Thật sự y cũng không muốn nhớ lại quá khứ, quá khứ đều mang đến cho y một nỗi đau không bao giờ phai nhạt, nhưng mà, từ ngày sống chung với tên ngưu lang này, y bắt đầu không thể tự chủ được mà liên tục nhớ về quá khứ đau thương trước kia của mình.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Ninh Duy Văn cũng không biết.
Y chỉ biết là,đây tuyệt đối không phải là một hiện tượng tốt.
“Uy, tới rồi.”
Máy xe giảm tốc độ, sau đó chậm rãi dừng lại, Ninh Duy Văn mở to đôi mắt,lúc này,y mới phát hiện nơi mình đang đứng đều bị bao vây bởi vô số ngọn núi to nhỏ khác nhau.
Lạc Thần Hi tắt động cơ máy,bước xuống xe,hắn đứng trên đỉnh núi, giơ hai cánh tay ra để nghênh đón từng làn gió lạnh buốt quất vào mặt:”Aizz,đã lâu rồi không làm như vậy, thật thoải mái.”
Ninh Duy Văn yên lặng đứng ở bên cạnh hắn, ánh mắt mông lung nhìn ra đằng xa......
Cả một khu đô thị dường như đều nằm ở dưới chân bọn họ, nghê hồng, đèn đường cùng những chùm tia sáng bất diệt, trong bóng đêm, đan vào nhau,tạo thành một mảnh diễm lệ như khói lửa giữa hải dương.
“Rất đẹp đúng không?” Lạc Thần Hi mỉm cười,nghiêng mặt lại nhìn y.
“Đúng vậy.” Ninh Duy Văn cảm thán nói, kinh sợ nhìn vào khung cảnh đêm hùng vĩ trước mắt.
“Trước kia, khi ta vẫn còn là một tên côn đồ, mỗi tối,ta thường xuyên đua xe cùng các huynh đệ trên con đường này, đến lúc mệt mỏi,thì một mình chạy đến nơi đây, một bên uống bia, một bên hóng gió. Lúc đó,ta rất thích những trò mạo hiểm và kích thích, cũng thực ngu xuẩn, làm không ít việc gây thương tổn cho người khác, cũng làm thương tổn chính mình.”
Lạc Thần Hi ngồi xuống bãi cỏ,tiện tay bứt lấy một cây rồi đưa lên miệng cắn, Ninh Duy Văn cũng âm thầm ngồi xuống bên cạnh hắn.
Y không nghĩ tới, trước kia hắn lại là một tên côn đồ.
“Nếu không có A Tân, chắc bây giờ ta vẫn còn lêu lổng đầu đường xó chợ, nếu không phải bị người khác chém chết, thì cũng bị ngồi tù.”
Lạc Thần Hi thở dài một hơi, duỗi thẳng cả hai chân.
“Lần trước ngươi nằm mơ thấy ác mộng,có gọi to một cái tên, chính là tên của người kia sao, hắn là bằng hữu của ngươi?”
Ninh Duy Văn nhịn không được liền hỏi hắn.
Ninh Duy Văn nhớ rõ hôm đó, là lần đầu tiên hắn ngủ ở nhà y,không biết đã thấy gì trong giấc mộng mà tay chân không ngừng giãy dụa, đầu đổ đầy mồ hôi,luôn miệng kêu tên “A Tân”.
“Đúng vậy. A Tân là huynh đệ của ta, hắn rất chiếu cố ta. Khi đó,công việc chính của chúng ta chủ yếu là thay bọn cho vay nặng lãi đi đòi nợ. Mỗi buổi tối, hùng hổ đi đến nhà người ta quấy phá, nếu bọn họ còn không chịu trả tiền, liền vơ vét đồ trong nhà bọn họ mang đi thế chấp, ngoài ra còn đánh đập người ta thừa sống thiếu chết, không từ thủ đoạn để cho người ta phải trả số tiền nợ.
Sau khi lấy được tiền, chúng ta liền đi đến quán rượu,tha hồ ăn uống. Khi đó, không biết vì sao ta lại như vậy, rất mê muội, giống như nếu ta từ bỏ lối sống sa đọa, thì sẽ không còn cách nào khác để sống sót. Ta cùng A Tân, đánh nhau không thua kém ai, làm việc cũng rất bền chắc,nên không lâu sau đã trở thành trợ thủ đắc lực của lão Đại.Kẻ ghen tị với chúng ta cũng không ít, nhất là đối với A Tân, trước mặt thì bọn kia tươi cười nghênh đón, sau lưng thì bàn mưu tính kế để loại bỏ hắn, nhưng A Tân từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, thái độ có chút kiêu căng, đắc tội không ít người. Đến một ngày, khi hai bang phái đang chém giết lẫn nhau, A Tân bị chính huynh đệ trong bang bán đứng,bọn chúng đánh hắn bất tỉnh,sau đó ném vào trong một gian nhà kho, rồi châm lửa đốt......”
Thanh âm của Lạc Thần Hi bắt đầu nghẹn ngào, nói không ra tiếng, Ninh Duy Văn nhịn không được, nhẹ nhàng vươn tay, nắm lấy bàn tay run rẩy của hắn......
Lạc Thần Hi hít sâu mấy hơi, tiếp tục nói: ” Ngày đưa tang A Tân, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Lúc ấy mẫu thân của hắn cầm hũ đựng tro cốt,khuôn mặt cực kỳ bi thương, một bên khóc, một bên ném toàn bộ số tiền mặt mà hắn đã gửi cho người vào trong hỏa lò. Người đã chết rồi, còn cần giữ lại số tiền đó để làm gì, mỗi một tờ giấy,đều là tính mệnh của đứa con.
Khi A Tân không còn nữa, ta cũng lập tức rời khỏi tổ chức. Sau đó không lâu, thì nghe tin lão đại đã qua đời, hẳn là bị giết khi hai hắc bang sống mái với nhau. Trong một đoạn thời gian dài,tinh thần của ta trở nên sa sút nghiêm trọng, cả ngày ở quán bar uống rượu giải sầu, không biết mình nên đi theo con đường nào. Sau đó lại được một nữ nhân giàu có coi trọng, nàng mang ta về nhà,nuôi ta ăn uống, còn cho ta tiền tiêu vặt. Tuy rằng đây là một cách sống hèn hạ, nhưng không biết vì sao, ta lại cảm thấy rất an tâm.
Nàng kỳ thật cũng khá đáng thương, tuy khi kết hôn đã lâu, nhưng vẫn không có hạnh phúc, chồng nàng ở bên ngoài có nữ nhân khác, hôn nhân của bọn họ tràn ngập nguy cơ tan vỡ. Nàng cảm thấy phi thường tịch mịch, ta và nàng sống cùng nhau cũng hơn nửa năm, nàng rốt cục cũng có dũng khí ly hôn với chồng cũ, toàn tâm lo lắng cho sự nghiệp,công ty của nàng phát triển thật sự không tồi. Sau đó, nàng kết hôn với người trợ lý của mình.”
Lạc Thần Hi híp lại hai mắt, nhìn ra nơi phương xa,câu chuyện xưa cũ này vốn đã phủ đầy bụi, bây giờ lại tựa như làn gió đêm nhàn nhạt, từ từ bao phủ lấy hắn.
“Năm trước ta có gặp lại nàng,trông nàng cũng không có gì khác biệt, hôn nhân cũng thập phần mỹ mãn. Sau đó nàng cười nói cám ơn ta, nếu không có ta,chắc nàng đã sớm không còn ở này trên cõi đời này nữa. Kỳ thật lúc cảm tình của nàng cùng ông xã xuất hiện nguy cơ đổ vỡ, nàng từng nghĩ đến việc tự sát. Đêm đó nhìn thấy ta ở quán bar, nàng vốn đã muốn quyết định, tìm đại một tênnam nhân,cùng nhau cuồng hoan suốt một đêm, sau đó liền uống hết chai thuốc ngủ. Nhưng khi vừa tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt của ta lúc ngủ, an tường như một đứa trẻ, đột nhiên nàng lại cải biến chủ ý......
Có lẽ nói như vậy có điểm hơi khó hiểu, nhưng đích thật là bởi vì lần đó, ta mới cảm thấy được, thì ra trên thế giới này cũng có một người cần ta. Đúng vậy, ta là một ngưu lang chuyên bán đứng tình yêu, đối với ta chỉ có tiền mới là tất cả, nhưng ta luôn dốc hết sức để hoàn thành tốt công việc của mình.
Trên đời này thì điều tàn khốc đã có nhiều lắm rồi, điều các nàng muốn chính là một chút ôn nhu hư ảo, ta liền cho các nàng, xem như đấy là phần lương tâm cuối cùng còn sót lại của ta đi. Tương lai rất xa xôi, nếu ôm lấy thân thể của nhau, có thể sưởi ấm cho nhau,thì vì sao lại không chịu chấp nhận?”
Ôn nhu hư ảo.
Chu Nghiên Tình cũng từng nói qua những lời này.
Nội tâm Ninh Duy Văn chợt nổi lên từng trận đau đớn,chuyện cũ đã nhiều năm y không dám nhớ tới, bây giờ lại như những ngọn cỏ dại, điên cuồng sinh sôi,bám rễ trong lòng ngực.
“Không ngờ, một ngưu lang như ngươi, lại cũng có nhiều câu chuyện đau buồn như vậy.”
Nhịn xuống cơn đau âm ỉ trong lòng, Ninh Duy Văn thản nhiên nói.
“Mỗi người đều có những câu chuyện xưa cũ, chẳng lẽ ngươi không có?”
Ninh Duy Văn hô hấp cứng lại, tránh đi đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của y: “Vì sao lại kể cho ta nghe chuyện của ngươi?”
“Không biết.”
Lạc Thần Hi cà lơ phất phơ nhún nhún vai: “Có lẽ do dạo gần đầy quá nhàm chán , nếu không phát tiết một chút, ta thật sự sẽ buồn chết mất.”
Kỳ thật cũng không phải là phát tiết.
Chuyện của A Tân, vẫn là một vết thương được khắc sâu trong ký ức của hắn. Cho tới nay, hắn chưa bao giờ kể cho ai nghe chuyện này, vẫn chôn dấu nó thật sâu tận đáy lòng.
Nhưng mà không ngờ, hôm nay hắn lại kể cho nam nhân kia nghe, mà người này lại chính là”Kim chủ” của hắn,hơn nữa cả hai chỉ mới chung sống trong một thời gian ngắn ngủi.
Là do giờ phút này ngọn gió đêm quá mức ôn nhu, hay là hắn đã yếu ớt hơn so với trước kia?
“Thật xin lỗi, ta chính là một người không hề thú vị.” Ninh Duy Văn mặt không chút thay đổi mà nói.
Lạc Thần Hi nhìn y: “Ta chỉ nói giỡn thôi, ngươi giận sao?”
“Không có.” Ninh Duy Văn thùy hạ mí mắt, nhếch đôi môi,hơi hơi hướng về phía trước, làm cho người ta rất muốn cắn y một ngụm.
Nội tâm Lạc Thần Hi nhịn không được,hơi hơi xao động, tuy rằng tên kia thường ngày rất hay bạo lực với hắn, nhưng bây giờ lại toát ra một hương vị rất gợi cảm.
“Kỳ thật, cá tính của ngươi không có kém, bộ dạng cũng không xấu, chính là thái độ hơi âm trầm và thô bạo một chút, hơn nữa cuộc sống cũng không mưu cầu tình thú, nếu có nữ nhân nào thích ngươi ngươi, cũng bị ngươi dọa cho bỏ trốn.”
Lạc Thần Hi vươn tay, sờ sờ đầu của y một phát, người kia tuy rằng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không có né tránh.
“Bề ngoài rất trọng yếu, đừng luôn mặc quần áo giống như một ông bác, kiểu tóc thì lỗi thời,bộ dạng này mà có người muốn quen với ngươi mới là lạ. khi nào rảnh, ta muốn ‘tân trang’ cho ngươi một chút.”
Ngón tay của Lạc Thần Hi trượt dọc trên khuôn mặt của y.
“Chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm.” Ninh Duy Văn phụng phịu nói.
“Hừ, chó cắn Lã Động Tân,đã không biết cảm ơn mà còn ……”
“Ngươi mới là con chó nhỏ.” Ninh Duy Văn tức giận quát lên.
“Hảo, vậy ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của con chó nhỏ này!”
Lạc Thần Hi mạnh mẽ đè y nằm lên trên bãi cỏ, làm bộ giống như muốn cắn, môi vừa tiếp xúc với làn da ấm áp ở cổ của y, đột nhiên hắn thay đổi chủ ý, liền dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một miếng, sau đó dùng đầu lưỡi tinh tế liếm lên,đầu lưỡi cảm thụ được phần da thịt nhãn nhụi của đối phương......
Không biết bởi vì nằm ở trên cỏ hay là do là nguyên nhân gì khác, chỉ cảm thấy khi nhâm nhi thưởng thức nam nhân này, tựa hồ y có một mùi vị thơm mát,ngây ngô như của cây cỏ.
Phi thường đặc biệt, phi thường mới mẻ.
Lạc Thần Hi vẫn thường đi bên cạnh các nữ nhân tô son điểm phấn,mùi nước hoa sang trọng sực nức lên mũi……
Còn tên kia rõ ràng là một nam nhân tẻ nhạt, nhưng không biết vì sao, trên người lại có mùi vị vừa tinh khiết,vừa thản nhiên,có cảm giác giống như một làn nước trong suốt.
Giống như......
Giống như mối tình đầu trước đây của hắn…..
“Buông, cái tên này.”
Phát hiện thấy bầu không khí có gì đó khác lạ, Ninh Duy Văn ra sức giãy dụa muốn đứng lên, nắm lấy hai tay của hắn, muốn đẩy ra, ai ngờ lại bị Lạc Thần Hi nhanh nhẹn ngăn chặn, kéo hai tay hắn qua đỉnh đầu, gắt gao đặt trên cỏ.
Thân thể của y thấp hơn Lạc Thần Hi một chút, dáng người cũng không cường tráng như đối phương, nên liền bị tên kia áp đảo, Ninh Duy Văn tuy có luyện qua nhu đạo, nhưng cũng không có cơ hội xuất ra chiêu thức.
“Đã bị ngươi hành hạ mấy lần, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cứ ngu như vậy, đến bây giờ cũng không thể rút ra được giáo huấn sao?”
Cuối cùng cũng chiếm được một lần thượng phong, Lạc Thần Hi không khỏi có điểm đắc ý.
“Lạc Thần Hi, con mẹ nó mau xuống dưới cho ta! Có phải lại muốn mông nở hoa hay không?” Ninh Duy Văn nghiêm giọng quát.
“Vậy sao, ngươi có thể làm gì được ta nào?” Lạc Thần Hi cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt đen bóng vì phẫn nộ của y
Trước kia hắn không hề chú ý, hiện tại bây giờ mới nhìn kĩ, ánh mắt của y thật đúng là xinh đẹp.
Bình thường không có cảm xúc nên căn bản nhìn không ra, nhưng mỗi khi y sinh khí hoặc kích động, con ngươi đen liền rạng rỡ sinh huy, trong sáng như hạt ngọc thủy tinh, hào quang lưu chuyển.
“Có ai đã nói với ngươi rằng ngươi có một đôi mắt rất đẹp chưa?”
Giống như bị ma ám, Lạc Thần Hi nhịn không được mà cúi đầu xuống,nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, hôn nhẹ lên mí mắt của y, sau đó, đôi môi hạ xuống, đột nhiên cắn lên đôi môi mỏng manh của y......
Tuy rằng hắn đối với nam nhân cũng không có mấy phần hứng thú, nhưng không biết vì sao, hắn lại rất muốn khai mở đôi môi gợi cảm này ra để tiến thẳng vào.Lạc Thần Hi không suy nghĩ nhiều,liền tham nhập vào khoang miệng của đối phương, nhấm nháp tất cả hương vị ngọt ngào bên trong.
Hương vị này, cũng nhàm chán giống như con người của y, hay là......
Hoàn toàn khác hẳn?