Chẳng biết là ai đang mong mỏi mười dặm gió xuân bay đến vuốt ve mái đầu ngây dại, chẳng rõ là ai đang ngóng nhìn đóa hồng đậu dịu dàng lay động sau hiên nhà tuyết đổ mờ trời.
Là Lạc Tư Yên đang nhớ đến dải ngân hà xinh đẹp giữa đêm hè, là cô trông giây ngóng phút khi những ngôi sao xếp dọc thành sông, tỏ đường rẽ lối cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau. Là Hoắc Cẩn Hành đã ngồi lặng người đến mức ghi nhớ từng vệt gió sáng vụt qua đôi đồng tử, là anh đang tham luyến chút yêu thương của Lạc Tư Yên trong hư không, ảo ảnh.
Một tiếng trước, Lạc Du Khải đã gọi điện đến cho Lạc Tư Yên và bảo rằng ông không thể sắp xếp được công việc ở bên này, nhưng ông lại chẳng an tâm khi để mẹ của cô là Cố Diệc Khả đi một mình đến đây. Thực tình thì vốn chỉ là một cuộc gọi thông báo bình thường, nhưng với một "sớ tấu chương" được ông đọc thuộc lòng nhiều năm tuôn ra như suối dặn dò cô phải chăm sóc mẹ kĩ lưỡng như thế nào, khiến cho cô cảm thấy mình đã được bón một thau cơm thật to qua một cái màn hình điện thoại. Lạc Tư Yên bất lực, vừa ngưỡng mộ vừa tràn đầy khao khát với tình yêu ngọt ngào và đậm sâu của bố mẹ.
Cũng nhờ có cuộc điện thoại này của bố mà Lạc Tư Yên phần nào biết được lý do vì sao hôm nay Hoắc Tri lại trực tiếp đến trường đón Hoắc Cẩn Hành. Cô suy đoán, có lẽ là vì yêu cầu của cô cả Hoắc Ý nên bọn họ đã đưa anh đến buổi tiệc sinh nhật của Hoắc Trầm Vân. Kiếp trước, anh đã từng nói rằng cô cả luôn muốn gia đình sung túc, đầy đủ và cô cũng xem anh là một phần trong gia đình lớn ấy. Tuy vậy, anh thì chỉ mãi sống như một con chuột lạc giữa bầy mèo. Một phần trong trái tim của Lạc Tư Yên cảm thấy xót thương và đau đớn. Một phần còn lại, khi ký ức sống lại, khiến cho cô phẫn nộ và tức giận hơn cả. Cũng nhờ vào cuộc gọi cùng một số câu nói của ba, chúng đã gợi nhắc cho cô về một góc khuất sau rèm thưa mà cô đã quên đi từ lâu hoặc có thể nói rằng do kiếp trước cô chưa từng để ý đến. Mọi thứ bắt đầu từ buổi tiệc sinh nhật định mệnh của Hoắc Trầm Vân, một mồi lửa đang được lũ quỷ châm lên và bén đỏ ở đầu dây pháo với đích đến chính là sự sụp đổ của thương hộ hàng đầu của Vân Thành - Vân Châu Lạc Gia.
Những mảnh trí nhớ vụn vỡ như thủy tinh lẫn trong cát vàng, như mưa rào đổ tràn vào trí não cô. Từ kiếp trước cho đến lúc trọng sinh, có quá nhiều thứ mà cô đã quên đi, trong đó có cả gia đình cô. Cô đã mải mê suy nghĩ đến Hoắc Cẩn Hành mà quên mất sứ mệnh mình gánh vác trên vai khi được quay trở về quá khứ không chỉ có bảo vệ Hoắc Cẩn Hành mà còn phải thay đổi kết cục của gia đình mình, không thể để cho ba mẹ chết oan uổng như kiếp trước.
Lạc Tư Yên chìm đắm trong suy nghĩ đến ngây người, đôi tay nhỏ bé vân vê gấu váy đến mức nhăn nhúm. Cố Diệc Khả nhìn chiếc váy trắng bị nhàu sắp thành màu xám mà khó chịu, hắng giọng ho gọi hồn Lạc Tư Yên trở về thân xác.
"Đừng tương tư con trai nhà người ta nữa. Về thôi!"
Lạc Tư Yên giật mình nhìn mẹ, cười một cách ngô nghê. Thì... thật ra mẹ cô nói cũng đúng được năm mươi phần trăm.
Khắp nơi đều là những câu từ rối bời rơi xuống bên đôi tai rỉ máu, cõi lòng đang đổ mưa còn trái tim thì đã đóng băng, bọn chúng đều im lặng không đáp lại những lời ồn ã như sấm. Đôi mắt Hoắc Cẩn Hành mờ mịt, anh ngồi lặng người trước khoảng không to lớn vô tận của khách phòng Hoắc gia. Mặc kệ cho mọi người sôi nổi, kẻ qua người lại không phải là đắp lên mình những lớp mặt nạ làm thân làm thích thì sẽ là lột ra lớp da để nịnh nọt Hoắc Trầm Vân, anh vẫn chỉ ngồi yên lặng một góc. Khi anh đang tha thiết dùng hết não bộ của mình để nhớ đến một người, chẳng biết ông trời có giúp cho anh nhìn thấy người ấy hay không?
"Anh trai, nếu như anh nhớ đến ánh mặt trời, thì sẽ có nắng vàng chiếu rọi con ngươi của anh. Nếu như anh nhớ đến trăng sáng, vầy thì sẽ có đèn trăng soi lối anh về. Còn nếu anh nhớ đến một ai đó, thì tức là ai đó cũng đang nhớ đến anh." (*)
(*): Ý tưởng của câu này xuất phát từ một câu thoại trong bộ phim "Muốn gặp em".
Hoắc Cẩn Hành ngỡ ngàng, Lạc Tư Yên thật sự đã xuất hiện trước mắt anh rồi. Anh không biết vì sao cô lại có mặt ở đây, nhưng anh cảm thấy rất vui vì điều này, thậm chí là chỉ một nụ cười của cô đã khiến cho hết thảy những ảo não của anh từ nãy đến giờ rơi sạch xuống bùn đất mùa thu. Dường như, đã có thêm một chút Hoắc Cẩn Hành cam tâm tình nguyện trầm luân mớ dây tơ trong vạn kiếp bất phục mà cô giăng ra. Lạc Tư Yên cúi thấp người hơn, ghé sát mặt mình vào mặt anh, cười sáng như sao.
"Anh trai đừng ủ rũ nữa."
Kể từ lúc đến đây, cô đã di mắt tìm kiếm anh và thật sự đã bắt gặp hình ảnh anh cao gầy ngồi thu mình trong một cái ghế nhỏ nơi góc khuất. Có vẻ như anh chỉ muốn làm một con ốc trong cái vỏ của mình và cầu mong chẳng ai tìm ra anh giữa sông dài biển rộng. Lạc Tư Yên rũ mắt, đáng tiếc là kiếp này anh gặp cô sớm như thế, cô chắc chắn sẽ lôi anh ra khỏi bóng tối vây kín như quỷ dữ kia, để anh làm một thiếu niên dương quang xinh đẹp đến hoa khai mi trắc (*).
(*) Theo mình hiểu thì "hoa khai mi trắc" nghĩa là hoa nở bên mi mày.
"Sao em lại đến đây?"
"Em đến để chơi cùng anh trai."
Lạc Tư Yên lại cười, mỗi khi đứng trước mặt Hoắc Cẩn Hành là cô đều cười không ngừng.
"Không phải, vì sao em đến được đây?"
Chưa có được câu trả lời mà mình mong muốn, nên anh vặn hỏi lại.
"Aa, chắc là em chưa kể với anh trai nhỉ? Em là Lạc Tư Yên, con gái của thương gia Lạc Du Khải ở Vân Thành."
"Ồ."
Hoắc Cẩn Hành đáp gọn, rồi chìm vào suy nghĩ phức tạp.
_________________________________
Tác giả gỡ mìn cho nữ chính: Đúng là phải thừa nhận rằng Lạc Tư Yên đã đặt tình yêu cao hơn gia đình một chút. Nhưng nó là do bị tác động bởi thời gian, không gian, cuộc sống và tâm lý con người chứ không phải cô không yêu cha mẹ mình hay là một người bất hiếu. Kiếp trước, khi nối duyên với Hoắc Cẩn Hành, Lạc Tư Yên đã nghĩ đến việc tìm ra nguyên nhân cái chết oan uổng của ba mẹ, xây dựng lại nhà họ Lạc, nói chung là cô đã sống cả một cuộc đời kiếp trước trong tăm tối của một công cuộc tìm kiếm vô vọng và một trái tim chết đầy phẫn hận. Sau đó, bởi vì sống chung lâu với Hoắc Cẩn Hành và những sự kiện liên tục diễn ra (như văn án), còn chết cùng Hoắc Cẩn Hành nữa, rồi sau khi trọng sinh thì thấy ba mẹ vẫn hạnh phúc. Nên sau khi trọng sinh cô vô tình đã đánh mất phần ký ức về tương lai của gia đình kia, mà chỉ nhớ đến việc mình phải bảo vệ Hoắc Cẩn Hành thật tốt.