• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh trai, sao anh lại ở đây? Mọi người đều tìm anh kìa, ra ngoài chơi cùng mọi người đi.”

Khi Lạc Tư Yên và Hoắc Cẩn Hành đang trò chuyện, thì Hoắc Trầm Vân đã bước đến từ phía xa. Hắn giả vờ đạo mạo và thân thiết, chỉ có Lạc Tư Yên và Hoắc Cẩn Hành biết rõ hắn giả tạo bao nhiêu, còn lại tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hoắc Trầm Vân là một quân tử, vừa tài giỏi vừa tốt tính, luôn luôn đi theo hỗ trợ cho người anh trai số khổ của mình. Còn Lạc Tư Yên thì hiểu hơn ai hết, chính bởi vì hắn luôn đi theo nên cuộc đời của Hoắc Cẩn Hành nhà cô mới đen tối và đau khổ như thế.

“Anh trai đây là...?”

Hoắc Trầm Vân ngả ly rượu về phía Lạc Tư Yên, giả vờ hỏi.

“Tôi là Lạc Tư Yên.”



Dĩ nhiên là Hoắc Trầm Vân biết về Lạc Tư Yên rồi. Hắn đã từng nhìn thấy ảnh của cô rất nhiều lần khi cô cả Hoắc Ý dạy về những danh gia vọng tộc đang phồn thịnh trong giới. Tin tức của hắn trong trường cũng cho hắn biết rằng tiểu thư Lạc gia đã đột ngột chuyển đến Lạc Thành sinh sống và học tập, hắn cũng từng nghĩ đến sẽ tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ nhằm làm thân với cô, sau đó sẽ lợi dụng cô để làm bàn đạp cho hắn thăng tiến hơn. Hoắc Trầm Vân một bụng mưu kế, đương nhiên là sẽ hiểu được cái lẽ đói bạc bẽo rằng nhất quan hệ nhì tiền tệ của cuộc sống phồn hoa như khói này.

Đối với những gia đình phú hộ giàu có ba đời như nhà họ Lạc, thì lại càng phù hợp cho việc hỗ trợ nâng tầm con đường thăng quan tiến chức của hắn. Chỉ là giai đoạn trước quá bận rộn, đến cả tin tức từ lúc đó xung quanh Hoắc Cẩn Hành thường xuyên có một cô gái như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau hắn còn chẳng buồn xác nhận xem là ai. Chỉ là vượt ngoại dự tính của hắn, Hoắc Trầm Vân không nghĩ đến được cái đuôi nhỏ trong lời đồn kia lại chính là Lạc tiểu thư mà hắn đã mưu tính từ lâu.

Hắn cảm thấy bực tức với Hoắc Cẩn Hành, cớ sao ngay từ lúc sinh ra mọi thứ tốt đẹp đều có thể rơi trên người của cậu ta mà cậu ta thì chẳng cần phải làm bất cứ điều gì? Tại sao cả hai cùng mang trên người họ Hoắc và dòng máu của Hoắc gia, nhưng Hoắc Cẩn Hành lại có không những thứ mà hắn phải cố gắng đến trầy da tróc vảy để đạt được? Hoắc Trầm Vân rất ghét Hoắc Cẩn Hành, hắn ghét anh đến tận trong xương tủy. Thế nhưng rất may cho hắn là Hoắc Cẩn Hành có nhưng không biết hưởng, tự động từ bỏ những thứ tốt đẹp khi làm một thái tử gia mà trở thành một đứa vô hình, chẳng ai buồn quan tâm đến.

Ấy vậy mà, vận may vẫn cứ vô duyên với hắn để rồi rơi trên người của Hoắc Cẩn Hành. Cậu ta đã vô hình đến mức như thế nhưng vẫn có thể tự nhiên thu hút Lạc Tư Yên đến bên người.

Hoắc Trầm Vân có chút không cam tâm mà siết chặt ly rượu trong tay, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Dù động tác chỉ là thoáng qua, nhưng cũng đã lọt vào trong mắt của Lạc Tư Yên. Những lời đạo mạo và những hành động ngụy quân tử tiếp theo của hắn đều rơi vào ánh mắt khinh thường của cô.

“Hóa ra là Lạc tiểu thư của Vân Châu Lạc Gia, nghe danh đã lâu.”

Lạc Tư Yên cười khinh trong lòng, đúng là chỉ có Hoắc Cẩn Hành nhà cô là người bình thường nhất.

“Cẩn Hành, anh muốn đi ra ngoài ban công hóng gió không?”



Lạc Tư Yên đem bỏ Hoắc Trầm Vân ngoài mắt, cô xem như việc hắn ta đến đây chỉ là một cái lông vũ bay ngang qua mà thôi. Cô đến đây chỉ muốn để mắt đến Hoắc Cẩn Hành nên không muốn bị ai khác phá hỏng bầu không khí.

Hoắc Cẩn Hành thấy Lạc Tư Yên không quan tâm đến Hoắc Trầm Vân như những người mà anh đã từng gặp qua thì có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui vẻ. Cô vẫn quan tâm anh dù cho đã gặp qua một người như Hoắc Trầm Vân. Anh thầm nghĩ trong lòng rằng cô có lẽ là một người đặc biệt hoặc anh chính là một người đặc biệt với cô. Những suy nghĩ vô tư như mây gió, giống hệt một đứa trẻ vừa được người nó thích cho thật nhiều kẹo ngon, hạnh phúc ngọt ngào giòn tan như những viên kẹo đậu.

Hoắc Cẩn Hành cẩn thận nhìn Lạc Tư Yên, trong đáy mắt là muôn vàn ngôi sao lấp lánh, nhẹ nhàng gật đầu như một lời xác nhận. Lạc Tư Yên cười tươi như tinh quang xán lạn. Đáp lại ánh mắt đậm đà những ấm áp kia, cô đưa tay kéo lấy cổ tay áo sơ mi phẳng phiu của anh, rẽ đường cho cả hai tìm đến một cái ban công yên tĩnh.

Cả hai đi lướt qua trong ngỡ ngàng của Hoắc Trầm Vân, hắn cau mày, những nụ cười xán lạn vào trong mắt hắn chẳng khác gì những nụ cười ranh ma đe dọa của bầy sói. Miếng mồi trên miệng hắn bị cướp đi, bản năng sinh tồn của hắn bảo rằng nguy hiểm đang đến gần. Hắn nốc sạch ly rượu vang vẫn còn đầy trong tay mình, chất rượu ngọt bỗng nhiên trở nên đắng ngắt.

“Cảm ơn em.”

Giữa tiếng nhạc du dương đang ca vọng của buổi tiệc, Hoắc Cẩn Hành nhỏ giọng như một tiếng chuông gió nhẹ điểm mấy nốt. Lạc Tư Yên xoay người, tà váy dài lộng lẫy như tan ra giữa biển mây. Gương mặt của thiếu nữ sáng bừng trong không gian, ánh đèn mờ cũng không che được các đường nét mi thanh mục tú của người con gái bước ra từ trong những đồi hoa rực rỡ, ánh mắt cô sáng lên dịu dàng tựa như đóa quỳnh chi đang khoe sắc giữa đêm.

“Sao anh lại phải cảm ơn em chứ? Em có làm gì đâu.”



“Thì em đã giúp anh rất nhiều mà anh thì không tốt đẹp đến thế.”

“Anh đừng nghĩ rằng anh không xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nữa. Anh phải là sẽ biết chẳng có ai lại khi không đi giúp đỡ cho một ai cả. Nếu họ không phải là lừa đảo, mà họ vẫn cam tâm tình nguyện giúp đỡ cho anh thì chắc chắn là do anh đã từng giúp đỡ họ rồi, thậm chí là anh đã cho họ nhiều cái hơn những thứ mà họ đã cho anh nữa cơ. Nên anh cứ tự nhiên với em đi, vì mọi thứ mà anh có được là do bản thân anh xứng đáng có được.”

Hoắc Cẩn Hành nhìn cô, anh không vội trả lời. Mà thực ra, lòng anh rối bời như tơ chẳng biết phải trả lời cô sao cho tròn. Anh cảm thấy những lời mà cô vừa nói giống như chiếc giày thủy tinh của công chúa Lọ Lem vậy. Khi mang vào đúng là xinh đẹp ngọt ngào, nhờ có nó giúp đỡ nên công chúa mới đến được buổi tiệc khiêu vũ một cách kiêu sa nhất. Nhưng lại chẳng ai biết được, thực chất đôi giày mang trên chân rất nặng, khiến cho công chúa trong lúc vui đùa cũng phải nơm nớp lo sợ rằng phép tiên rồi sẽ mất đi ngay trước mắt mình. Và cũng chính chiếc giày ấy rồi sẽ trở thành những ngọt ngào trong quá khứ, quay trở lại kéo chân nàng công chúa khi nàng muốn trốn chạy khỏi cái đau khổ đã nhìn thấy trước. Đâu có ai biết trước được những tình cảm hư ảo ngay trước mắt, đến khi nào thì bạch mã sẽ biến thành chuột nhắt và cỗ xe ngựa trở lại làm bí ngô. Khi ấy, giày thủy tinh bị bỏ lại bên thềm người đáng thương sẽ lại một mình ôm giấc mộng tan vỡ chạy về với căn gác xếp xập xệ.

Hoắc Cẩn Hành cảm nhận được vui vẻ mà cô mang đến cho anh, nhưng cũng cảm thấy phiền não, đau buồn và lo sợ. Ắt hẳn đó là những cảm xúc phải đánh đổi cho bài học cuộc đời.

Dù vậy, Hoắc Cẩn Hành vẫn muốn khẩn thiết cầu xin người đã đến bên đời anh một điệu nhảy, tựa như tường vi đang ấp ủ hoài bão trong cơn mưa đầu hạ. Anh muốn vươn tay ra, cảm nhận hơi ấm nơi đầu tay khi có thể nắm lấy tay cô. Hoắc Cẩn Hành suy nghĩ thật lâu, trong giây phút này đây khi nhìn vào đôi mắt trong veo như thủy tinh của cô, anh nhớ đến một câu mình từng đọc được rằng: "Muốn làm ngọn đèn soi sáng đường mòn, muốn làm lối về dẫn đến ngôi nhà nhỏ, muốn một đời chỉ một lần rung động."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK