Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 6.

Cùng lúc đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong một gian phòng riêng cao cấp xa hoa nhất sơn trang.

Một người đàn ông trung niên mắt kiếm mày ngà, cực kỳ uy nghiêm đang xã giao với một nhóm lãnh đạo cấp cao.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tất nhiên ông ấy chính là Tổng giám đốc.

của phố thương mại Kim Lăng, cũng là ông.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

chủ giàu có của Kim Lăng, Lý Chấn Quốc.

Chẳng qua có điều làm mọi người hơi kinh ngạc Đó là ban nãy sau khi Tổng giám đốc Lý nhận điện thoại xong, giống như bị gì đó, tóc dựng thẳng lên rồi điên cuồng xông ra ngoài “Tổng giám đốc Lý sao thế?” Mọi người không hiểu lý do.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà sảnh ngoài, Lý Thượng Thiên vẫn chưa Về phòng thấy Trần Hạo lại bước vào, không thể không giải vây giúp Trịnh Duyệt “Chị Trịnh Duyệt, gọi tháng cho bảo vệ đi, xử lý loại người quê mùa thế này, chúng ta không có biện pháp nào khác!” Lý Thượng Thiên cười lạnh lùng.

Trịnh Duyệt gật đầu, sau đó có vài bảo vệ vây lấy Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Dừng tay!t” Đúng lúc này, Lý Chấn Quốc vọt ra ngoài sảnh bằng tốc độ ánh sáng.

Một tiếng rống to làm tất cả mọi người đều ngẩn ra! “Tổng giám… đốc Lý?” Đám người Trịnh Duyệt đồng loạt tỏ vẻ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

cung kính.

Ngay lập tức, Lý Thượng Thiên cũng trở nên lễ phép kính trọng: “Chào chú Lý, cháu tên là Lý Thượng Thiên, cháu đã từng gặp chú rong tiệc rượu thương nghiệp lần trước…” Lý Thượng Thiên vội vã bước lên chào hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không ngờ, Lý Chấn Quốc không thèm nhìn anh ta lấy một cái.

Mà lại vội vã đi đến trước mặt Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hơn nữa còn đẩy Trịnh Duyệt một cách thô lôi “Cậu là Trần Hạo?” Lý Chấn Quốc hỏi một cách cung kính.

Trần Hạo gật đầu: “Đúng vậy” “Chủ tịch Trần Hiểu là gì của cậu ạ?” “Chị ấy là chị của tôi!” Trần Hạo nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lập tức, Lý Chẩn Quốc cung kính khom.

tưng chín mươi độ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Xin chào cậu Trần! Tôi là Lý Chấn Quốc!” 2 “Hả?” Cảnh tượng này làm đám người Trịnh Duyệt ngơ ngác, Mí mắt của Lý Thượng Thiên lại càng giật nảy, Tổng giám đốc Lý khom lưng cúi chào đồ.

quê mùa này? Cậu ta là ai? ‘Về phần Trần Hạo cũng ngơ ngác, anh biết chị mình là chủ tịch của phố thương mại này nhưng anh không ngờ chị ấy lại có uy quyền như vậy, có thể làm vị Tổng giám đốc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

này đối xứ với mình như thế? Nói thật lòng, đến bây giờ Trần Hạo vẫn chưa quen với cuộc sống cậu chủ gia đình giầu có! Hơn nữa cả phố kinh doanh này đều là của nhà mình, đúng là làm người ta khó mà tin nổi! “Khụ khụ, Tổng giám đốc Lý, chị của t tôi đến đây ký gì đó!” Trần Hạo cũng n năng lễ phép.

“Cậu Trần, là hợp đồng gia hạn, một nửa phố thương mại này, bao gồm cả sơn trang là tài sản trên danh nghĩa chủ tịch, nửa còn lại là trên danh nghĩa của cậu. Từ lâu tôi đã muốn đến gặp cậu chủ nhưng chủ tịch dặn di dặn lại không cho tôi đến!” Lý Chấn Quốc xoa phần trán đã ướt đắm mồ hôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo khách sáo với ông ấy như thế, thật sự làm ông ấy vui mừng khôn xiết Mà nhóm người Trịnh Duyệt và Lý Thượng.

Thiên đều trợn tròn mắt Gái gi! Toàn bộ phố thương mại này đều là của gia tộc người ta? Tên nghèo ngu ngốc này mới là chủ tịch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

thật sự đẳng sau? “Hừ! Ban nãy là ai ngăn cậu Trần lại?” Lúc này Lý Chấn Quốc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đám người ở sảnh ngoài.

Thân phận của chủ tịch Trần Hiểu vô cùng đặc biệt, hơn nữa Lý Chấn Quốc ông ấy có thể có cuộc sống như hiện nay là hoàn toàn nhờ vào Trần Hiểu nâng đỡ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ, ông chủ thứ hai đến, lại bị người ta suýt chút đánh đuổi Nếu để chủ tịch Trần Hiểu biết, sau một đêm Lý Chấn Quốc sẽ lập tức trở lại thời trước giải phóng ngay.

Trịnh Duyệt đỏ mặt vội vã cúi đầu, không dám lên tiếng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Còn Lý Thượng Thiên đứng bên cạnh thì nghĩ ngờ, nói: “Chú Lý, chú có lâm không vậy? Thằng nghèo này mà là chủ sở hữu phố thương mại hả?” “Bốp!” Lý Chẩn Quốc nghe vậy, lập tức tát một bạt tai: “Khốn khiếp, cậu mới vừa nói gì đó?” “Chú Lý, cháu có nói gì đầu.” Lý Thượng Thiên ăn một bạt tai, che miệng oan ức Nhà anh ta giàu nhưng nếu so với Lý Chấn Quốc thì cháng là cái đính gì cả.

“Bảo vệ, đuổi người này ra ngoài cho tôi!” Lý Chấn Quốc nói với nhóm bảo vệ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“bạn Ngay lập tức, nhóm bảo vệ xông lên, đuổi Lý Thượng Thiên và ngôi sao hạng hai kia ra ngoài.

Mất mặt! Hôm nay Lý Thượng Thiên quá mất mặt! Trần Hạo đứng bên cạnh nhìn, không hề ngăn lại Anh không ngờ ông chú Lý Chấn Quốc này, nhìn có vẻ hiền lành chất phác mà lại bá đạo như thế.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cũng nghĩ, nếu có một ngày mình cũng khí phách được như ông ấy thì tốt biết mấy! Haizl Đi theo Lý Chấn Quốc vào sơn trang.

‘Sau khi nghe ông ấy giới thiệu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo cũng đã hiểu rồi, thì ra lúc trước Lý Chấn Quốc và vợ chỉ là một người mở.

cửa hàng bán bánh bao mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc đó chị Trần Hiểu cũng bị nuôi trong hoàn cảnh khốn khó nghèo nàn.

Khi ấy chị không có tiền sắp làm ăn xin, may mà được Lý Chấn Quốc và vợ cho vào làm việc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó thời kỳ nuôi nghèo của chị gái kết thúc, có tài sản, lúc này Lý Chấn Quốc mới bay lên theo, đến được vị trí hiện tại Nếu không thì sao Lý Chấn Quốc lại cung kính với nhà họ Trần như vậy được! Sau đó, Trần Hạo đi ký hợp đồng, quả nhiên, hầu hết các cửa hàng ở phố thương mại Kim Lăng đều được đăng ký dưới tên riêng của anh.

Nói mình là người sở hữu phố thương mại Kim Lăng cũng không phải nói quá! 0ó nằm mơ Trần Hạo cũng không ngờ, mình lại giỏi như vậy! Rồi sau đó, Lý Chấn Quốc lại tổ chức tiệc mừng cho Trần Hạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Từ sáng đến giờ, hơn nữa buổi trưa anh còn đến chỗ Mã Hiểu Nam, chưa ăn miếng thức.

ăn nào, Trần Hạo thật sự đói lả người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

‘Sau khi ăn được kha khá, Lý Chân Quốc ở bên cạnh cười nói: “Cậu Trần, cậu ăn trước đi. Sau khi ăn xong, cậu có thể tham quan sản nghiệp nơi này.

Đây là lệnh của chủ tịch Trần Hiểu, để cậu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

nhanh chóng làm quen với chút sản nghiệp rong nhà, thoát khỏi sự ảnh hưởng của việc nuôi nghèo!” Vừa nói, trong mắt Lý Chấn Quốc như có một suy nghĩ.

“Cậu Trần, xin lỗi tạm thời tôi không thể tiếp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

cậu được!” Nói xong, ông ấy đi ra ngoài, gọi một cuộc chỉ nói một câu: “Các cô lên đây hết cho tôi” Rồi sau đó, biết điều đi xuống lầu.

Trần Hạo không biết Tổng giám đốc Lý này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

đang tính toán chuyện gì, anh sắp đói lả người rồi, ăn bào ngư Úc như ăn lương khô.

Kết quả trong lúc đang ăn uống vui vẻ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bỗng dưng cửa phòng riêng mở ra.

Tiếp theo, Trần Hạo nhìn thấy năm sáu cô gái bước vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đây chẳng phải là Trịnh Duyệt và mấy cô.

phục vụ xinh đẹp kia à.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này, ánh mất nhìn Trần Hạo của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.

Trịnh Duyệt cười njnh nọt: “Cậu Trần, chuyện ban nấy, tôi thật lòng xin lỗi!” “Cậu Trần, xin lỗi anhl” Mấy cô nhân viên phục vụ kia cũng thấp thỏm nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Các cô đang?” Trần Hạo lau miệng.

Nói thật, mặc dù ban nãy ở đại sảnh, bọn họ rất khinh thường Trần Hạo nhưng anh không hề có ý định sẽ trả thù.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ muốn hoàn thành việc chị gái giao nhanh nhất có thể thôi.

‘Sau đó rời khỏi nơi này: Bây giờ xem ra, Lý Chấn Quốc đã dạy dỗ bọn họ một trận “Sáu chị em chúng em đến để phục vụ cậu Trần, chỉ cần cậu Trần đồng ý tha lỗi cho chúng tôi, phải trả giá thế nào chúng em cũng nguyện hy sinh…” Trịnh Duyệt quyến rũ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Các cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ ở suối nước nóng, không có gì phải nghỉ ngờ, chỉ có một mục đích duy nhất đó là câu rùa vàng, rồi bước chân vào giới thượng lưu.

Không chờ Tổng giám đốc Lý bảo họ lén xin lỗi Thì đám người Trình Duyệt cũng sẽ không kiềm được lòng mà nhào lên thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phú hào là gï? Người thanh niên trước mặt này mới là cậu chủ chân chính, hơn nữa còn là cậu chủ giới thượng lưu Sao Trần Hạo có thể không hiểu ý của bọn họ chứ, lập tức ngạc nhiên.

Ối trời, sáu người? Cũng khá là.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong lúc Trần Hạo đang ngẩn người.

“Reng reng reng..” Ngay lúc Trần Hạo đang bối rối tìm lý do bảo bọn họ đi thì bồng nhiên điện thoại vang lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Là chị anh gọi đến.

Điều này làm Trần Hạo bình tĩnh hơn: “Các.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

chị à, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút” Rồi Trần Hạo chạy vọt ra ngoài.

“Thì ra, chị gọi đến để hỏi chuyện ký tên, hơn nữa dặn dò Trần Hạophải nhanh chân thoát khỏi ảnh hưởng của việc nuôi nghèo v..

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tóm lại là nói một sớ dài.

‘Sau khi cúp máy, Trần Hạo nghĩ đến tình huống vừa rồi, thầm cười khổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Hạo hai mươi hai tuổi, là một thanh niên trai tráng thừa năng lượng, nếu nói không bị quyến rũ, là giả.

Tuy rằng trước kia từng hẹn hò với Dương Hạ nhưng Trần Hạo rất yêu cô ta, cũng tôn trọng suy nghĩ của cô ta nên thực tế hai người chưa xảy ra chuyện gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghĩ đến Dương Hạ, lòng Trần Hạo bỗng đau nhói.

Nếu Dương Hạ biết bây giờ mình có tiền rồi, liệu có suy nghĩ lại không? Haiz! Nhớ đến những hình ảnh khi còn yêu đương với Dương Hạ, hai người nám tay ở nhà ăn, thư viện, chơi đùa ở công viên v.v.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhiệt huyết trong lòng Trần Hạo đã lắng đi nhiều. Lần đầu tiên của mình mà, đâu thể cứ vậy mà mất đi nhỉ? Quyết định cuối cùng của Trần Hạo vẫn là không quay lại phòng, gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc nói mình tự ra ngoài dạo.

Ra khỏi sơn trang, lại đi đến phố thương mại Kim Lăng: Người qua kẻ lại, đều là những thanh niên quần áo sang trọng thời thượng hoặc các ông chủ lớn ra vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phố thương mại này là của mình! Trần Hạo, mày không được quá tự tit Trần Hạo tự nhắc nhở mình.

Ngay đúng lúc này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên tai bỗng có một giọng nói “Trần Hạo!” Trần Hạo quay đầu nhìn lại thì thấy Mã Hiểu Nam và Triệu Nhất Phàm đang đứng trước cửa một quán karaoke tên là Đế Hoàng.

Còn có cả Hứa Nam, Hoàng Mao và đám bạn cùng phòng của họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu hay lắm Trần Hạo, đúng là cậu thật rồi! Chắng phải cậu nói cậu về kí túc xá hả, sao cậu lại đến phố thương mại! Hứ hứ! Cậu lừa tới” Mã Hiểu Nam nhìn thấy Trần Hạo thì chạy.

đến vờ giận dỗi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK