Dương nhàn nhạt khoác tay lên trán, đôi mắt lim dim mơ màng dưới bóng cây sao nâu già trút hoa. Hắn thấy lòng mình nặng trĩu.
Vì đâu những con người kia lại tràn đầy sinh khí đến vậy? Họ cười giỡn nô đùa; họ vờn rượt rong đuổi; họ biết yêu nhau.
Chẳng hiểu sao chữ “yêu” này cứ bám riết lấy suy nghĩ của Dương không thôi. Hắn đã tìm mọi cách để lí giải nhưng vẫn chưa tài nào thấu đáo được trọn vẹn.
Cũng là nụ cười, cũng là cái ôm, cũng là khuôn mặt, cả những bờ môi,... vậy cớ sao họ chỉ thích những gì thuộc về người thương trong khi thiếu chi kẻ còn tốt gấp nhiều lần như thế.
Hắn chững chạc hơn Phong.
Khuôn mặt hắn hài hòa đẹp đẽ hơn Phong.
Tay hắn rắn rỏi hơn Phong.
Lưng hắn vững chãi hơn Phong.
Cả vẻ ngoài còn hào nhoáng hơn hẳn tất thảy.
Thế mà Dung vẫn chẳng hề dao động dù chỉ một chút.
“Cậu ta thì hay ho chỗ nào?” - Dương tự hỏi, hắn thấy khó chịu.
Ánh mắt Dung dành cho Dương chỉ nhàn nhạt như lớp kính lờ mờ bụi, đôi tay cô còn chẳng buồn chạm thử vào người hắn. Vậy mà lúc nào cô cũng bám riết lấy Phong.
Phong núp né dõi theo hai người, Dung cứ ngoái nhìn đằng sau. Cô bỏ mặc Dương mà tiến tới chỗ Phong, cô cương quyết nắm chặt tay cậu rồi dẫn khỏi cổng trường trước con mắt ngỡ ngàng nhuốm đầy sắc chiều tà ảm đạm của Dương.
Hắn muốn bóp chết cậu, nhưng rồi đành buông xuôi.
Lần đầu thì bỏ qua, lần hai cố kiềm nén, lần ba Dương bèn chủ động ôm chầm lấy Dung. Cô bất ngờ, vai run run, rồi ngừng hẳn. Mặt cô bình thản lạ thường, không xô đẩy, cũng chẳng thiết tha gì.
Cứ như thể Dương đang ôm chiếc gối bông biết đập từng nhịp điệu đều đều khô khan. Hắn không cảm thấy sự ngọt ngào triều mến trong ánh mắt của Dung khi cô làm thế với Phong.
Dung không gạt tay hắn, cũng chẳng thèm nắm lấy nó, cô ngả đầu nghiêng sang một bên, hỏi: - Thấy thế nào?
Dương bực bội buông cô ra. Hắn thấy thất vọng, hắn muốn được cô vỗ về hệt cái kiểu vẫn thường làm với Phong. Dù điên rồ nhưng hắn cũng thử cậy miệng ngây ngốc pha trò trước mặt cô. Dung còn chẳng buồn ngó ngàng chứ đừng mong đến nụ cười dịu dàng hắn đang tìm kiếm trên khuôn mặt này.
Càng nghĩ, Dương càng tức tối, bụng dạ bất cam, hắn muốn chiếm đoạt tất thảy mọi thứ Phong đang có.
Rồi cuối cùng, cũng chỉ uổng phí thời gian. Dương lắc đầu cười nhạt.
Hắn nhớ lại cái buổi sáng tinh tươm hôm đó. Họ nhìn hắn, có vài kẻ ngẩn ngơ xuýt xoa. Dương đứng giữa lớp và nở nụ cười. Hắn xuất hiện như một vị hoàng tử bước ra từ thế giới truyện tranh - người mà biết bao cô gái luôn mơ mộng cùng khát khao chờ đợi ở cái tuổi còn chưa đủ chính chắn trải nghiệm để thấu hiểu cuộc đời quá thực tế này.
Dương bật cười chế giễu cái suy nghĩ bàng quang hờ hững của mình.
Hắn khác họ nhiều hơn họ tưởng.
Họ trầm trồ ca thán; họ “ồ” vang lên như chim vỡ tổ; họ dõi theo những bước chân của hắn đến tận bàn cuối; rồi họ ngỡ ngàng khi hắn thản nhiên ngồi cạnh Dung. Dè bĩu và đố kị chiếm gần tất thảy trong tia nhìn của họ.
Dung không bất ngờ, cũng chẳng tỏ ra khó chịu gì với hắn, cô biết trước rồi sẽ có lúc việc này xảy ra. Kể từ cái lần cô đến nhà thăm Phong, ánh mắt giễu cợt Dương dành cho cô cứ như đang lăm le khiêu khích.
Dương định lấy một thứ gì đó từ cô.
Không phải sự thèm khát hay ham muốn, mà là một trò chơi.
Cô cũng đã ngỡ ngàng trước suy nghĩ của mình khi bước lên những bậc cầu thang ngắn ngủi dẫn đến phòng của Phong, chỉ là cô tạm gác chuyện sang bên để chuyên tâm chăm sóc cho cậu ấy mà thôi.
Và giờ, hẳn đã tới lúc họ bắt đầu bước vào một vòng xoáy kì lạ mà tình yêu không còn là nền tảng hàng đầu hay đích đến cuối cùng nữa rồi.
Dù thế, cô vẫn chưa tìm được cách nào ổn thoả để tránh né nó, đến tận thời khắc này, Dương ngay đây.
Có muốn trốn cũng không kịp.
- Đang suy nghĩ gì à?
Dung ngẩng đầu lên một chút, nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy vẻ ngạo nghễ pha lẫn bí ẩn của Dương.
Hắn ta quá hoàn hảo nên điều đó khiến cô thật sự lo sợ. Con người chẳng ai hoàn hảo, những kẻ càng phô trương vẻ hoàn hảo hào nhoáng bao nhiêu thì càng đáng sợ đến bấy nhiêu, vì căn bản họ muốn dùng nó để che lấp đi khuyết điểm của mình trước con mắt của mọi người.
- Ừ. Nghĩ thế nào để tiễn vong anh khỏi chỗ này.
Dung không hề do dự, cô nói một cách chậm rãi rõ ràng từng câu chữ. Phong ngồi trên và ngoái đầu ra sau mang theo gương mặt đầy vẻ sốt sắn, cậu trông cứ như kẻ đang thấp thỏm trên đống than hồng nóng nảy sẵn sàng thiêu bỏng chân người nếu chẳng may họ sơ sảy.
Phong chẳng chịu đựng được lâu, cậu rời bàn rồi tiến đến chỗ hai người, tay đưa tới định kéo Dương đi khỏi đó nhưng khi nhìn thấy cái nhíu mài của hắn ta, Phong giật mình rụt lại ngay.
Cô không nghĩ rằng chính Phong cũng sợ Dương. Mặc dù chưa biết giữa họ có mối quan hệ gì, chẳng phải Dung vô tâm bỏ qua, mà là cô hiện tại chỉ nên tập trung về một điều duy nhất: đối phó với Dương.
Thật sự Dung cũng không biết mình nên làm gì cho đúng đắn nhất nữa.
Như thấu hiểu được suy nghĩ của cô, Dương mỉm cười đầy ẩn ý, ghé bên tai cô rồi nói thầm: - Trong tình yêu cần một chút sóng gió để thử thách, nếu vượt qua được, tôi mới có thể buông tay.
Dung ngỡ rằng mình đã hiểu ra mọi việc. Đó cũng là một sai lầm lớn của cô.
Không phải Dương yêu Phong…
Mà Dương theo đuổi cô.
Những bữa cơm trưa cứ thế trôi qua trong sự căng thẳng giữa họ, Dương đối xử với Dung như cách một vị hoàng tử lạnh lùng ra lệnh cho nàng hầu xấu số phải tuân theo.
Dung nhiều lúc không tự chủ mà phục tùng hắn.
Chính xác hơn, đôi khi dù rất muốn phản kháng, cô vẫn chẳng tài nào làm được. Ở Dương có một sức mạnh vô hình nào đó không ngừng thôi thúc sai khiến cô.
Dẫu ngoảnh đầu vẫn thấy bóng dáng man mác buồn của Phong, nhưng đôi chân cô chẳng thể nhích lên dù chỉ một chút.
Có những lúc ngồi trên ghế, chung một cái bàn, ba khuôn mặt đối nhau, hai kẻ muốn mở miệng nói rất nhiều điều nhưng đành ngậm ngùi câm nín làm Dung sắp phát điên.
Phải lưỡng lự, phải dè chừng toan tính còn khó chịu hơn cả lúc say nắng hoặc sốt cao, đầu đau chẳng khác bị búa bổ.
Dung y hệt kẻ bị trúng bùa mê, ý chí kiên định của cô tan biến đi đâu mất biệt, chỉ còn sót chút mơ màng mong manh khi nằm trọn trong vòng tay Dương vào tiết thể dục.
Cô thấy Phong đằng xa, cậu cũng chạy tới ôm chồm lấy cô, nhưng cô bỗng dưng xô cậu ngã nhào dù rõ ràng lòng không hề muốn thế. Cô dùng chút tỉnh táo còn sót lại nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm của Dương - người đang mặt đối diện với mình, phía trên là khung trời nắng tỏ lóa loen.
Ngỡ rằng cô trông thấy cặp ngươi đen tuyền ấy phát sáng.
Một màu tím dịu huyền hoặc, những cái bóng lấp lánh loang mờ như sao đêm trên trời.
___o0o___
Duyên nhìn cảnh tượng hoàng tử đón lấy nàng công chúa yếu mềm kia dưới những tia sáng rọt gõm buổi chiều đông, trong mắt người mơ mộng chỉ thêm phần lung linh mơ màng. Duyên lắc đầu, cười khẩy.
Cô ngồi vắt vẻo chân trên phiến đá lớn gãy đôi nằm lặt lìa sau gốc cây bàng già trăm tuổi, tay hời hợt giữ lấy chiếc ống hút bị cụp đôi. Duyên thấy nhàm chán, ực thẳng ly trà đường vào miệng cho sảng khoái.
- Làm gì mà chui vô trong kẹt ngồi thế?
- Kẹt đâu mà kẹt? Hóng mát thôi.
Duyên nhíu mài đáp trả, cô ghét cái nét mặt nửa dửng dưng nửa trêu đùa của gã. Cô càng thấy bực bội vì bị quấy rầy, liền hỏi ngược:
- Tới đây làm chi?
Gã xoa xoa cằm, cười đểu. Đôi chân dài sọc khẳng khiu nhưng phong trần lịch lãm ấy dừng lại trước ngạch thềm đá, gã nhảy phóc lên cái tán xẻ đôi của thân cây mà ngồi.
- Thì anh nhớ nên tới thăm em, không được à?
- Quỷ mới tin anh. Biến nhanh nhanh giùm cho em còn ngắm cảnh.
- Nè nè... anh chịu nhục chịu khó ăn đòn để kế hoạch của em suông sẻ, chưa cám ơn thì thôi mà em còn đối xử tàn ác với anh như vầy hả?
- Em đâu có rủ anh? - Duyên chớp chớp mắt nhìn gã, nghiêng đầu rồi nói tiếp - Là anh tự nhiên nhào vô thì than vãn kêu ca gì?
Gã đành thở dài bất lực, lấy tay vuốt mặt cho bớt tức.
- Anh chịu thua em rồi.
Duyên im lặng, gã bồn chồn trong lòng, muốn đấm gãy đôi cây bàng để cô chú ý mà nghĩ lại sức chả thấm tháp gì với cái thân già khằn to hơn cả vòng tay ôm kia.
Gã định bụng ngày mai lén nhờ người phá tan hoang chỗ này cho Duyên khỏi tới chơi nữa.
Gã muốn Duyên ngó ngàng đến mình nhiều hơn nữa.
Gã đẹp hơn cái cây nhiều.
Mặt gã chợt tái ngắt, suy nghĩ của gã y hệt đứa con nít, mép môi gã giật giật, rồi vai chùng xuống.
- Tới chừng nào em mới chịu công khai làm bạn gái anh đây? Cưa em gần năm ròng mà hôn trán em... anh còn chưa dám nữa. - Gã thất thỉu buồn thiu.
- Hông biết. - Giọng Duyên nhỏ xíu, như đang thì thầm với chính mình, thế nhưng đá đểu gã thì to tiếng quá chừng - Anh mà kì kèo, em đạp cho dính vách.
- Thì anh nói vậy thôi.
Gã thở hắt, quay mặt đi chỗ khác. Gã tự dưng nhớ lại khoảng thời gian trước đây, nếu không có Duyên, gã vẫn chỉ là một tên công tử ăn chơi trác tán. Gã thầm biết ơn vì đã gặp cô vào một buổi sáng tinh tươm ở lớp Judo năm ngoái. Mọi suy nghĩ về cô khiến gã nhẹ nhõm và thanh bình đến lạ.
Duyên thấy gã cười cười một mình, bèn hỏi: - Mần gì nhìn ngu bỏ xừ thế?
- Kệ anh. - Gã hất cằm, chớp mắt làm duyên.
Cô bỗng nhiên muốn ói, mỏ trề ra. Rồi Duyên trầm tư hẳn, cô buông lơi giọng nói cùng ánh nhìn: - Chắc tại... em hông đủ can đảm thôi.
- Sao? - Gã liền nhíu mày, mặt nhăn nhó đầy khó hiểu.
- Em sợ có một ngày, mình giống hệt nhỏ bạn chung phòng kia.
- Anh sẽ không để đứa nào chen vào được đâu! - Gã khẳng định, lời chắc nịch, tay nắm thành đấm.
- Hên xui…
Duyên buông thõng tay, ly trà đường rớt xuống, đá lạnh văng rãi rác trên cát.
- Mà tới lúc đó, chả biết có đứa bạn nào đủ thân để lo lắng cho em hông nữa?! - Cô thắc mắc, vu vơ.
- Thôi.
Gã nhảy xổ xuống đất, đám lá cây xáo động, gã phủi quần rồi nắm chặt tay Duyên, bực bội bảo: - Nếu quan tâm giống cách của em làm thì đừng có mơ. ANH VẬT NÓ RA BÃ.
- Gì kì vậy?
- Anh tuyệt đối không bao giờ để người mình yêu bị tổn thương. Thà đừng yêu, yêu chập chừng kiểu đó thì hết sức hèn nhát.
Duyên nín bặt, nắng từ trên cao đổ xuống làm khuôn mặt gã trông chẳng rõ ràng tí nào, nhưng Duyên biết gã đang cười.
Vì mặt cô nóng hổi, tê rần rần.
___o0o___
Dung thiếp đi trong vòm ngực Dương, đến khi tỉnh lại mới hay mình đã nằm tại phòng y tế khá lâu. Mất một buổi chiều. Đột nhiên cô thèm cái hơi ấm tỏa ra từ vòng tay Phong mỗi khi siết chặt từ sau lưng và những lời nói ngọt ngào có cánh cậu trao cho đến nao nao lòng.
Cô nhìn quanh: tường trắng; mành the; cửa khép hờ; quạt trần quay rồ rồ mệt mỏi;... đến cuối vẫn là một tấm thân trơ trọi, bèn tự ôm lấy chính mình cho bớt lạc lõng cô đơn. Cô chợt nhận ra bản thân cũng chẳng hơn ai - khác chi hạt cát bay thành xoắn ốc theo cơn gió biển tắp vào bờ rồi nằm bơ vơ ở một nơi nào đó.
Đột nhiên cô thở dài, nỗi nhớ Phong da diết khiến móng bấu chặt da, cô gối đầu lên đôi chân mặc dầu nó làm cô khó thở đến nhường nào đi chăng nữa.
Cô sắp phát điên vì những thứ mình đang làm, tâm trí mơ mơ hồ hồ tua ngược từng đoạn kí ức trong chuỗi ngày vừa qua.
Cô nhìn thấy khuôn mặt đau đáu luôn dõi theo cô từ đằng sau, cô nhìn thấy bóng lưng Phong trải dưới nắng chiều đỏ cói và cả mấy cơn mưa lạnh nực mùi đất xộc lên mà đứng đợi cô sau giờ tan trường.
Cậu giữ lời hứa hẹn đó, còn cô thì không.
Người sánh bước bên cô là Dương, cô không hề muốn nhìn hay làm bất cứ chuyện gì với hắn ta. Thế nhưng mỗi khi vô ý đánh rơi tia nhìn vào đôi mắt đó, cô lại như chìm vào trong cơn say vô vọng chẳng biết điểm dừng cuối cùng hệt kẻ mê man đang dong xe tiến về một cách khập khiễng loạng choạng.
Cô căm giận những hành động cùng ý thức lúc tỉnh lúc mê này.
Dung giật mình khi nghe âm thanh “kẽo kẹt” phát ra từ cánh cửa nhôm, cô lại càng hoang mang hoảng sợ hơn khi kẻ bước vào chính là Dương. Bả vai cô run run, mồ hôi đổ lấm tấm trên trán, thấm cả tấm lưng, cô bỗng dưng lùi sâu trong góc giường thật nhanh.
Vẻ mặt nhút nhát lao đao ấy khiến Dương dở khóc dở cười, chẳng biết phải xoay sở làm sao, bèn lắc đầu rồi trở ra, thay vào đó là sự hối hả của Phong, cậu bật tung cánh cửa rồi lao tới như con thiêu thân đâm thẳng ngọn đèn dầu.
Lúc này, Dung mới dám bật khóc, cô để cho cậu ôm chặt lấy mình một cách vững chãi nhất để xua đi cái lạnh tê dại từ sống lưng và những đợt run rẩy kì lạ kia.
Dung cắn nghiến đôi môi, cô tự nhủ sẽ không sướt mướt yếu mềm nhưng lí trí lại bị cảm xúc uất nghẹn cùng sợ hãi đẩy lùi, nước mắt rơi tựa những hạt chu sa bị dứt khỏi chuỗi dây xâu.
Cả hai lần, cô đều khóc trước mặt cậu.
Không lâu sau, khi họ đã bình tĩnh hơn, Dương lại bước vào, với một ánh mắt rất khác lạ - nó chứa chan những suy nghĩ thầm kín nào đó khi nhìn họ, hàng chân mày của hắn cứ nhíu chặt với nhau trông như rất khổ nhọc vì đang lạc lối đến một bến bờ bất định.
Sao chẳng có lấy một ‘con đò’ giúp hắn ‘sang sông’?
Dương cảm thấy mình bị bế tắc trong suy nghĩ, nó khiến hắn khó chịu vô cùng. Hắn muốn đập phá một cái gì đó để giải tỏa nhưng đành cố kiềm nén.
- Cậu nên nhớ, đối với thần linh, khái niệm “nhân-quả” luôn phải được giữ gìn và tôn trọng. Cho đi một điều ước cũng đồng nghĩa với việc gửi tới một lời nguyền.
Dương nhìn bàn tay trắng bệch của Phong, những lằn gân nổi lên hệt đám rễ cây cằn cỗi. Hắn lắc đầu, nói tiếp:
- Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ không quan tâm cậu nữa.
- Dù thế nào, tôi vẫn muốn được ở bên Dung!
Phong kiên quyết, giọng chắc nịch, đôi tay càng siết chặt hơn như muốn gói Dung vào lòng để cô không thể rời xa cậu được nữa.
Quan trọng hơn, cậu không muốn cô hiểu được ý nghĩa của những từ đó.
Nếu biết được, liệu rằng cô có còn yêu cậu nữa hay chăng?
Phong chẳng dám thử.
Ánh mắt cậu lúc đó tràn đầy sự chân thành và dũng cảm, Dương bỗng nhớ đến tiếng vó ngựa Ba Vì năm xưa, từng có một kẻ đã làm thế với Dương. Kẻ đó cũng vì chữ “tình” mà dấng thân vào trầm luân khổ ải.
Hắn thở dài, quay người bỏ đi, bóng lưng cao và rộng ấy dừng lại trước bục cửa với vẻ chần chừ, Dương vẫn cố để lại một câu:
- Cậu không lo thân mình, thì hãy lo nghĩ cho cảm giác của cô ấy!
Phong hiểu chứ.
Nhưng cậu chưa biết nên làm điều gì đúng đắn nhất, giải thích ra sao, hay những bước tiếp theo cậu sẽ đi như thế nào?
Liệu rằng đôi chân này của cậu còn có thể tiếp tục nhấc hay không, chính bản thân Phong cũng chẳng rõ.
Cậu nhìn xuống, vẻ bình thản trên gương mặt của cô vẫn chưa hề trở lại, giờ đây trông cô khác chi một con mèo ướt lông dưới cơn mưa phùn tầm tã cùng ngọn gió lạnh vô tình xô đẩy trên đôi vai gầy nhỏ bé.
Khóe mắt Phong mờ dần, sóng mũi cay xè như khi ăn phải món mì sa tế siêu cay mà cô đã làm cho mình.
Bất chấp mọi thứ, mọi điều, cậu hôn nhẹ nhàng lên trán Dung.
Cô thiếp đi, một giấc ngủ bình yên êm ả tìm đến khiến khóe môi mỉm cười. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy mình đang cầm tay một người con trai với bóng lưng quen thuộc và nụ cười tỏa sáng hơn cả ánh nắng ban mai lấp lánh dịu dàng.
Chẳng biết từ lúc nào, chuỗi phật châu trên tay cô đã đứt đoạn, hạt châu nứt nẻ vỡ tung nằm rải rác trên sàn. Chúng mất hẳn màu đỏ đô đậm đà, sậm dần thành ánh xanh ngọc bích, đế giày Phong chỉ mới chạm nhẹ vào, liền hóa thành cát bụi bay đi, gió gửi về tay người phụ nữ có nét mặt ôn hòa phúc hậu, đôi mắt phượng cong cong tựa cánh cung diều trôi trên nền trời trong trẻo buổi ban trưa.
Bà ta suy nghĩ rất nhiều, bàn tay nõn nẽo bốc nắm đất bùn nắn thành hình người nhỏ xíu.
Dưới cánh đồng lúa xanh mơn mởn bát ngát bạt ngàn, cò bay thẳng cánh, mỏ chúng nhấp nhử giữ lấy sợi lát vàng nhả xuống tay bà. Bà buộc lên hình nhân, sợi lát quấn hoài không dứt, chốc sau đất bị gói thành con nộm.
Ruộng bạt ngàn đã nhú chồi nhấp nhử, chờ ngày xuân về hạ tới liền nở rộ thành bông. Tiếng chim ngoài đồng hiếm khi mới vang dậy, những bóng lưng còng thưa thớt dần và giờ này còn lại mấy cái đây?
Ngày xưa nhớ cô gái cầu khẩn bà ban cho phước lành quên hết mọi buồn đau khổ lụy.
Bà có ban được phước lành đâu?
Cho đi và nhận lại là luật. Người ta phải đánh đổi thứ quan trọng mới lấy được điều ước mong.
Bà lắc đầu bảo: - Nhân sinh vô thường, ắt tự thấu trí, ngẫm tự khai tâm.