Một chiếc tắc xi màu đỏ dừng lại ngay bên dưới khu chung cư, Ninh Duy Văn cùng Lạc Thần Hi một trước một sau, từ trong xe bước ra. Hai tay Lạc Thần Hi xách một đống bao lớn bao nhỏ, tất cả đều là thức ăn và rau củ mà bọn họ vừa mua về từ siêu thị.
“Có nặng không? Để ta giúp ngươi cầm bớt.”
Ninh Duy Văn nhìn hắn,vừa hỏi vừa vươn tay ra.
“Không nặng.”
Lạc Thần Hi né tránh tay của y,ôm chặt lấy cái túi plastic:”Ngươi chỉ cần đi theo ta là được.”
“Bày đặt làm anh hùng a.”
Ninh Duy Văn nghiêm mặt nói.
“Này không phải là muốn làm anh hùng, mà là biểu hiện phong độ của thân sĩ.” Lạc Thần Hi lại cười cười,hàm răng trắng noãn lóe sáng dưới ánh mặt trời, thật sự chói mắt.
Đúng là tên ngụy quân tử mà.
Ninh Duy Văn cũng không khách khí, hắn nguyện ý làm anh hùng,thì cứ cho hắn làm.
“Bác sĩ Ninh?”
Đang định đi vào thang máy, bỗng nhiên nghe được phía sau có người quát to, Ninh Duy Văn giả vờ mắt điếc tai ngơ, chân không ngừng bước,vẫn tiếp tục đi về phía trước, ai ngờ người nọ dường như đã nhận ra y, liền la lớn hơn: “Bác sĩ Ninh? Là bác sĩ Ninh phải không? Bác sĩ Ninh Duy Văn?”
“Uy, có người gọi ngươi kìa.”
Ngay cả Lạc Thần Hi cũng đã chú ý, Ninh Duy Văn cũng không thể tiếp tục vờ như không nghe, đành phải dừng bước.
“Bác sĩ Ninh,đúng thật là ngươi rồi!”
Thanh âm lanh lảnh càng tới gần hơn, một nữ tử lao đến trước mắt Ninh Duy Văn, khuôn mặt của nàng tròn tròn,ánh mắt thật to, không thể che giấu được sự vui sướng.
“Nhĩ hảo, Tiểu Ngải.” Ninh Duy Văn khiên khiên khóe miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
“Thật may mắn, không ngờ lại gặp được ngươi ở chỗ này. Bác sĩ Ninh, đã bốn năm không gặp, ngươi hiện tại thế nào? Nhìn qua cũng không tồi.” Hoàn toàn tương phản với biểu tình lãnh đạm của y,nữ tử tên Tiểu Ngải thập phần hưng phấn, giống như gặp được một người quen lâu năm,vô cùng thân thiết chạy đến gần y.
“Cũng tốt.” Ninh Duy Văn thản nhiên nói.
“Sau khi ngươi rời khỏi bệnh viện, tất cả mọi người đều rất nhớ ngươi. Lúc ấy ngươi chính là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất ở bệnh viện của chúng ta rồi còn gì, khi đó tất cả mọi người còn cho rằng ngươi sẽ được thăng chức làm chủ nhiệm cơ, bây giờ mỗi khi gặp ca giải phẫu nào khó, ai cũng nhớ tới ngươi, nếu ngươi còn làm thì tốt rồi......”
“Ngươi từng là bác sĩ?” Lạc Thần Hi nhịn không được xen mồm vào hỏi.
Hắn không khỏi có điểm kinh ngạc a.
Đây là lần đầu tiên hắn được biết về quá khứ của Ninh Duy Văn,nhưng là từ miệng của người khác, chứ y chưa từng đề cập qua với hắn.
“Đúng vậy, ngươi hẳn là bạn của bác sĩ Ninh, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Bác sĩ Ninh từng là bác sĩ ngoại khoa lợi hại nhất của chúng ta, siêu lợi hại, lúc ấy có rất nhiều người bệnh muốn được y phẫu thuật và chữa trị.....”
Tiểu Ngải vẻ mặt hưng phấn, còn muốn thao thao bất tuyệt nói tiếp, Ninh Duy Văn nhịn không được liền cắt ngang lời nàng: “Tiểu Ngải, ngại quá, ta có việc gấp, phải đi trước, về sau sẽ lại tán gẫu.”
“Ác, tốt.” Tiểu Ngải gật gật đầu, khó nén vẻ thất vọng: “Bác sĩ Ninh, có rảnh nhớ trở về gặp mọi người, ai cũng nhắc đến ngươi.”
“Được,ta biết rồi, tái kiến.” Ninh Duy Văn cười lớn rồi vội vàng cất bước.
“Tạm biệt......”
Mãi cho đến lúc cuối, Tiểu Ngải vẫn còn lưu luyến,nhìn mãi theo thân ảnh đã tiêu thất của bọn họ…
◆◇◆
Đóng cửa phòng lại, Ninh Duy Văn đặt hết số thực phẩm vào tủ lạnh,thái độ Lạc Thần Hi vô cùng khác lạ, vẫn đi tới đi lui trước mặt của y, nếu là lúc bình thường,vừa vào cửa thì hắn đã liền đi thẳng đến sô pha rồi.
Lạc Thần Hi miễn cưỡng dựa vào cửa tủ lạnh, hứng thú nhìn vào sắc mặt âm trầm, tái nhợt của đối phương......
“Làm gì vậy?” Ninh Duy Văn đóng cửa tủ lạnh, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt tràn ngập soi mói của tên kia.
“Không có gì.” Lạc Thần Hi miễn cưỡng nhún vai.
“Muốn hỏi cái gì thì mau hỏi đi.” Ninh Duy Văn thản nhiên nói, y biết rõ, hắn sẽ có loại phản ứng này.
“Quá khứ là chuyện riêng tư của ngươi, trừ phi ngươi muốn nói, nếu không, ta cũng không có quyền bắt ngươi mở miệng.”
Lạc Thần Hi mỉm cười: “Ta chỉ là hơi hiếu kì thôi, ngươi trước kia cư nhiên là bác sĩ, thật sự là làm cho người ta không tin nổi nha. Nhìn vào biểu tình của ngươi, nếu bảo trước đây ngươi là chuyên gia đòi nợ mướn của ngân hàng tư nhân thì sẽ thuyết phục hơn một chút......”
“Lạc Thần Hi, nếu ngươi muốn yên ổn, thì mau ngoan ngoãn ngậm cái miệng thối lại, bằng không, đêm nay ta sẽ bỏ độc vào thức ăn để độc chết ngươi.”
Ninh Duy Văn bắt đầu xù lông,một luồng lệ khí âm trầm từ từ xông đến.
“Ninh Duy Văn, ta đột nhiên cảm thấy ngươi rất khả ái, không phải muốn thiến ta, thì lại muốn độc chết ta, nghe cũng rất giống đang liếc mắt đưa tình a. Đến đây, hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu! Ta chấp nhận hi sinh…”
Lạc Thần Hi nhếch môi cười nói.
Vừa dứt lời, chỉ nghe”Sưu” một tiếng, một con dao cắt rau củ xẹt qua gò má của hắn, bay thẳng ra ngoài, va vào chiếc bình đựng nước, vang lên thanh âm loảng xoảng….
Lạc Thần Hi toàn bộ cơ thể nhất thời cứng ngắc, cái trán toát ra mấy giọt mồ hôi: “Ách...... Ta...... Ta đi coi TV......”
Rốt cục đã hiểu được, mình không nên chơi đùa trên đầu lão hổ, Lạc Thần Hi sợ tới mức không dám thở mạnh, ngoan ngoãn mang theo cái đuôi đi ra phòng khách xem TV.
Ninh Duy Văn hừ lạnh một tiếng, xoay người mở bếp gaz, chuẩn bị nấu cơm.
Tâm tình vốn đang rất lo lắng, đột nhiên trở nên thư hoãn đôi chút.
Trước kia, chỉ cần vừa đụng chạm đến quá khứ, tâm tình của y sẽ liên tục suy sụp đến vài tuần, không ngờ hôm nay lại khôi phục nhanh như vậy, là bởi vì bên người có tên nam nhân vô liêm sỉ, thần kinh thô kia sao? Hay là...... bất tri bất giác, y đã học được cách quên đi chuyện đó?
Y tình nguyện được giống như trước đây.
Như thế nào cũng không muốn quên đi quá khứ,tất cả mọi việc liên quan đến người kia, từng câu từng chữ, nếu trí nhớ của mình là một cái máy chụp ảnh thì tốt quá, có thể lưu giữ được thật nhiều hình ảnh của người kia, sẽ không bao giờ bị ngoại lực tiêu trừ......
Trong khi đang lặng yên xuất thần, lưỡi dao trượt xuống, cắt thẳng vào ngón trỏ của y, một trận đau nhức truyền đến, Ninh Duy Văn kêu lên một tiếng đau đớn, máu tuôn ra thẫm đỏ cả bàn ăn.
Máu càng lúc càng lan rộng truớc mắt,y thấy tim mình bỗng dưng đập nhanh,cảm giác hoa mắt chóng mặt cũng xông đến, gót chân hư nhuyễn, cơ hồ muốn đứng thẳng cũng không xong......
“Làm sao vậy?”
Nghe được tiếng động, Lạc Thần Hi vội vàng chạy tới, nhìn thấy tay của y, liền hít một ngụm lương khí: “Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?Bông băng ở nơi nào? Trong phòng tắm hay là ở trong phòng ngươi......”
Trái ngược với sự khẩn trương của hắn, Ninh Duy Văn vẫn đứng ngơ ngác,để cho máu tươi từ trên tay tùy ý nhỏ giọt xuống đất.
Trước mắt từng trận biến thành màu đen......
Y cảm thấy bản thân tựa như đang lâm vào trong một vũng bùn hư thối, lòng bàn chân bị một cỗ vô hình nào đó giữ chặt,thân thể trầm trọng lung lay sắp đổ,mí mắt cũng từ từ khép lại......
“Uy, tỉnh lại đi, bây giờ đâu phải lúc ngủ!”
Giống như được một lực lượng kiên cố chống đỡ, Ninh Duy Văn mở to mắt,phía trước hoàn toàn là một màu đen tối, cũng chỉ có hai tròng mắt của Lạc Thần Hi lang lảnh sinh huy, phát sinh ra ánh sáng khiếp người.
“Nói cho ta biết, bông băng ở đâu?”
Cánh tay hắn chặt chẽ đỡ lấy y, truyền đến sự ấm áp khiến kẻ khác an tâm, Ninh Duy Văn bắt buộc chính mình phải bình tĩnh, chống cự lại cảm giác vựng huyễn trong đầu: “Ở...... Phòng tắm......”
Lạc Thần Hi nhanh chóng đi vào phòng tắm lấy bông băng, sau đó đè ngón tay y xuống, trước tiên dùng nước rửa sạch miệng vết thương,kế tiếp không do dự mà đưa ngón trỏ của y nhét vào trong miệng mình......
“Uy......” Ninh Duy Văn lắp bắp kinh hãi, lại không kịp ngăn cản.
Miệng vết thương trên ngón tay cảm thụ được đầu lưỡi mềm mại của đối phương, truyền đến một tia đau đớn, nhưng song song lại có một sự rung động mãnh liệt mà y không cách nào hình dung được.
Lạc Thần Hi phun ra một ngụm máu tươi, lập tức lấy băng dán, cẩn thận bao trụ miệng vết thương. Nếu nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày của hắn,ai không biết có thể bảo đây hoàn toàn là hai người khác nhau, giờ phút này, động tác của hắn mềm nhẹ mà cẩn thận vô cùng, giống như y là trân bảo quý giá của hắn vậy.
Ngơ ngác nhìn động tác của nam nhân, Ninh Duy Văn một trận hoảng hốt, đến khi hồi phục được một chút cảm giác, chính mình không biết từ khi nào lại tựa vào ***g ngực của hắn.
“Buông.”
Nghĩ muốn đẩy hắn ra,nhưng tay lại hư nhuyễn vô lực, nghĩ muốn rời khỏi hắn, thân thể lại lạnh lẽo giống như một khối băng,hơi thở ấm áp của đối phương truyền đến, lửa nóng phả vào trong ngực, hình như có một nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng đang được mở ra, làm cho trái tim đóng băng của y, bắt đầu một lần nữa nảy lên.
“Ta không buông.” Lạc Thần Hi cúi đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của y, hơi hơi nhíu mày.
Tên này bình thường hung hãn như vậy, thế nhưng bây giờ lại lộ ra khuôn mặt yếu ớt đến không ngờ.
Rốt cuộc y đã trải qua quá khứ như thế nào?
Tay nhẹ nhàng siết chặt vòng eo của đối phương, ôm y vào lòng, tay kia không ngừng vuốt ve sau lưng......
Làn da dưới sự vuốt ve của hắn hơi hơi run rẩy, nhiệt độ cơ thể của y thấp đến kinh người.
“Bởi vì sợ máu, cho nên mới không làm bác sĩ nữa sao?” Lạc Thần Hi sờ sờ hai má của y,từ đầu ngón tay liền truyền đến một cảm giác lạnh lẽo ….
“Nếu cảm thấy buồn cười, thì cứ việc cười đi.”
Ninh Duy Văn thấp giọng nói, nhắm mắt lại,sâu bên trong đại não gợn lên từng trận mê muội, làm cho y có cảm giác buồn nôn.
“Sao ta lại phải cười ngươi? Ngươi là bác sĩ, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi sẽ không bị thương hay không sợ máu.”
Ninh Duy Văn ngẩng đầu lên nhìn hắn......
“Sao nhìn ta như vậy?”
Lạc Thần Hi gợi lên khóe môi, bộ dáng của y lúc này, tựa như một đứa trẻ bất lực đang khẩn cầu sự yêu thương, nhịn không được,hắn liền dùng ngón tay cái xoa xoa lên thần cánh hoa mềm mại của y,bên dưới ánh đèn,lộ ra một màu sắc thản nhiên mê người, hơi thở thật tinh khiết, nhâm nhi thưởng thức hương vị của y rất là ngon miệng, giống như lần trước......
Ngay khi đôi môi hai người sắp tiếp xúc với nhau, Ninh Duy Văn liền tỉnh táo lại, một phen đẩy hắn ra: “Ngươi rốt cuộc muốn sờ tới khi nào, cho dù là sỗ sàng thì cũng có mức độ thôi nha.”
“Qua sông liền chặt cầu, thực vô tình!” Lạc Thần Hi suy sụp hạ bả vai, than thở.
Sắc mặt của tên này tựa như thời tiết vậy, thay đổi thiệt bất thường.
“Ngươi nói cái gì?” Ninh Duy Văn mắt lộ ra hung quang.
“Không có gì. Ta chỉ nói là ta đói bụng quá, khi nào thì mới có thể ăn cơm.”
Lạc Thần Hi nhanh chóng thay đổi thành biểu tình cợt nhả thường ngày.
“Sẽ nhanh thôi.” Ninh Duy Văn xoay người,lại tiếp tục nấu cơm.
Ngồi ở một bên trên bàn cơm, Lạc Thần Hi chi khởi cằm, nheo lại ánh mắt, lười biếng nhìn bóng dáng bận rộn của nam nhân, khóe môi hơi hơi giơ lên.
Không biết vì sao, nhưng lại cảm thấy nam nhân này thực đáng yêu, thực gợi cảm, vô luận là bộ dáng hung ác,sắc bén hay là bộ dáng mềm yếu vô lực, đều làm cho trái tim hắn có cảm giác đập thình thịch, so với việc nhìn thấy các nữ nhân quyến rũ còn phấn khởi hơn.
Tuy vẫn cảm thấy ôm nữ nhân so với ôm nam nhân thì thoải mái hơn nhiều, nhưng nếu đối tượng là Ninh Duy Văn, nếu đem y áp ở dưới thân, không biết lúc đó y sẽ lộ ra biểu tình như thế nào?
Từng hình ảnh tình sắc kích thích bắt đầu hình thành ở trong đầu, chẳng những không có cảm giác bài xích, ngược lại toàn thân hắn đều có sự xúc động nóng cháy.
Đối với ngưu lang mà nói, hành vi đạo đức linh tinh thường ngày, đã sớm bị vứt bỏ ở vùng hoang vu nào đó rồi, cho nên Lạc Thần Hi chưa bao giờ ủy khuất chính mình, trong tự điển của hắn, cũng không có sự nhẫn nại. Tuy rằng trước mắt hắn còn không rõ mình có phải là đồng tính luyến ái hay không, nhưng hắn cũng không bài xích tình yêu của nam nhân, điều kiện tiên quyết chính là, chỉ cần loại tình ái này có đủ sự kích thích, hắn cũng mong chờ được nếm thử một lần.
Nhưng, nếu mình thực sự dám động thủ, chỉ sợ cái gì cũng chưa kịp hưởng thụ, còn bị y xử lý ── thế võ của y quả là làm hắn thất điên bát đảo, căn bản không thể nhúc nhích được.
Nghĩ đến đây, Lạc Thần Hi không khỏi cười khổ.