời.
“Nàng đang trách ta hôm qua không thừa nhận thân phận của nàng trước mặt mọi người sao?” Hắn yếu ớt hỏi, “Nàng có biết, lúc mọi người đều cho là nàng đã không còn ở nhân thế, đột nhiên xuất hiện một người giống nàng như đúc, cho dù ta có nói, bọn họ sẽ tin không hoài nghi sao? Huống hồ tranh đấu trong Cửu Thiên Các ghê gớm, các tọa tranh đấu gay gắt, ý đồ để mình độc chủ một các, bất kể nàng là thật hay giả, bọn họ nhất định đều sẽ phủ nhận nàng…”
Phong Minh không để hắn tiếp tục giải thích, hiển nhiên hắn cũng không biết nàng đã biết rõ, bởi vậy những gì hắn đang làm trước mặt nàng quả thực giống như một trò cười.
“Một nam không hầu hai thê tử. Đạo lý này Thủy Nguyệt Sanh ngươi hẳn phải rõ.” Khóe môi nàng hiện lên nụ cười nhạt, có ám chỉ.
Yến Thập Nhị đang cầm một đôi giày sạch cùng ngoại bào tới thì nghe được câu nói kia, mặt hơi cứng lại, trái tim như bị nhói một cái. Hắn cúi đầu xuống, đi tới trước mặt Phong Minh, quỳ một chân xuống đổi giày cho nàng.
Thủy Nguyệt Sanh nghe vậy thì giật mình, một lát sau cười khổ, “Thì ra nàng đã biết… Nếu như ta nói lần đó ta bị người hạ thuốc, chỉ sợ nàng không tin…” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Nhưng nàng tin cũng tốt, không tin cũng được, ta vẫn phải nói, thiên hạ này ngoại trừ Hoa Vị Nhược nàng, Thủy Nguyệt Sanh ta chưa hề để tâm đến một nữ nhân nào.”
Lời nói như vậy do đệ nhất mỹ nhân nói ra có lẽ không nữ nhân nào không động lòng. Nhưng ánh mắt Phong Minh lại rơi trên Yến Thập Nhị đang cúi đầu, phát hiện ra từ lúc trở về hắn không hề nói một câu. Cho nên khi hắn thay giày xong cho nàng, xoay người đứng lên muốn giúp nàng thay y phục, nàng lại ra vẻ không biết, không hề động đậy.
“Thủy Nguyệt Sanh, ngươi đi đi.” Nàng thở dài, trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn trong mưa nàng đã biết bất kể lời hắn nói có phải nói dối hay không, Hoa Vị Nhược đều không thể lạnh lùng ra tay với hắn được. Nếu đã thế, đương nhiên nàng sẽ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Yến Thập Nhị thấy bộ dáng kiên trì của nàng, không khỏi giương mắt nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, mời thay y phục trước.”
Lúc này Phong Minh mới chậm rãi đứng lên, giang hai cánh tay.
Không ngờ nàng lại định thay y phục ở chỗ này, ngay cả tránh người cũng không muốn tránh, càng không nghĩ nàng lại để mình cởi y phục cho nàng. Yến Thập Nhị có phần lúng túng, chần chờ một lúc mới tháo đai lưng cho nàng.
“Chàng không vui.” Thay xong y phục, bàn tay Yến Thập Nhị vòng ra sau sửa sang đai lưng cho nàng, lúc hai người kề sát, Phong Minh đột nhiên thì thầm. Buổi sáng không phải còn tốt sao?
Tay Yến Thập Nhị khẽ ngừng lại, lại tiếp tục xem như không có gì.
“Không có…” Hắn bình tĩnh nhưng ánh mắt hắn rũ xuống từ đầu đến cuối, không nhìn Phong Minh.
Hắn quả thực không hề không vui, chỉ là trong lòng khó chịu. Một nam không hầu hai thê. Thì ra nàng nghĩ như vậy, khó trách lúc nào cũng nói rõ sẽ không cưới hắn.
Phong Minh đột nhiên cảm nhận được một cơn giận dữ dồn lên trong phút chốc, vừa điên cuồng vừa mãnh liệt, khiến nàng giật nảy mình. Trước khi kịp phản ứng, bàn tay dường như tự có ý thức nắm lấy Yến Thập Nhị cầm giày áo bẩn đang chuẩn bị rời đi.
“Các người lúc nào cũng thích nói dối!”
Yến Thập Nhị kinh ngạc giương mắt, không nghĩ nàng vậy mà biết nói lời chỉ trích trẻ con như vậy.
“Không còn sớm nữa, ta lấy ô đi đón bọn A Đại.” Nhưng mà từ lúc biết nàng nghĩ như vậy về quá khứ của mình, hắn tạm thời không cách nào cười qua loa lấy lệ được.
Nhìn chằm chằm đôi mắt bình tĩnh không thể hiện chút cảm xúc nào, Phong Minh dường như muốn từ trong đó tìm thấy gì đó, một hồi lâu mới chậm rãi thả lỏng, “Đi đi.” Nàng thất thường. Nàng rất rõ ràng, lần này cảm xúc hiển nhiên không phải từ Hoa Vị Nhược mà từ chính nàng.
Yến Thập Nhị lặng lẽ rời khỏi.
“Nàng vì hắn mới một mực không quay về Cửu Thiên Các?” Thủy Nguyệt Sanh nãy giờ vẫn im lặng mở miệng, cơn sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người không thoát khỏi mắt hắn, trong lòng cũng hiểu bảy tám phần.
Phong Minh thu lại cảm xúc, lạnh lùng nhìn về phía hắn.
“Ngươi đi đi. Hoa Vị Nhược chết rồi. Ta là Phong Minh.”
Thủy Nguyệt Sanh tới đây không có gì hơn ngoài hai mục đích. Một là để xác định nàng nhất thời tức giận phủ nhận thân phận hay là thật sự quên rồi, tiếp theo là nàng đã biết được bao nhiêu về chuyện hắn và Hoa Vị Ương đồng mưu phản bội. Những lời nói moi tim móc phổi kia bất quá là cố ý bày ra cho nàng xem, nàng hoàn toàn không nghi ngờ, nếu có năng lực, hắn sẽ còn giết nàng một lần nữa.
Phong Minh ngồi trong phòng khách, một tay chống trán, nhắm mắt dưỡng thần. Nên biết nàng với Phong Ly đấu với nhau mấy ngàn năm, lại ở trong Vu tộc người mạnh là vua nguy cơ tứ phía, sơ ý một chút sẽ bị đá khỏi đế vị, cũng giống như lần chết không toàn thây này, thủ đoạn nào mà nàng chưa từng biết đến, mấy cái mánh khóe nho nhỏ này của nhân loại sao có thể qua được mắt nàng.
Khiến nàng đau đầu lại chính là Yến Thập Nhị. Nàng có thể khách quan phân tích chuẩn xác tâm lý nhân loại lại không cách nào nắm chắc được cảm xúc biến đổi phức tạp của nhân loại cùng với tình cảm khiến nàng lạ lẫm kia. So sánh với nhau, Yến Thập Nhị tính cách bình thản ít đòi hỏi còn khó nắm bắt hơn Thủy Nguyệt Sanh kia rất nhiều.
Ngoài phòng vang lên tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện, Phong Minh thu lại suy nghĩ, đứng dậy.
Trời đã tối, không biết mưa đã dừng lúc nào, Hồ Tiểu Hồng và A Đại đang đi ngang qua sân nhỏ, hai người vừa đi vừa đùa giỡn nhưng không thấy Yến Thập Nhị.
“Không thấy Thập Nhị gia.” Bị hỏi, Hồ Tiểu Hồng trợn mắt.
“Hôm nay phụ thân không đến y quán.” A Đại nói. Yến Thập Nhị rất ít khi đến y quán, y đã quen rồi, nhưng nghe thấy lời Phong Minh nói lại khẩn trương, “Phụ thân không đến đưa ô, chúng con chờ mưa tạnh mới trở về… Dì Phong, phụ thân…”
Ánh mắt Phong Minh trầm xuống, “Không có gì, có thể bị lỡ thôi.” Nói xong, ra hiệu cho Hồ Tiểu Hồng đưa A Đại vào nội viện.
Hồ Tiểu Hồng biết khả năng bỏ lỡ nhau gần như không có, bởi vì từ đây đến y quán chỉ có một con đường, với tính cách trầm ổn của Yến Thập Nhị, cho dù có chuyện gì cũng sẽ đưa ô đến trước chào hỏi một tiếng, đột nhiên mất tích như vậy thực sự khiến người ta khó mà yên tâm.
“A Đại, Thập Nhị gia đến y quán không thấy ai sẽ quay lại, chúng ta đi rửa tay rửa mặt trước, chờ người quay lại có thể ăn cơm rồi.” Nói xong kéo A Đại tới hậu viện. Nàng biết Phong Minh sẽ đi tìm, cho nên cũng không quá lo lắng.
Phong Minh nhìn bóng lưng hai người biến mất bên trong, sắc mặt lập tức rét lạnh như băng. Chẳng lẽ Tân Thành nho nhỏ này đã không thể an cư được nữa?
Yến Thập Nhị ngồi dựa vào tường trong phòng giam ẩm ướt, xoang mũi hít vào toàn là không khí ô trọc hôi mùi cứt đái thối rữa mục nát hỗn tạp, nhưng vẻ mặt hắn an tường, cũng không hề kinh hoảng nóng nảy. Ô vẫn nằm trong tay, không biết mưa có tạnh chưa, bọn A Đại hẳn đã về đến nơi.
Nghĩ đến chuyện ban đầu, khóe môi hắn hiện lên nụ cười nhạt. Bị quan sai ngăn lại hắn cũng không kinh ngạc, trên đời này có những chuyện không tránh khỏi. Cũng may A Đại có Phong Minh và tiểu hồ ly chăm sóc nên hắn không lo lắng.
Tiếng khóa sắt mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân rất nhỏ, dưới ánh sáng lờ mờ của cây đèn dầu cây trẩu, mấy bóng người kéo dài chiếu trên tường nhà giam.
Yến Thập Nhị giương mắt nhìn thấy Giang Cửu Cảnh. Nàng ta mặc một bộ váy màu xanh nhạt vải tà cong cong, áo khoác trường bào màu đỏ tím, trang sức màu lông chim, phong hoa tuyệt đại như lúc mới gặp, chỉ là giữa trán không còn vẻ kiều mị, chỉ còn lại sự cao ngạo. Phía sau nàng là một vị nữ tử ăn mặc như quan thất phẩm và bốn nữ tử vóc dáng đầy đặn xinh đẹp.
“Yến Thập Nhị, không ngờ ngươi lại là nhi tử của đại tướng quân Huyền Vũ danh tiếng lẫy lừng, đệ đệ của tướng quân Phụng Võ, Cửu Cảnh thật sự thất kính rồi!” Nàng ta đứng ở cửa ra vào, cười lạnh.
Yến Thập Nhị bình tĩnh nhìn nàng, không giận cũng không oán. Hắn vốn không cho rằng với địa vị và tính cách của nàng sẽ từ bỏ ý đồ, thì ra là ẩn nhẫn hơn một tháng để đi điều tra lai lịch của bọn họ. Mà lần này dám ra tay bắt hắn đương nhiên đã chuẩn bị kỹ việc ứng phó với Phong Minh và Hồ Tiểu Hồng. Các nàng… không có chuyện gì chứ.
Không có chút phẫn nộ hay gào thét nào trong dự kiến, cũng không có cầu xin tha thứ nịnh nọt, Giang Cửu Cảnh bị sự bình tĩnh không chút tầm thường này của Yến Thập Nhị làm cho lúng túng, một chút ngoan độc không khỏi hiện lên trong mắt.
Nàng ta không vui cười ha ha hai tiếng, ác độc nói tiếp, “Đáng tiếc đáng tiếc, hai vị tướng quân nhận thánh sủng nồng hậu gì đó lại không nghĩ tới tận lực đền đáp quốc gia, ngược lại cấu kết với địch ý đồ mưu phản, hủy hết thanh danh một đời, rơi vào kết cục tiếng xấu muôn đời.”
Yến Thập Nhị vẫn không phản ứng chút nào, sau khi trải qua giai đoạn gian nan nhất mười năm trước, trên thế gian này đã hiếm có sự việc nào khiến hắn xúc động. Với những người không quá quan trọng, hắn cũng không cần phải giải thích, thật cũng được, giả cũng được, có những chuyện không phải cứ nói là giải quyết được hết.
Lòng dạ Giang Cửu Cảnh cũng không khỏi biến sắc, lúc đó coi trọng Yến Thập Nhị cũng bởi vì sự bình thản khó thấy trong mắt hắn, mà lúc này cũng bởi vì đôi mắt này mà không cách nào hưởng thụ được vui vẻ thắng lợi.
“Yến Thập Nhị, nếu bây giờ ngươi cầu xin tha thứ, bản chủ có thể tha cho ngươi một mạng, để ngươi được chết tử tế, bằng không…” Biết rằng không thể nào dùng lời mà chiếm đoạt được tiện nghi, nàng ta cũng lười quanh co.
Khóe môi Yến Thập Nhị khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười cực kỳ hờ hững, nhưng thủy chung vẫn không nói một chữ. Hắn biết Giang Cửu Cảnh chẳng qua muốn khiến hắn mất đi sự thong dong xưa nay, liền vì nguyên nhân này mà phí sức quanh co như thế, ý đồ dồn người ta vào chỗ chết, có thể thấy được chẳng qua cũng là một kẻ lòng dạ nhỏ mọn. Rơi vào tay người như thế, hắn cũng không cho rằng cầu xin có thể bình yên thoát thân, cho nên làm gì cũng sẽ dư thừa.
Bị nụ cười nhạt kia chọc giận, Giang Cửu Cảnh không hề nói thêm, bỗng nhiên xoay người, bên ngoài nhà giam đã có người bố trí xong bàn ghế, bưng lên trà bánh. Nàng với người có bộ dáng quan huyện ngồi đối diện nhau, bộ dạng chuẩn bị thưởng thức trò hay.
Yến Thập Nhị cảm thấy nặng lòng, nhìn mấy nữ nhân vốn đi sau lưng Giang Cửu Cảnh đi đến.
Phong Minh còn chưa đi ra cửa lớn lập tức nhận ra cả tòa nhà đều bị một niệm lực phong ấn. Nàng nhíu mày một cái, như không có việc gì đẩy cửa ra ngoài. Muốn phong ấn được nàng, trừ phi Vu thần đích thân tới.
Ngoài phòng, một nữ tử áo xanh đạo cốt tiên phong tay cầm kiếm gỗ đào đang làm pháp thiết đàn, một đôi đồng tử nam nữ đứng riêng ở phía sau, một người nâng trượng cửu tiết, một nâng ấn. Trừ cái đó ra, trên đường không một bóng người, tựa hồ lập tức biến thành một khu thành trống không vậy.
Nhìn ra được, đối với nhân loại mà nói, nữ tử này là đạo cô có bản lĩnh. Nếu như không có nàng và tiểu yêu hồ ly, sợ là hồn phách trong nhà đều bị đánh thành tro bụi.
“Yến Thập Nhị đâu?” Nàng lạnh giọng hỏi. Không chút ngạc nhiên nhìn đạo cô kia kinh hãi suýt chút nữa rơi kiếm ra ngoài, mà đồng tử phía sau bà hiển nhiên không kịp phản ứng, ngây ra như phỗng nhìn nàng, tựa hồ đang nghi ngờ sao nàng lại đi từ bên trong ra.
Đạo cô kia trấn tĩnh lại rất nhanh, bỗng nhiên xoay người cầm lấy bài hịch văn mời thiên binh thiên tướng hàng yêu trên khay đồng tử đang cầm, sau đó dùng chân hỏa đốt ở trước thiết đàn.
Phong Minh cũng không ngăn cản bà, chỉ lạnh lùng nhìn.
“Cho ngươi thêm một cơ hội, nói ra chỗ của Yến Thập Nhị, ta sẽ để ngươi mang đồ đệ đi.” Không nhìn lấy bầu trời đang dậy sóng, nàng lạnh lùng thốt lên từng chữ một.
Đạo cô nhận ra tinh thần của mình bị Phong Minh khóa chặt, một áp lực khổng lồ làm bà muốn phun máu ra. Giờ khắc này bà mới biết ngay cả lực phản kháng mình cũng không có. Đồ đệ của bà nhìn thấy tình hình không ổn, muốn tiến lên tương trợ lại bị bà ngăn lại.
“Xin hỏi các hạ là thần thánh phương nào?” Bà hỏi, ý đồ kéo dài thời gian, chờ đợi thiên binh giáng lâm, nếu không được thì tranh thủ thời gian để mình thoát khỏi sự kiểm soát tinh thần của đối phương.
Phong Minh rũ mắt, không nhìn thấy động tác ra sao, bàn thần cùng hai cây cờ hai bên trước mặt đạo cô toàn bộ đã biến thành bột mịn. Sư đồ ba người biến sắc, tự biết không phải đối thủ của nàng, đúng lúc này, bầu trời tách mây, hiện ra vô số thiên binh thiên tướng tới.
“Chúng ta phụng mệnh thiên đế, đã bố trí thiên la địa võng, đến đây tương trợ thượng nhân bắt yêu!” Một âm thanh vang dội giữa không trung vang lên.
Sư đồ đạo cô kia thấy thế mừng thầm, chỉ biết tình thế đã thay đổi.
Chỉ là chưa kịp đợi bà nói thành lời, ánh mắt lạnh lùng của Phong Minh đã quét tới, sắc mặt không chút kinh hoàng.
“Thế nào, từ khi nào mà người thiên giới lại dễ mời như vậy?” Cười như không cười, tầm mắt nàng ngưng ngay trên người vị thần đang cầm đầu nhóm người. Chưa thấy qua, hiển nhiên là thần linh ít người biết tới.
Rõ ràng là đứng trên mặt đất, rõ ràng là ngước mắt nhìn bọn họ, vị thần nắm quyền kia lại cảm thấy nàng mới là người đứng ở vị trí cao bễ nghễ hết thảy. Ngoại trừ thiên đế, nàng là người thứ hai cho hắn cảm giác này. Có khí thế như vậy đương nhiên không phải yêu bình thường, chỉ một chút này đã khiến hắn không dám khinh thường.
“Tại hạ là Tư Yêu tướng Thiên Dịch dưới trướng thiên đế, xin hỏi các hạ là?” Hắn ôm quyền trong không trung, nói.
“Tư Yêu…” Phong Minh gầm nhẹ, “Ta nhớ rõ thời thượng cổ, Vu thần và Thiên giới từng lập thỏa thuận thần yêu vĩnh viễn không xâm phạm nhau, chẳng lẽ Thiên đế thay người, ngay cả thỏa thuận cũng không tuân thủ?”
Thiên Dịch nghe lời chất vấn với giọng điệu hời hợt này, trên lưng vô cớ lướt qua một trận run rẩy, giống người trước mắt có vẻ mặt tự nhiên trước mặt nhiều thiên binh nghi ngờ thiên đế như này, bất kể là thần hay yêu, dùng đầu ngón tay cũng đếm ra được.
“Nếu các hạ đã nhắc đến, như vậy càng không nên quên, trong thỏa thuận có một điều, chính là nếu có yêu nguy hại nhân gian, nếu phàm nhân muốn nhờ, thần trên trời có thể tương trợ.” Hắn đáp lại không kiêu ngạo không tự ti, nhưng trước khi xác nhận được thân phận đối phương cũng không muốn hành sự lỗ mãng.
Phong Minh nghe vậy bỗng nhiên cười to, chắp tay khoan thai bước xuống bậc thang, tới trước mặt sư đồ đạo cô.
“Vậy xin hỏi Tư Yêu tướng, lần này lấy tội danh gì tới bắt yêu?” Tiểu yêu hồ ly thường ngày chỉ có thể trộm gà trộm chó, cô hồn trong nhà không bước ra cửa một bước, nói đến nguy hại nhân gian, dường như chỉ có nàng. Nói như vậy là tới vì nàng?
Thiên Dịch nghe ngữ khí đó, ánh mắt hướng về đạo cô, “Mời người mời giải bày!” Đạo nhân này đã tu đến mức có thể sai sử thần tướng, bài hịch chiêu thần của bà đạt đến thiên đình, Thiên đế liền phái hắn xuống, còn về nguyên nhân, cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của bọn họ. Nếu gặp phải yêu quái bình thường, thu phục xong thẩm tra lại cũng không trở ngại, nhưng người trước mắt… Nếu là yêu, hiển nhiên không phải kiểu dễ dàng ứng phó. Vì đến tận bây giờ, hắn lại không cách nào phân rõ là người hay yêu, càng không cách nào thăm dò lai lịch.
Sắc mặt đạo cô xám trắng, bà không ngờ đến thần tiên cũng kiêng kị người này, với tình huống trước mắt nếu không đưa ra được lý do đầy đủ, kết quả sợ rằng chỉ có một thân tu hành kết thúc ở bờ đông.
Đôi môi run rẩy hồi lâu, bà cũng không cách nào mở miệng ra nói là vì tiền mà tới bắt yêu, mà với cái nhìn chăm chú tựa như thấy rõ hết mọi chuyện của Phong Minh, càng không cách nào nói dối để ứng phó.
Thấy bà như vậy, Thiên Dịch đã rõ, không khỏi lúng túng vạn phần. Có điều hắn cũng không phải loại thần liều chết vì thể diện, cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt mong mỏi của Phong Minh, đã bước tới trước một bước, cười lạnh nói: “Thật to gan, dám trêu đùa thần giới chúng ta như thế, nếu không nghiêm trị, về sau thế nhân chỉ sợ đều gọi chúng ta làm trò vui rồi.” Nói xong, lòng bàn tay vận thần lực, đột nhiên đánh bổ về phía đạo cô. Bề ngoài là trừng phạt đạo cô, thực tế là cho Phong Minh một đòn lấy uy, thuận tiện thăm dò lai lịch của nàng.
Phong Minh nhắm mắt lại, phất tay áo, một dòng linh lực phá không bay ra, cắt đứt thần lực của Thiên Dịch dễ như trở bàn tay.
“Để bà ta trả lời câu hỏi của ta xong, ngươi xử phạt cũng không muộn.” Nàng lạnh lùng nói, ánh mắt chuyển qua như miếng băng lạnh mỏng, “Ta hỏi một lần nữa, Yến Thập Nhị ở đâu?”
Thiên Dịch hoảng hốt, bắt đầu biết công lực người này sâu khó dò, không dám tiếp tục ra tay tùy tiện.
Đạo cô thấy thế nào dám giấu diếm nữa, “Hắn… hắn bị quan sai bắt rồi…”
Chưa dứt lời, Phong Minh đã bước nhanh đi.
“Trở về nói với Thiên đế các ngươi, ta là Phong Minh, nếu như ta trở về mà thấy trong nhà thiếu một người một vật, ta sẽ tự mình đến chỗ hắn lấy.”
Giọng nói vẫn còn vẩn vương trong không trung nhưng đã không thấy người, chỉ để lại Thiên Dịch toát mồ hôi lạnh cùng với sư đồ ba người đang lạnh run.
May mà chưa có lỗ mãng, nếu không sợ đã rước phải đại họa. Một khắc này, Thiên Dịch thấy vô cùng may mắn vì mình đã cẩn thận. Vừa nghĩ tới suýt chút nữa chọc tới Vu đế quỷ thần đều sợ, hắn cảm thấy hai chân mềm nhũn.