" Tôi xin anh, tha cho tôi đi "
Tôi khóc trong bất lực nhưng anh ta không hề quan tâm gì mà cứ lao tới như một kẻ điên loạn
"Linh Nhi cứu tớ, cứu tớ với..."
Cậu ấy vẫn ngồi bất động ở đó, không hề quay đầu lại. Tập phim hàn quốc đang chiếu tới cảnh đôi nam nữ chia tay.
"Cô ta sẽ không nghe thấy đâu. Em đừng phí sức kêu làm gì nữa ! Đêm nay ta sẽ không buông tha cho em" Giọng nói anh ta hết sức lạnh lùng
"Không! Đừng...đừng mà" Tôi cố van xin anh ta
"Không phải nữ giới bọn em luôn nói không là có hay sao?"
"Đồ khốn nạn! " Tôi cắn chặt môi mình những giọt máu bắt đầu tuôn ra , anh ta áp sát mặt vào tôi dùng lưỡi lấy đi những giọt máu đang chảy đó rồi nhếch mép cười.
Lần này trong màn đêm tôi lại có thể loáng thoáng nhìn thấy mặt anh ta, đôi môi mỏng màu hồng nhạt vẫn dính máu đang nhếch lên rất lạnh lùng , khuôn mặt thanh tú, mũi cao thẳng tắp thoạt nhìn thì chẳng thua gì các idol Hàn. Cơ mà, vì vẻ đẹp này trong lòng tôi lại có chút mâu thuẫn.
"Không! Không thể để chuyện này tiếp tục" Càng nghĩ lòng căm phẫn trong tôi càng dâng cao
"Ta sẽ giết ngươi" Tôi hét lên , tay bất giác vơ được cây trâm rồi đâm thẳng vào mặt anh ta.Đèn đột nhiên sáng lại tôi vội lao tới chỗ Linh Nhi.
"Linh Nhi chạy đi"
Nhưng cậu ấy vẫn ngồi đó thất thần nhìn vào máy tính không có chút cảm xúc nào
" Cậu? "
Tim tôi lại run lên lần nữa,đây là giấc mơ hay sự thực? Cô ấy đã bị giết chết ư?...Tại vì tôi ư ? Tất cả là do tôi mà cậu ấy mới chết! Tôi ôm lấy Linh Nhi gào khóc
"Sao cậu lại khóc vậy? Kiều An"
Nghe thấy giọng của Linh Nhi, tôi vui sướng đưa mắt nhìn xuống, thứ trước mắt làm tôi bàng hoàng vội đẩy Linh Nhi ra rồi ngã khuỵ xuống đất.
"Cậu...cậu....Linh..Nhi... cậu"
Thật kinh khủng! Cái quái gì thế này? Máu chảy ra từ mắt và mũi cậu ấy, từng giọt từng giọt rơi xuống , mắt cậu ấy lòi ra một bên còn lòng thòng giữa mặt. Linh Nhi lấy tay lắp lại bên mắt lòi ra đó như một chuyện bình thường, nó làm tôi phát kinh.
"Sao thế Kiều An? Sao cậu lại đẩy tớ ra thế? Tớ, Linh Nhi đây mà!"
"Không! Ngươi không phải là Linh Nhi, ngươi là quỷ !"
Tôi quay người tính bỏ chạy nhưng chân tôi lúc này nhũn ra như sợi bún cả rồi
Cô ta kéo chân tôi lại rồi nhảy lên ngồi trên bụng tôi mà cười
"Cậu nhìn rõ chứ? Tớ đây mà"
Ngay khi cô ta cười gương mặt cô ta nứt ra từng mảnh vỡ vụn nhỏ như mảnh kính bị đập vỡ. Máu không ngừng phun ra , những con con bọ ngoe nguẩy theo máu mà phun ra, chúng tranh nhau lao về phía tôi. Linh nhi cầm trên tay một nắm giòi còn đụng đậy
"Món này ngon lắm, cậu có muốn ăn thử không? "
Cô ta nhét đống côn trùng đó vào miệng nhai nhồm nhoàm. Tôi không thể chịu đựng nổi nữa , quay đầu nôn thốc nôn tháo nhưng những thứ tôi nôn ra cũng toàn là côn trùng và giòi bọ. Mắt tôi bắt đầu lảo đảo rồi bất tỉnh .Điều cuối cùng tôi còn nghe thấy trước lúc đó :
"Đây là cuộc sống của ngươi, ngươi cứ từ từ mà cảm nhận" kèm theo là một tiếng cười man rợn.