Sao sáng lấp lánh ngoài của sổ, hắn lờ mờ cảm thấy mình vẫn còn trong mộng.
Đột nhiên gả cho nàng tựa hồ không thể chạm vào, trở thành nam nhân phối danh với nàng, cứ như vậy chiếm giữ họ của nàng. Từ ngày nàng nói với hắn sẽ không cưới hắn, hắn đã không còn ôm hi vọng. Mà bây giờ lại cho hắn toàn bộ, cảm giác khiến hắn cảm thấy không chân thật, hạnh phúc tựa hồ đến quá dễ dàng.
Hắn có chút sợ hãi mơ hồ, bàn tay ôm nữ nhân trong lòng không tự chủ siết lại, vùi mặt vào trong tóc nàng, muốn tìm cảm giác khiến mình an tâm từ mùi hương và nhiệt độ cơ thể nàng.
Phong Minh cựa quậy, giống như cảm nhận được lo sợ nghi hoặc của hắn, giơ tay vuốt ve an ủi mặt hắn.
“Minh…” Phong Thập Nhị nắm chặt tay nàng, hôn lên bàn tay non mềm của nàng. Hắn không định hỏi nàng vì sao lại cưới hắn, cũng không tính hỏi nàng còn để tâm đến quá khứ của hắn không. Nàng đối xử với hắn khác, hắn biết.
“Minh, nàng…” Hắn muốn nói lại thôi. Hắn muốn nói nàng đừng thích hắn, cũng đừng thích bất kỳ người nào, bởi vì tuổi thọ con người ngắn ngủi, hắn sợ nàng cô đơn. Chỉ là ích kỷ lựa chọn gả cho nàng, hắn có tư cách gì nói những lời này?
“Hử?” Phong Minh ngửa đầu, nhìn ánh mắt mơ hồ có chút ý cười của hắn.
“Bản thể của nàng là gì? Vì sao lại bám vào thân người?” Lời khuyên nhủ sắp đến miệng thì nuốt xuống, Phong Thập Nhị hỏi vấn đề mình vẫn muốn hỏi. Hắn muốn biết quá khứ của nàng, muốn hiểu rõ toàn bộ về nàng.
Phong Minh bị hỏi đến vui vẻ, xoay người trong lòng hắn, “Chàng thật sự muốn biết?”
Phong Thập Nhị gật đầu, trong mắt là sự chăm chú chưa từng có.
“Vậy ta cho chàng xem.” Phong Minh nói xong, ngồi xếp bằng đối diện hắn, khóe môi hiện lên nụ cười có chút tinh nghịch.
Phong Thập Nhị chú ý tới biểu cảm hiếm có của nàng, không tự chủ cảnh giác, nhưng vẻ mặt chờ đợi vẫn rất chuyên chú, còn kèm thêm mong chờ sâu sắc, không biết nàng tính cho hắn xem thế nào. Chẳng lẽ nàng còn có thể hiện về nguyên hình?
Phong Minh vươn tay, trong lòng bàn tay thình lình nâng một con nhện tám chân màu đen nhỏ như trứng bồ câu, giữa đầu có bốn con mắt màu xanh lục, vừa đen vừa sáng vừa khỏe, toàn thân phủ đầy lông mao bén nhọn.
Phong Thập Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt, không biết nên phản ứng thế nào?
“Thế nào, sợ rồi?” Phong Minh thu tay lại, giọng nói trêu chọc nhàn nhạt. Nàng cũng không lo hắn sẽ sợ hay chán ghét, dù sao trước khi thành thân nàng đã nói với hắn nàng chính là yêu, muốn làm phu lang của nàng thì phải có dũng khí chấp nhận diện mạo của nàng mới được.
Phong Thập Nhị lắc đầu, mặt hơi đỏ, một lúc sau mới lúng túng nói: “Ta chỉ là không nghĩ tới… nàng lại đáng yêu như vậy…” Chần chừ thốt ra mấy chữ phía sau kia, hắn cẩn thận giương mắt nhìn nàng, không thấy nàng giận dữ mới yên lòng.
“Đáng yêu?” Phong Minh bật cười, nghiêng người dựa vào ngực hắn, cảm giác được hắn lập tức đưa tay ra ôm lấy mình mới tiếp tục nói: “Đây chỉ là thu nhỏ… ta là vương của Vu tộc. Vu tộc chúng ta là bộ tộc hiếu chiến. Từ khi sinh ra, vì để sinh tồn, chúng ta không ngừng tàn sát lẫn nhau, chỉ có kẻ mạnh mới được tôn trọng. Cho dù là Vu đế thì chung quanh không ít người nhòm ngó, ai mạnh thì người đó lên nắm quyền.”
Nói đến đây, nàng ngừng trong chốc lát, Phong Thập Nhị có lẽ cũng đã đoán được nguyên nhân nàng mất đi bản thể.
“Bây giờ người trong Vu tộc có thể đối kháng với ta chính là Phong Ly. Năng lực lớn mạnh, đều mất mạng trong thiên kiếp và tranh đấu nội bộ.” Phong Minh nói tiếp, trong giọng nói có chút uể oải, “Có thể thoát được thiên kiếp của Vu tộc, càng ngày càng ít.”
Phong Thập Nhị ôm nàng vào lòng, đột nhiên muốn hỏi nàng có qua được thiên kiếp không, nhưng lại không mở miệng được, chỉ sợ câu trả lời làm người ta sợ hãi.
“Phong Ly là muội muội của ta. Lần này bản thể của ta bị hủy là do nàng ban tặng. Có điều đây chẳng qua là phương pháp sinh tồn của chúng ta, thắng tồn bại vong, không có gì phải phàn nàn. Chỉ là, hừ hừ, nàng cũng chưa chắc đã thắng.” Nói đến đây, Phong Minh lộ ra khí thế cao ngạo bẩm sinh.
Phong Thập Nhị mỉm cười, cúi đầu hôn lên đôi môi ngạo nghễ của nàng. Chẳng biết tại sao luôn cảm thấy nàng lúc này hết sức đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta hận không thể nhập vào xương cốt.
Phong Minh ưm một tiếng, thuận thế ngửa đầu, mặc cho hắn vuốt ve vỗ về. Chuyện thân mật với người khác giống như vậy, người trong Vu tộc nàng là không thể nào. Nhưng từ sau khi có nhân thể, nàng tựa hồ rất nhớ cảm giác dựa vào nhau thế này.
Nhưng mà ngay tại lúc hai người sắp uống rượu giao bôi, nàng đột nhiên cứng đờ, bỗng dưng thoát khỏi cái ôm của Phong Thập Nhị, ngồi dậy, trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng chưa từng có.
“Phong Ly tới rồi.”
Trên khoang thuyền, một nữ tử trường bào đen lăng không tới trong gió đêm, tóc nàng cùng tay áo bay nhẹ.
“Phong Minh, ra đây, ta biết ngươi đang ở đây.” Giọng nói chiêu hồn lạnh lẽo như hàn băng không mang chút tình cảm con người giống như đâm vào tai mỗi người trong thuyền, làm bọn họ thức tỉnh từ giấc ngủ.
Cửa sổ khoang thuyền thượng đẳng bị đẩy ra, có người nhìn ra bên ngoài.
Hừ một tiếng, Phong Minh xuất hiện trên lối vào của buồng nhỏ. Nàng vẫn mặc bộ hỉ phục đỏ chót ban đêm, tóc được Phong Thập Nhị chải qua, mềm mại rũ xuống sau lưng.
“Phong Ly, ngươi lại có gan tìm đến!” Nàng lạnh lùng cười cợt, lần trước nếu không phải nàng có ý định, Phong Ly làm sao có thể đắc thủ.
Ánh mắt Phong Ly ngưng định trên người nàng, dường như đang nhìn một người lạ lẫm, “Phong Minh, ngươi thay đổi rồi.” Không chỉ dung mạo, cả linh lực cũng thay đổi, thậm chí dường như còn nắm giữ cảm xúc cấp thấp của nhân loại. Khó trách từ đêm giao chiến với nhau không cách nào tìm được nàng. Lần này nếu không phải nàng đại khai sát giới ở điện Lăng Thiên và Tân Thành, mình không cách nào truy tung tới được.
Phong Minh đưa tay day day hai bên trán, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, “Hôm nay ta thành thân, ta nghĩ ngươi không phải tới tham gia hôn lễ của ta đi.” Nàng không hận Phong Ly, cũng như Phong Ly cũng không hận nàng, tranh đấu giữa các nàng chỉ là xuất phát từ bản năng mà thôi.
Phong Ly hiển nhiên không hiểu lời nói đùa, nghe vậy đôi mắt cũng không động đậy. “Ta không muốn lúc đang ứng kiếp lại phải đề phòng ngươi.” Cho nên biết rõ đấu với nàng bản thân cũng không có lợi ích gì nhưng vẫn chủ động tìm tới.
“Đấu gần vạn năm, ngươi đã khi nào thắng nổi ta?” Phong Minh thở dài, ngửa đầu. Gió ngừng, mọi thứ chung quanh đều như yên tĩnh lại, mà sao sáng vẫn lấp lánh như cũ.
Thập Nhị còn ở ngày nào nàng sẽ không chủ động tìm Phong Ly. Nhưng điều này đã không cần nói nữa. Không có dấu hiệu nào, thân thể nàng như đứng trước bão tố, linh lực tụ ở lòng bàn tay bắn ra không trung, như mũi tên nhọn đâm về phía Phong Ly.
Không động thì thôi, động vào đương nhiên sẽ là đòn trí mạng. Đây là tác phong của người trong Vu tộc.
Hiển nhiên sớm có đề phòng, lúc Phong Minh ra tay, Phong Ly cũng đã ra tay rồi. Hai luồng linh lực cực mạnh chạm nhau trên không trung. Hai nhân ảnh vừa chạm đã tách ra, giằng co phòng ngự giữa không trung. Hết thảy đều xảy ra trong im lặng, cái chạm vào nhau kia tựa hồ chỉ là chào hỏi không hề có ác ý.
Ầm… Ngay lúc mấy kẻ nhìn trộm cho rằng hai người chẳng qua đang diễn kịch đánh nhau thì con sông vốn đang yên tĩnh như bị cuồng phong lướt qua, đột nhiên dâng lên con sóng cao mấy chục trượng. Ngoại trừ thuyền của bọn họ, tất cả thuyền gần đó toàn bộ đều thành mảnh vỡ trong nháy mắt. Nhất thời gió mây quay cuồng che lại bầu trời đầy sao.
Nước sông hạ xuống, đánh lên mạn thuyền, mang theo những cánh tay gãy phế, dẫn tới càng nhiều sợ hãi.
“Tiểu Hồ, có cách nào giúp nàng không?” Phong Thập Nhị ngẩng đầu nhìn một trận giằng co giữa không trung, hai nữ nhân nhìn không ra được ai thắng ai thua, hắn tỉnh táo hỏi Hồ Tiểu Hồng đang đứng bên cạnh. A Đại vẫn ngủ trong lòng nàng, hoàn toàn không biết đang trong hiểm cảnh.
Hồ Tiểu Hồng cười khổ, “Hai vị này gặp một chỗ, cho dù là ở thiên giới thì thần tiên vô cùng cao ngạo thường ngày cũng chỉ có thể bó tay. Sức lực ta quá nhỏ, không chen vào được.”
Phong Thập Nhị nhíu mày, mơ hồ có chút lo lắng, “Vậy cô mang bọn A Đại đi đi.”
Hồ Tiểu Hồng lắc đầu, “Không kịp rồi, bốn phía đã bị linh lực của bọn họ phong tỏa, chỉ có chiếc thuyền này được đại tiểu thư bảo vệ nên không sao, nếu ra khỏi chỗ này có thể bị linh lực của họ xé thành từng mảnh nhỏ.” Nếu không, nàng đã sớm dẫn bọn họ bỏ trốn mất dạng.
Phong Thập Nhị ngạc nhiên, lực chú ý quay trở lại trận giao đấu giữa hai người.
Bị năng lượng khổng lồ do linh lực của hai người va chạm vào ảnh hưởng, toàn bộ con sông đều sôi trào, mà con thuyền của bọn họ đang chao đảo giữa cơn sóng mạnh dường như có thể bị tiêu diệt bất kỳ lúc nào.
Không chịu được chấn động ở khoang thuyền và sợ hãi trong lòng, rất nhiều người đều chạy đến mạn tàu. Vừa cố gắng bình tĩnh lại, vừa cầu nguyện cơn tai bay vạ gió này sớm kết thúc.
“Nàng quả nhiên là yêu.” Giọng nam tử thanh nhã vang lên bên tai hai người, Hồ Tiểu Hồng nhìn sang, không biết Thủy Nguyệt Sanh từ lúc nào đã đi đến bên cạnh hai người. Trên mặt hắn không chút mảy may sợ hãi, trái lại vô cùng hào hứng.
Hồ Tiểu Hồng cảnh giác nhìn hắn, mỹ mạo của hắn đã không còn đáng một đồng kể từ giây phút hiện ra cái bóng của Mặc Uyên. Kéo Phong Thập Nhị sang một bên khác, ngăn cách hai người họ đề phòng bất trắc.
Thủy Nguyệt Sanh thấy phản ứng của nàng không khỏi mừng rỡ, “Hồ cô nương hẳn cũng là yêu phải không, chẳng lẽ lại sợ một mình ta?”
Hồ Tiểu Hồng không để ý tới hắn, trực giác luôn cảm thấy người này không có lòng tốt. Thủy Nguyệt Sanh làm sao biết Hồ Tiểu Hồng lại có phản ứng khác lạ như vậy với hắn hoàn toàn là chịu liên lụy từ Mặc Uyên.
Phong Thập Nhị đương nhiên không biết sóng ngầm phun trào giữa hai người, đôi mắt chăm chú nhìn vào hai người đang đánh nhau trong không trung, khẩn trương đến gần như nín thở.
Một cơn sóng lớn mang theo sát khí đập vào thuyền, gây ra chấn động kịch liệt. Có một người không bám vào cái gì ngã lăn ra mạn thuyền, sau đó theo quán tính bị đánh bật ra khỏi thuyền, bị xé rách thành từng mảnh trong mắt mọi người, ngay cả gào thét thảm thiết cũng không kịp. Chứng minh được lời Hồ Tiểu Hồng nói cũng không quá.
A Đại nói mớ, giống như sắp tỉnh dậy, Phong Thập Nhị chấn động quay đầu lại. Hồ Tiểu Hồng đã ấn vào huyệt ngủ của A Đại, khiến y ngủ sâu hơn. Những thứ trước mắt này tốt hơn vẫn không nên cho y nhìn thấy.
“Làm sao các nàng ấy mới dừng lại?” Thủy Nguyệt Sanh vẫn khoan thai hiển nhiên cũng bị kinh sợ bởi một màn vừa rồi, không tự chủ mở miệng hỏi.
Hồ Tiểu Hồng liếc nhìn hắn, vốn không muốn trả lời, lúc nhìn thấy trong mắt Phong Thập Nhị có cùng nghi vấn liền thay đổi chủ ý.
“Chắc là long trời lở đất…” Nàng không chắc lắm. Hai nữ ma vương này đi tới đâu cũng đều là tai họa. Nàng còn nhớ lúc nhỏ lúc lão hồ ly kể với nàng chuyện yêu ma thiên hạ có nói một câu như vậy.
Tai họa a… Nàng ngửa đầu, khóc không ra nước mắt. Phong đại tiểu thư còn nói giúp nàng chặn kiếp, nhưng với tình huống hiện tại, kiếp của nàng chưa tới đã phải bỏ mạng trong tay tỷ muội các nàng rồi.
“Ta có cách để các nàng dừng lại.” Một giọng nói âm u lạnh lẽo đột nhiên chen vào.
Tất cả mọi người đều không khỏi bị hấp dẫn, là một nữ nhân có dáng dấp giống Phong Minh đến bảy tám phần, trong mắt nàng lóe lên sự quỷ dị cực nóng. Chính là Hoa Vị Ương.
Thủy Nguyệt Sanh nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Âm thanh ken két vang lên từ đáy thuyền làm người ta kinh hãi run rẩy.
“Nếu như thuyền này bị hủy, tất nhiên Phong Minh sẽ thu tay lại..” Hoa Vị Ương cười hắc hắc, lời chưa dứt khoang thuyền đã đột nhiên vỡ ra, một lượng nước sông lớn tràn vào thuyền. Không ai ngờ tới trong lúc mọi người đang kinh hoàng thất thố, nàng lại thừa cơ đi hủy hoại toàn bộ con thuyền.
Thuyền bắt đầu nghiêng ngả, tiếng kinh hô vang lên bốn phía, mọi người chật vật tháo chạy, muốn tìm được góc an toàn trên chiếc thuyền đang bị chìm dần này.
“Hỏng bét…” Hồ Tiểu Hồng đưa tay nắm Phong Thập Nhị, trong đầu lại nghĩ tới chậu cúc xanh và cây cầm. Nếu như bị ngập nước, tử quỷ kia đương nhiên sẽ đau lòng.
Chính trong nháy mắt thất thần đó, chưởng gió của Hoa Vị Ương bổ tới, tuy hai người nhanh nhẹn né qua, nhưng mạn tàu lại bị chém đứt, có thể thấy được công lực của Hoa Vị Ương lợi hại thế nào.
Gương mặt xinh đẹp của Hồ Tiểu Hồng khẽ biến, phải vận linh lực, không muốn lại bị người thình lình đánh một chưởng lên lưng, nhưng lại cử động không được. Một cái tay vòng từ phía sau qua ôm ngay eo nàng.
“Bản thân cảm thấy rất hứng thú với yêu, Hồ cô nương về sau đi theo ta đi.” Giọng nói Thủy Nguyệt Sanh từ từ vang lên bên tai, “À, quên nói, ta có học qua chút thuật hàng yêu, tuy đối phó không được hai người trên trời kia nhưng một con cáo nhỏ thì miễn cưỡng cũng được.”
Đang nói chuyện, hắn đã mang theo một lớn một nhỏ rời xa Phong Thập Nhị và Hoa Vị Ương đang giao chiến, chạy về đầu mạn thuyền đang bị ngập.
“Không ngờ Phong Thập Nhị cũng là nhân vật lợi hại.” Hắn chậc chậc cảm thán. Hồ Tiểu Hồng tức giận đến đỏ mặt, lại bị phong bế bất đắc dĩ, ngay cả giọng nói cũng không phát ra được. Giờ khắc này nàng mới biết, cái tên Thủy Nguyệt Sanh này còn đáng ghét hơn Mặc Uyên tới trăm nghìn lần.
Phong Thập Nhị thấy Hồ Tiểu Hồng và A Đại bị Thủy Nguyệt Sanh mang đi, dù khẩn trương trong lòng nhưng tay lại thêm trầm ổn, nhất thời Hoa Vị Ương không bắt được hắn.
Nhưng đôi mắt nàng ta hiển nhiên cũng nhìn thấy. Phong Minh đang đấu với Phong Ly thắng bại khó phân nhận ra được thuyền của bọn họ đang nghiêng nặng, còn đâu lòng ham chiến, chớp mắt đánh lui Phong Ly, sau đó thoát ra khỏi vòng chiến, xoay người nhào về phía chiếc thuyền.
Phong Ly nhẹ nhàng tránh đi tia chớp, có phần kinh ngạc khi thấy hành động kế tiếp của Phong Minh, nhưng không quên đuổi theo.
“Đừng cản trở ta hành sự, nếu không ta sẽ khiến ngươi không tìm được ta trước thiên kiếp của mình.” Phong Minh quay đầu, giọng nói độc ác.
Phong Ly hơi chần chừ, biết lời nàng không phải đe dọa, chân chính giao chiến, Phong Minh muốn chiếm thế thượng phong mặc dù không dễ nhưng nếu đã quyết tâm bỏ chạy thì lại dễ như trở bàn tay.
Hai người lần lượt đáp xuống thuyền, phần lớn người đều đã rơi xuống nước, giãy giụa bơi về phía bờ. Mà thời điểm các nàng ngưng chiến quay về thuyền, Hoa Vị Ương đã phát hiện, không hề đuổi theo Phong Thập Nhị, mà xoay người nhảy xuống nước. Coi như nàng ta có điên cuồng cũng biết người nào có thể chọc người nào không.
Phong Thập Nhị vốn vẫn còn đang trong tinh thần chiến đấu đột nhiên không có đối thủ, trong nháy mắt mờ mịt, sau đó nhớ ra Thủy Nguyệt Sanh đưa Hồ Tiểu Hồng và A Đại đi mất, lo lắng cũng muốn nhảy xuống nước đuổi theo.
Một lực mạnh kéo hắn trở lại, lại ngã vào cái ôm mềm quen thuộc.
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Phong Minh vang lên bên tai.
Phong Thập Nhị mừng rỡ, xoay người bắt lấy tay nàng, vội la lên, “Mau, mau cứu… A Đại và Tiểu Hồ bị Thủy Nguyệt Sanh đưa đi mất rồi…”
Phong Minh ôm eo hắn, tung người bay vào bờ, “Chàng ở đây đợi ta.” Nàng nói, lời chưa kịp dứt người đã biến mất không thấy.
Phong Thập Nhị giật mình tại chỗ, ánh mắt nhìn mớ hỗn độn trên sông, trong lòng lo sợ không yên, mơ hồ cảm thấy còn có chuyện gì sắp xảy ra.
“Vì sao nàng lại vì các ngươi mà ngưng chiến với ta?” Một giọng nói lạnh giá chậm rãi cất lên sau lưng làm hắn có cảm giác đã từng quen biết.
Phong Thập Nhị xoay người, hốt hoảng nghĩ là mình nhìn thấy Phong Minh lúc mới quen.
Phong Ly như được thiên công điêu khắc, ngũ quan hoàn mỹ không chút tì vết, nhưng lại cũng giống bức tượng không chút cảm xúc của con người, chỉ có đôi mắt dài hẹp xanh lục lóe lên vẻ tà ác. Nếu như bản thể của Phong Minh chưa bị hủy, tất nhiên cũng sẽ như vậy.
“Bởi vì chúng ta là người thân của nàng…” Hắn trả lời.
“Nếu ngươi dùng nam nhân trước mặt này áp chế Phong Minh nhất định có thể khiến nàng ta buông tay chịu trói.” Một người đột nhiên chui lên từ trong nước, gương mặt ẩm ướt, đúng là Hoa Vị Ương âm hồn không tan.
Phong Thập Nhị khẽ biến sắc, sau đó cười nhạt nhìn về phía Phong Ly đang sa vào suy tư.
“Cô là muội muội của Phong Minh, cô cho rằng nàng ấy sẽ thực sự bị áp chế vì một người?” Phong Minh ít tình cảm, hắn cũng không cảm thấy bản thân mình quan trọng đến mức nàng sẽ lấy mạng ra đổi.
“Nàng ta sẽ làm vậy, ngươi không biết nàng ta lo lắng cho tên nam nhân này thế nào đâu.” Hoa Vị Ương bò lên bờ, cười lạnh nói. Chỉ cần là người Thủy Nguyệt Sanh thích, đều không được sống trên đời này.
“Phong Minh trước kia sẽ không… có điều, thử cũng không sao.” Phong Ly gầm nhẹ, bỗng dưng đưa tay chụp lấy Phong Thập Nhị đang lặng lẽ muốn đoạn kinh mạch, “Chờ nàng quyết định rồi chết cũng không muộn.” Trước đây Phong Minh sẽ không lâm trận mà dừng, cũng không có khả năng nói sẽ bỏ chạy.
Phong Thập Nhị bị Phong Ly khống chế không thể tự sát, mặt xám lại, không khỏi lớn gan, từ từ mở miệng: “Là người này cố ý làm hư thuyền, cắt ngang cô và Phong Minh.”
Hoa Vị Ương không ngờ hắn lại đột nhiên giở chiêu này, thầm kêu một tiếng hỏng bét, chỉ thấy trong mắt Phong Ly nổi giận, ngay cả kiếm cớ giải thích cho mình cũng không kịp, bị linh lực cực mạnh của Phong Ly đánh trúng hồn phi phách tán.
“Phong Minh, chúng ta gặp lại ở núi Cửu Trọng.” Ngửa đầu, Phong Ly thản nhiên nói về phía trời sao trong suốt.
Trên đỉnh núi Cửu Trọng, trăng tròn vành vạnh, trên bệ thần tế lễ, bản thể Vu thần vẫn bệ nghệ vững vàng như trăm ngàn năm nay.
Tuyết bay lả tả, làm hết thảy trông như huyễn cảnh.
Phong Ly khoanh gối ngồi dưới thềm đá tế lễ, đôi chân trần dưới ánh trăng như noãn ngọc. Phong Thập Nhị đứng bên cạnh nàng, nhìn Phong Minh dần dần đến gần trong sương mù, ánh mắt dịu dàng lại đau đớn. Tựa hồ, hắn luôn liên lụy nàng.
“Phong Minh, ngươi muốn đánh tiếp hay là tự mình nhảy vào đầm Ngưng Nguyệt?” Không nhìn Phong Minh, Phong Ly lạnh lùng nhìn mặt trăng tựa hồ như có thể chạm được. Nàng không tin Phong Minh cam nguyện từ bỏ tính mạng của mình vì một nhân loại, chỉ là tạm thời thử một lần. Nàng không có tổn thất gì.
Từ lúc xuất hiện, ánh mắt Phong Minh vẫn nhìn Phong Thập Nhị, nghe vậy mỉm cười.
“Thập Nhị, chúng ta chỉ làm phu thê một ngày, chàng có hối hận?” Ý trong lời, từ nay về sau đã không còn duyên phận phu thê.
“Thập Nhị không hối hận.” Phong Thập Nhị lắc đầu, vẻ mặt kiên định. Chuyện hôm nay kết cục đương nhiên là một người sống một người chết, nhưng hắn không hối tiếc.
“Được.” Phong Minh gật đầu, vẻ mặt vui vẻ, ngay sau đó quay về phía Phong Ly, “Phong Ly, ngươi dùng mệnh Vu thần lập lời thề, không để chàng bị mảy may tổn thương nào…”
“Phong Minh!” Phong Thập Nhị đột nhiên hét lên với nàng, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm nghị với nàng, “Mạng ta không hơn trăm năm, sớm muộn sẽ chết, nàng lấy sinh mạng vô tận của mình đổi lấy mấy chục năm ngắn ngủi cho ta, đáng sao?” Lời đến đây, hắn cười nhìn Phong Minh, ánh mắt trước sau bình tĩnh ôn hòa, trên mặt hoàn toàn không chút e sợ. Nếu không phải ở trong tay Phong Ly giờ khắc này thì năng lực tự tuyệt của hắn cũng không bị tước, làm sao lại để nàng phải lựa chọn giờ phút này.
Bàn tay Phong Minh dưới ống tay áo đỏ siết chặt, ánh mắt khôi phục sự trống vắng lạnh giá trước đây.
“Không đáng.” Nàng nói. Đối với người Vu tộc, thế gian này chỉ có mạng mình là trân quý nhất.
Phong Thập Nhị thầm thở nhẹ. Nhưng lại mơ hồ bất an, cảm thấy nàng không phải người dễ thuyết phục như vậy.
“Vu thần đã từng nói với ta, trong thiên hạ này chỉ có một thứ khiến người ta mạnh mẽ vô địch, cũng khiến người mềm yếu vô cùng.” Ánh mắt xuyên qua Phong Thập Nhị và Phong Ly nhìn về biển mây mênh mông, Phong Minh phảng phất như đang nói chuyện không liên quan đến mình, “Ta nghĩ thật lâu không biết là cái gì, Phong Ly, ngươi biết không?”
Phong Thập Nhị xúc động, đôi mắt vốn bình tĩnh khẽ gợn sóng, nụ cười dịu dàng hiện lên.
Phong Ly nghe thấy đối đáp giữa bọn họ, vốn đã có ít mê hoặc, lúc này nghe hỏi liền quay về phía Phong Minh.
“Thế gian này vì sao lại có thứ đồ đó?” Nàng hừ lạnh, “Ngươi đừng kéo dài thời gian, đừng làm ta mất kiên nhẫn, ngươi không có lựa chọn nào nữa.”
Phong Minh than nhẹ, ánh mắt hiện lên thương xót, “Phong Ly, ngươi vĩnh viễn cũng không biết trên đời này còn có thứ tốt đẹp hơn việc tiếp tục tồn tại.” Nói đến đây, nàng nhìn về phía Phong Thập Nhị, ánh mắt dịu dàng, “Thập Nhị, chàng có biết, cách thức hủy diệt sinh linh của Vu tộc là khiến cho hồn phi phách tán, không thể luân hồi.”
Nói xong, không chờ hắn trả lời, bỗng nhiên quay đầu quát to với Phong Ly: “Phong Ly, lập lời thề đi.” Nếu không lập lời thề, sao nàng có thể yên tâm.
Không nghĩ tới sự tình lại tiến triển thuận lợi như vậy, Phong Ly ngược lại có chút bất ngờ, vẫn đứng dậy, quỳ trước bản thể Vu thần.
Sự bình tĩnh của Phong Thập Nhị rốt cuộc vỡ tan, biết ý nàng đã quyết, không ai thay đổi được, “Nếu nàng dám nhảy, ta… ta lập tức xuống núi tìm nữ nhân khác tái giá..” Hắn run giọng uy hiếp, trái tim như bị người khác moi ra nhét đầy tuyệt vọng bất lực trong đó, phẫn nộ khiến đôi mắt hắn như thấm máu.
“Ta không nghĩ tới kiếp của ta chính là chàng.” Phong Minh mỉm cười, đưa tay, ở khoảng cách xa dịu dàng vuốt ve mặt hắn, “Hãy tiếp tục sống thật tốt, Thập Nhị. Sau luân hồi, hãy quên ta đi.”
Nói xong, bỗng nhiên nhún người, nhảy thẳng vào trong hàn đàm tựa hồ như ngưng tụ toàn bộ ánh trăng trong đó. Thân thể vừa mới tiếp xúc bề mặt như thủy ngân kia đã nhanh chóng biến thành băng, trở thành một tượng băng duy nhất trong đầm. Hỉ phục màu đỏ chót kia ánh lên bông tuyết sáng long lanh như một vệt máu.
Phong Thập Nhị há hốc miệng, không thốt ra được tiếng nào, khóe mắt từ từ chảy xuống hai dòng nước đỏ, bị nhiệt độ trên núi kết đông lại.
Hắn nói tình cảm nàng nhạt… Hắn cho là tình cảm nàng nhạt…
Hắn thà rằng tình cảm nàng nhạt.