Hoắc Trầm Vân vui vẻ trong lòng, giả bộ quan tâm nói.
"Anh trai, thật xin lỗi, em vô ý quá."
Mọi người trong khách phòng đều đổ mắt về bọn họ, đó là cậu cả và cậu út nhà họ Hoắc. Hoắc Ý vừa ngồi xuống bàn đã thấy chuyện xảy ra, nhưng trong mắt bà đó cũng chỉ là sự vô tình của lũ trẻ đang hăng hái mà thôi vì vậy cũng chỉ lên tiếng bảo Hoắc Cẩn Hành mau chóng vào nhà vệ sinh để xử lý vết bẩn rồi tiếp tục bữa tiệc.
Hoắc Cẩn Hành nhìn vết bẩn trên tà quần mình, cười với Hoắc Ý một cái rồi bước qua đống đổ vỡ kia mà đi thẳng đến ghế của mình rồi ngồi xuống. Đó chính là cái ghế lúc nãy Hoắc Trầm Vân vừa đứng lên để đi ra "chào đón" Hoắc Cẩn Hành, là vị trí được sắp xếp cho cháu trai trưởng trong nhà. Hoắc Cẩn Hành im lặng ngồi vào bàn, ánh mắt sâu thẳm và vô định vẫn cứ nhìn chằm chằm xuống bên dưới. Những vết bẩn làm cho anh rất khó chịu, nhất là khi rượu thấm vào lớp da thịt bên trong quần áo, nhưng anh lại chẳng muốn xử lý chúng, cái cảm giác rát và rít ấy làm cho đại não anh có những cảm nhận kỳ lạ. Hoắc Trầm Vân ngỡ ngàng vì hôm nay anh không trừng mắt như sói đói với hắn ta giống bình thường, ngược lại, anh đã ngồi xuống vị trí mà hắn vừa rời đi nhưng chẳng một ai nói năng gì, nhiều hơn ngỡ ngàng chính là sự bực tức.
Hoắc Trầm Vân trở về trong cái nhìn ra hiệu của Hoắc Ý, không đành lòng mà phải ngồi vào một cái ghế xa ghế của Hoắc Ý hơn. Trong nội bộ các gia tộc, ai cũng thầm hiểu rằng con trưởng thường là những đứa có được nhiều sự ưu ái hơn, nếu không phải là người thừa kế thì cũng sẽ là người rất có tiếng nói khi đưa ra những quyết định lớn. Và vị trí của đứa con trưởng thường người ta chỉ xét con của dòng chính, vì vậy với những quan niệm về gốc gác chính tông và dòng máu đồng tộc của đám người giàu cổ hũ thì con trưởng thực sự là một vị trí chẳng khác gì "thái tử" hay "thái nữ". Với những điều kiện đó, Hoắc Cẩn Hành thực sự chính là cháu trưởng của dòng họ nên dĩ nhiên việc anh ngồi vào chiếc ghế bên tay phải của gia chủ cũng sẽ chẳng có ai cảm thấy kỳ lạ và thực sự sẽ lên tiếng phàn nàn về điều đó dù cho họ có không thích anh đi chăng nữa. Cũng bởi lẽ ấy mà Hoắc Trầm Vân ghét cay ghét đắng Hoắc Cẩn Hành, hắn cho rằng anh là danh không xứng với thực và vị trí đó đáng lẽ ra cũng không dành cho anh. Anh kiêu ngạo được như vậy, chỉ đơn giản vì sinh ra là con của Hoắc Tri.
Hoắc Trầm Vân đanh mặt, vì thế hắn quay đầu đi để cho không khí dịu bớt khi phải trực tiếp đối mặt với Hoắc Cẩn Hành. Ngay khi đó, ánh mắt sắc lẹm được mài bén bởi ganh ghét đố kỵ của hắn đã chạm mắt với Lạc Tư Yên. Cô nhin vào hắn, mặt không biểu hiện gì, nhìn một chút liền quay đi đầy chán ghét. Chỉ cần ba giây thôi cũng đủ để cô biết hắn nghĩ gì trong đầu rồi, vì vậy, những ý nghĩ nhơ nhớp bẩn thỉu đó chỉ khiến cho con người hắn càng ngày càng thêm buồn nôn mà thôi.
Hoắc Trầm Vân dành cả đời để đố kỵ với Hoắc Cẩn Hành và cho rằng chỉ cần hắn ta làm nhiều hơn thì sẽ chiến thắng được anh. Nhưng hắn lại chẳng bao giờ nghĩ tới, những người xuất phát điểm từ vạch đích là bởi vì người ta đã cố gắng từ kiếp trước và có những người một khi đã thắng thì sẽ mãi mãi giành chiến thắng. Giống như Hoắc Cẩn Hành... cùng với Hoắc Trầm Vân.
Lạc Tư Yên mặc kệ hắn, muốn lên đũa bắt đầu ăn, dù sao cô cũng đói lả từ chiều đến giờ chưa có gì vào bụng. Nhưng chưa kịp cho gì vào bụng, cô đã nghe tiếng hét thất thanh của nữ, sau đó lại có thêm hàng loạt tiếng hét khác đổ xô nhau vang lên như những cơn sóng. Âm thanh chát chúa va đập cực mạnh trong căn phòng, tiếng la sợ hãi vang dội chạm vào nhau và bật ra khiến mọi người không biết chuyện đều kinh hãi.
"Aaaaaaaaa..."
Lạc Tư Yên giật bắn mình, cô vừa ngẩng đầu dậy đã nghe thêm hàng loạt tiếng truy hô. ngôn tình tổng tài
"Rắn, có rắn, cứu với, có rắn kìa."
"Rắn kìa... có rắnnn."
Những con rắn chẳng biết từng đâu bủa khắp căn phòng mà trườn vào. Nhưng kỳ lạ thay, chúng bỏ qua tất cả mọi người, mà hàng chục con rắn đen ngòm khủng khiếp đồng loạt lao thẳng về một phía sảnh. Lạc Tư Yên không biết nó là loại rắn gì, nhưng con nào cũng nhe nanh và thè lưỡi, trông vô cùng khát máu. Chúng trườn rất nhanh, cảnh tượng từ bốn phía như thể có lũ đổ trút xuống vùng trũng, bọn chúng khè một tiếng tất cả mọi người đều thét lên. Ở trong khán phòng này đều là những người giàu có tay không dính chút bụi trần, ngoài lũ rắn thì tiếng thét của bọn họ cũng là một cảnh tượng khiếp đảm. Lạc Tư Yên sợ đến run rẩy, cô cực kỳ ghét đám động vật không chân, những gì diễn ra trước mắt thật sự khiến cô sợ đến muốn bật khóc.
Chỉ là,... đôi đũa trên tay Lạc Tư Yên chịu trọng lực rơi bộp xuống bàn, cô trợn tròn mắt, tim đập thình thịch như muốn vỡ tan. Cảnh tượng trước mắt đã khiến cô từ sợ hãi lũ rắn chuyển sang khinh hồn bạt vía, Lạc Tư Yên sợ đến mức sự run rẫy ban nay cứng đờ đi mà chỉ có thể trố mắt ra. Tất cả những con rắn kia lao về giữa khách phòng, mà mục tiêu của chúng... Dường như tất cả đều đang đâm đầu đến chỗ Hoắc Cẩn Hành.
Lạc Tư Yên chết mất thôi. Hoắc Cẩn Hành sợ nhất trên đời chính là rắn, không đơn giản là sợ mà còn là một nỗi ám ảnh.
_______________________________________
Nay một chương mai một chương nữa thì tui tạm nghỉ ăn tết cái nha mấy bồ, qua mùng tui lại lên quẩy tiếp.
Về lịch đăng thì, giai đoạn tui nghỉ học hoặc rảnh rỗi thì sẽ cứ như dạo này mỗi ngày tui lên một chương, còn giai đoạn nào học đều đều thì 1-2 chương/tuần nha bà con. Tui thường sẽ nghỉ phép không ra chương vào mấy tuần siêu bận, thường là tuần cận thi với thi tại nó nhiều deadline sml ra á. Ngành của tui đặc thù là nghiên cứu nên là cứ đều như vắt tranh phải viết tiểu luận suốt hà.