Mục lục
Mở Mắt Thấy Thần Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Edit: Hải Yến & Vastarel

Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

 

Chương 646: Đến đây

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trần Hạo trong tiềm thức lùi lại một bước.

Thấy nó căn bản bất động, chỉ là an tâm nhắm mắt lại, Trần Hạo liền bình tĩnh lại.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trước mặt Trần Hạo, trong góc hang, lúc này có một người ngồi khoanh chân lại, mặc áo bào, tóc đã bạc.

Người đàn ông này hồng hào và nhắm mắt lại, như thể một vị sư già đang thiền định.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đột nhiên trong ngọn núi này, thật sự có một người đang ngồi một mình, xem ra vẫn còn sống, làm không khỏi kinh ngạc.

Trần Hạo ngập ngừng bước tới.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thăm dò xem hơi thở còn không.

Sau đó mới phát đã khong còn hô hấp nữa.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Huh!”

Và ngay khi Trần Hạo đến gần, nhìn thấy nước da hồng hào, nháy mắt trở nên nheo lại nhìn xuống dưới.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đó là làn da khô nhăn nheo.

Trong thời gian một nháy mắt, nó đã biến thành một cái xác khô.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trần Hạo vội vàng rời đi.

Liếc nhìn đá Chấn thiên thach trên người này, rồi nhìn vào xác này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đoán trong lòng.

Phải chăng, đá Chấn thiên thạch kia đang tiến hành tẩy lễ ngoài này ra còn có một tác dụng nữa là khiến người ta trẻ mãi không già?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đúng!

Trần Hạo còn nhớ mình đã nhìn thấy quan tài trường sinh hai lần, quan tài trường sinh đều có màu sắc sặc sỡ, giống hệt đá chấn thiên thạch này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chẳng lẽ những viên đá dưới đáy quan tài trường sinh là đá chấn thiên thạch?

Trần Hạo không khỏi liên tưởng nghĩ đến

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Khi nhìn xuống, anh phát hiện ra rằng có một hàng ký tự nhỏ được khắc trước mặt ông già này!

Nó giống như là thư tuyệt mệnh của ông ấy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trần Hạo xuất thân từ khoa Văn, nên hiểu những thứ này cũng không thành vấn đề gì.

Đây chắc chắn là thư tuyệt mệnh của ông ấy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Ta chính là thiên mệnh chân nhân, năm sáu mươi tuổi bước vào tông sư, vinh hạnh được tham gia Thánh thủy ước hẹn, nhưng đáng tiếc, hành trình gian nan, biết được những bí mật tuyệt vời của Thánh thủy ước hẹn. ,liền lưu vong đến tận đây!chỉ cần tiền vào Thánh thủy ước hẹn,ắt sẽ thể nào trở về. Nhất định phải nhớ kỹ! đừng đi vào! ”

Chỉ viết một đoạn văn như vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hóa ra vị lão nhân cảnh giớ tông sư này đã từng tham gia Thánh thủy ước hẹn.

Nhân vật lợi hại như vậy, thế nào có thể trốn thoát được?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ông ấy đề cập đến việc đã phát hiện ra bí mật lớn của Thánh thủy ước hẹn, nhưng bí mật không được viết ra, khiến Trần Hạo có chút đắng đo suy nghĩ.

Quả thực, Thánh thủy ước hẹn này vô cùng huyền bí.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng Thánh thủy ước hẹn này có một bí ẩn rất lớn có liên quan đến Thái Dương minh.

Vì dính phải lời nguyền ,nên không có cái gì có thể ngăn cản được Trần Hạo, cho dù là chết cũng phải mở mang kiến thức bí mật của Thánh thủy ước hẹn này một lần!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hang động này nằm sâu trong núi.

Anh đã tìm kiếm xung quanh, và xung quanh đều bị bịt kín.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cái lỗ nhỏ trên hang động rất cao do chính mình sai người làm.

Làm thế nào mà vị lão nhân này vào đây được?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

 

Trần Hạo khó hiểu…

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng bây giờ, không phải lúc Trần Hạo nghĩ đến điều này.

Bây giờ có Vân Tình tam thánh giáo, còn có cái gì Cửu La Môn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mục đích của bọn chúng đều nhắm vào mình.

Ngoài mình ra còn có nữ tử áo trắng, tuyệt đối không được rơi vào tay bọn họ, nếu không, công sức bấy lâ nay đổ sông đổ biển!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chấn thiên thạch!

Sau đóTrần Hạo cúi đầu trước Lão nhân.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Anh đến bên cạnh Đá Chấn thiên thạch.

Khi chạm vào đá ở cự ly gần, cảm giác sức nhiệt càng mạnh hơn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trần Hạo đưa tay lên vuốt nhẹ .

Bùm!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Một luồng năng lượng quét toàn thân và bao trùm lấy anh, rồi nhiệt năng từ chấn thiên thạch phóng thích mà ra..

Và nhanh chóng lưu chuyển trong cơ thể Trần Hạo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Và các lỗ chân lông của Trần Hạo không ngừng mở ra, như thể đang nhận lễ tẩy rửa …

Bất tri bất giác, liền đã 3 ngày trôi qua.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Hừm, lão vu bà, ngươi còn chưa chết, nếu không có ngươi, Trần Hạo đã ở trong tay bọn ta!”

Gần núi Vân đỉnh, vài bóng người nhảy qua.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đó là tám người bóng đen.

Cộng thêm Thiết Hồng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mấy ngày trước, bọn chúng bao vây Trần Hạo.

Cuối cùng, bị ngọc bội trên người Trần Hạo đả thương.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Vào lúc đó, sức mạnh trong cơ thể bọn chúng như thể đang bị phong ấn.

Cả chín người đều có chút sợ hãi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sợ bị Trần Hạo phản sát lại.

Rốt cuộc thì bảo vật trên người Trần Hạo quả thật đáng quá lợi hại.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau đó, sau khi chạy trốn, bọn họ chậm rãi suy nghĩ, chỉ nhớ lại được một số chi tiết.

Trần Hạo hoàn toàn không thể điều khiên được ngọc bội.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mà một số người cũng đang dần hồi phục.

Từng nghĩ đến lấy ngọc bội trước.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Rồi đem Trần Hạo đi sau.

Bởi vậy tại rên núi Vân đỉnh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Không nghĩ tới trên đường lại đụng phải.

Đó là một cuộc đấu tranh khác trên đường đi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Lão vu bà, đụng phải ngươi thật sự là gặp vận đen xui tám kiếp, Trần Hạo cùng ngọc bội, chúng ta nhất định phải thắng!”

Sau khi nói chuyện về một vài người, họ bắt đầu động thủ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Một mực đánh lên phía bên của khu vực cấm của núi Vân đỉnh.

Vệ sĩ nhìn thấy bọn chúng, cũng rất hoảng sợ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Vội vàng đi thông báo bên trên.

Lúc nói chuyện,bọn chúng thân ảnh cực nhanh, từ chân núi, một mực đã đánh tới đỉnh núi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Là các ngươi!”

Ở trên đỉnh núi, Thiết Thành đã khoanh chân canh giữ ở đây nhiều ngày.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhìn thấy bọn chúng,đặc biệt là nhìn thấy Thiết Hồng, trong mắt Thiết Thành, hận ý dày đặc lóe lên.

“Hừ,phản đồ, thật không ngờ, Trần Hạo lại có cách khôi phục lý trí cho ngươi!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thiết Hồng đằng đằng sát khí.

Thiết Thành nắm chặt tay: “Trần Thiếu gia đã cho ta cơ hội được báo thù!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thiết Hồng ở trước mặt ta, tuy rằng là bà nội của anh ta, thê nhưng bà ta, bà ta chưa bao giờ từng coi anh ấy là cháu nội.

Trong mắt bà ấy, Thiết Thành chỉ là một con chó.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Từ đầu đến cuối, nó chỉ coi là một con chó không hơn không kém.

Bà ta không thương tiếc hại chết anh, mà lại còn biến anh ta thành một con quái vật không phải người ma không ra ma.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thiết Thành căm hận!

“Hừ, báo thù? Thiết Thành, ngươi không sợ sau khi đi theo Trần Hạo, đầu óc của ngươi cũng giống hắn rồi à? Muốn báo thù ta sao?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Tốt, ta sẽ đem trùng cổ biến ngươi thành con rối, sẽ để ngươi trở lại thành công cụ cho ta sai khiến, còn dám phản bội ta nữa, ta sẽ giết ngươi,sẽ ngũ mã phanh thây!”

Đôi mắt Thiết Hồng lạnh lùng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Đánh không lại củng phải đánh, cho dù có chết, hôm nay các ngươi đừng mơ tưởng bước vào được nửa bước!!”

Thiết Thành không chút sợ hãi đứng lên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Hahaha, lão vu bà Thiết Hồng, muốn chúng ta giup ngươi thanh lý môn hộ không,như vậy, Trần Hạo hiện tại sẽ thuộc về ngươi, ngọc bội sẽ thuộc về chúng ta? Như thế nào? Xem ra Trần Hạo là đang dưới lòng đất trong hang động phía trước! ”

Người đàn ông cười nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Đừng mơ tưởng,hôm nay, Trần Hạo và ngọc bội, và cuộc đời của kẻ phản bội này, ta muốn có tất cả!”

Thiết Hồng cười đặc một tiếng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

bùm!

Bà ta nói chưa hết lời.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đột nhiên, khuôn mặt bà ta trở nên vô cùng dữ dằn.

Bóng người lóe lên, lao vào tấn công Thiết Thành.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thiết Thành chỉ có thể chống cự được vài hiệp.

Đặc biệt là ngọc bội của Trần Hạo, đã ép ra quá nhiều tà khí.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nên hiệu quả chiến đấu của Thiết Thành không còn tốt như trước.

Không chút thủ đoạn, Thiết Hồng đã đánh vào ngực thiết thành.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Khiến anh ta dội mạnh vào một tảng đá lớn, bị vỡ vụn, miệng nôn ra máu,.

Thiết Thành mặt đầy máu chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Với 1 chưởng này, Thiết Hồng đã hạ thủ lưu tình.

Nhung không dừng lại đó, chân Thiết Thành run lên, nhưng anh vẫn đứng dậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“các người muốn bước qua thì hãy bước qua sát ta!”

Thiết Thàn ngoài sắc mặt , chỉ có đôi mắt màu trắng, những bộ phận khác đều đỏ như máu, nhưng trong mắt lại là lộ ra với vẻ kiên cường.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Hahaha, lão vu bà, không thể nào, với một chưởng như vậy, hắn vẫn chưa chết sao?thật không cần chúng ta ra tay sao?”

Tám người chống vai sang một bên, giễu cợt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Hừ, chỉ cần thêm một chưởng nữa, ta sẽ phá hết kinh mạch của hắn, và hắn sẽ chết từ từ!”

Thiết Hồng gầm lên, và ra tay một lần nữa.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thiết Thành nghiến răng nghiến lợi.

“Đánh trả!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Và ngay khi Thiết Thành biết rằng mình nhất định phải bỏ mạng.

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, giống như ở bên tai, nhưng lại giống như tại đáy lòng của chính mình vang lên …

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK