Liên Thành đang cho chim nhỏ trong lồng ăn, cảm thán cảnh ngộ của mình cũng như nó thì Thanh Vĩ đến.
Thanh Vĩ nói rằng Sở Tu Nhiên muốn hắn hầu hạ.
Liên Thành theo Thanh Vĩ đến một mái đình nằm gần hồ.
Trong đình, Sở Tu Nhiên đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp nhắm chặt mắt, phía sau có hai nha hoàn cầm quạt lông phe phẩy.
Trước đình, một đám tướng sĩ không rõ đang làm gì đó vây chặt thành hình vòng tròn.
Liên Thành vào đình rồi mới hãi hùng trước cảnh tượng mình nhìn thấy.
Một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi đang loã th3, khắp người toàn là vết bầm tím chằng chịt đang bị một đám tướng sĩ thay phiên nhau thao lộng.
Sở Tu Nhiên biết Liên Thành đã đến thì mở mắt, cười hỏi: “Liên nhi, xem thích không?”
Liên Thành toát mồ hôi hột, toàn thân run lên: “Vương gia, ta…” Thử hỏi hắn phải trả lời sao đây?
“Ngươi nhìn, tướng sĩ của bản vương có phải sung mãn lắm không?”
“…”
Sở Tu Nhiên nói tiếp: “Lại đây, lột nho cho bản vương.”
Liên Thành tê rần hai chân đi tới, quỳ xuống bên nhuyễn tháp, bắt đầu tách từng quả nho lột vỏ đút cho Sở Tu Nhiên.
Bên ngoài đình tiếng hét thê thảm của thiếu niên không ngừng ám ảnh tâm trí hắn, có lúc khiến cho hắn sợ quá sẩy tay làm rớt quả nho xuống đất, mặt mày tái mét một màu xanh.
Sở Tu Nhiên đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, lại nói: “Liên nhi, ngươi sợ gì chứ? Ngươi là tâm can bảo bối của bản vương.
Nếu ngươi không làm phật ý bản vương, bản vương há lại để cho ngươi chịu ủy khuất.
Ngươi nghĩ đúng không?”
Liên Thành gượng gạo gật đầu, rồi vươn tay đút quả nho cho Sở Tu Nhiên.
Sở Tu Nhiên chụp tay hắn, nhai xong quả nho liền đem những ngón tay hắn đưa gần lưỡi li3m m.út.
Liên Thành đỏ mặt không dám chống cự.
Có lẽ đối với một văn sĩ nho nhã như hắn thì chuyện thân mật ban ngày ban mặt thế này, lại ở trước mắt bao người khác là điều phi lễ.
Nhưng mà, Sở Tu Nhiên đã thích thì cho dù hắn có chống cự hay van xin thế nào cũng vô ích.
Y sẽ càng thấy thú vị hơn chứ tuyệt đối không dừng lại.
“Đến đây thôi!” Sở Tu Nhiên thu lưỡi lại và kéo cả người Liên Thành ngồi lên nhuyễn tháp.
Thanh Vĩ hiểu ý, giải tán toàn bộ người ở trước đình rồi cùng hai nha hoàn lui đi.
Liên Thành vẫn chưa hết run, bị Sở Tu Nhiên xem như cục bột nhão đè dưới thân.
Y cởi s4ch sẽ y phục hắn ném ra đất, cúi xuống gặm nhắm quanh cổ hắn trong lúc h4 thân đưa đẩy đến miệng huyệt, không chút chuẩn bị gì mà đi vào.
“A…vương gia…” Liên Thành bóp chặt lấy bả vai Sở Tu Nhiên.
Cơn đau đớn ở bên dưới truyền đến đột ngột, như muốn xé đôi cơ thể hắn mà lao tới.
“Liên nhi, thả lỏng một chút, bản vương vào rất khó.
Ngươi cũng không muốn bản vương dùng tới thuốc, phải không?”
Liên Thành rùng mình.
Thuốc mà Sở Tu Nhiên ám chỉ chính là Tương Ý Cao dùng trong chuyện phòng the của hoàng gia, dùng với số lượng vừa phải sẽ sản sinh kho4i cảm cực đỉnh, nhưng quá liều một chút liền khiến kẻ uống vào giống như động vật vào mùa đ0ng dục, cầu thao cho tới chết mà không còn tiết tháo gì nữa.
Loại thuốc đó là ác mộng đối với Liên Thành.
Có một dạo Liên Thành chọc giận Sở Tu Nhiên, bị Sở Tu Nhiên cho uống thuốc này suốt ba đêm liền.
Nhưng mà, khi đó, Sở Tu Nhiên không làm gì hắn, chỉ trói hắn lên cao để hắn r3n rỉ điên loạn, thỉnh thoảng sẽ đem nước lạnh xối lên người hắn giúp hắn thanh tỉnh một chút, rồi tiếp tục ngồi nhìn hắn quằn quại thèm khát dịch thể của nam nhân.
Lời này của Sở Tu Nhiên chính là âm thầm nhắc nhở hắn phải làm thật tốt nhiệm vụ thỏa mãn y.
Nếu hắn làm không tốt, hiển nhiên y sẽ có vô vàn cách để trừng phạt hắn.
Liên Thành liều mạng ôm lấy Sở Tu Nhiên, mở rộng chân hơn nữa để nghênh hợp y.
Hắn không muốn nếm lại mùi vị ghê tởm của loại thuốc kia.
Đ4u khấc của Sở Tu Nhiên nóng nảy gấp gáp điểm vào những vị trí chí mạng trong huyệt nhỏ của hắn.
Hắn ưỡn người lên thở hổn hển, mồ hôi trên trán tuôn xuống lớp chăn lông thành những viên to tròn.
“Vương gia…đừng….a…sâu….a…sâu quá rồi…”
Sở Tu Nhiên cạy miệng Liên Thành ra, luồn một ngón tay vào khều đầu lưỡi đang rạo rực của hắn: “Như vậy mới ngoan! Rên lớn hơn nữa cho bản vương nghe.”
Một chân của Liên Thành bị Sở Tu Nhiên giữ chặt, chân còn lại co quắp lại quanh lưng y.
Hơi thở giống như dây đàn đang gảy, càng gảy càng yếu ớt hơn.
Sở Tu Nhiên hung hăng đi vào, khắp nơi thành quách đổ vỡ, thịt mềm bị đánh đến sưng tấy.
“Vương gia…chậm chút…a…ta…a…”
“Bản vương còn thấy chưa đủ nhanh.”
“Không…đau…vương gia…xin nhẹ tay…a….a…”
“Nghe rất kí1ch thích.” Sở Tu Nhiên hôn lên vành tai Liên Thành, đẩy tới một cú mãnh liệt.
Ruột gan Liên Thành như bị đào xới thành từng mảng, thét lên chói tai: “Không…a…vương gia…a…”
Liêu Dung đứng từ xa nhìn về phía mái đình, kỳ thực cũng không nhìn được gì, nhưng mỗi lần nghĩ đến Sở Tu Nhiên đang ở cùng Liên Thành thì sự bất mãn trỗi dậy.
Y đấm mạnh mấy đấm vào thân cây rồi quay đi.
Đến tối, Thanh Vĩ đang ở trong phòng luyện chữ thì Liêu Dung tự tiện đẩy cửa vào mà không gõ tiếng nào.
Thanh Vĩ chỉ thở dài không nói gì.
Liêu Dung như đứa trẻ bị ai đó bắt nạt, hai mắt uất ức chạy đến ôm chầm lấy cổ Thanh Vĩ nói: “Ngươi ôm ấp ta, được không?”
Thanh Vĩ dừng bút, vươn tay định nói gì đó với Liêu Dung, lại chần chừ rồi hạ tay xuống: “Được!”
Trời sáng, Liêu Dung mở mắt thức dậy nhưng không thấy Thanh Vĩ đâu.
Liêu Dung mặc y phục vào, đẩy cửa bước ra hoa viên.
Quả như y nghĩ, Thanh Vĩ đang cúi người tưới nước cho mấy khóm hoa cẩm tú cầu.
Thanh Vĩ tuy là võ phu, nhưng lại rất thích hoa cỏ.
Liêu Dung bước đến lãnh đạm hỏi Thanh Vĩ: “Sao hôm nay ngươi thức sớm vậy? Ta vừa dậy đã không thấy ngươi đâu.”
Mọi khi quan hệ xong, Thanh Vĩ đều để Liêu Dung gối đầu lên tay y ngủ, thẳng tới khi Liêu Dung thức dậy thì y mới rút tay, do đó y luôn là người rời giường trễ nhất.
Thanh Vĩ tính tình điềm đạm ít nói.
Mỗi lần Liêu Dung đau lòng vì Sở Tu Nhiên sẽ chạy đến chỗ Thanh Vĩ tìm kiếm sự an ủi.
Mà bấy nhiêu năm qua rồi, Thanh Vĩ cũng không từ chối Liêu Dung bao giờ.
Liêu Dung mặc nhiên nhận định Thanh Vĩ chính là chiếc phao cứu rỗi của mình, muốn dùng khi nào thì dùng.
Thanh Vĩ không quay lại, vẫn liên tục tưới và nói: “Chúng ta chấm dứt đi.”
Liêu Dung ngáp một cái rồi bình thản hỏi lại: “Ngươi đùa gì thế? Mới sáng sớm mà, trò này chả vui chút nào.”
“Ta không đùa.
Ta sắp thành thân rồi, sau này sẽ không làm chuyện đó với ngươi nữa.
Đêm qua là lần cuối cùng của chúng ta.”
Liêu Dung chấn động đơ ra tại chỗ: “Thành thân? Với ai?”
“Dương Ngạc, nữ nhi của Dương thị lang.
Ta và nàng tâm đầu ý hợp.
Nàng thật sự là lương duyên cầu cũng khó được cả đời này của ta.”
Liêu Dung tức giận giựt đi gàu nước trên tay Thanh Vĩ ném thẳng xuống đất rồi cười mỉa: “Quý giá như thế thì chúc ngươi bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.”
Liêu Dung quay ngoắt người đi.
Thanh Vĩ cúi người nhặt lại gàu nước, nhìn đất cát vấy bẩn trên tay, nhắm chặt mắt lại, hầu kết ngưng đọng.
Lát sau, y mở mắt ra cười một cái rồi lẩm nhẩm: “Đôi tay bị vấy bẩn có thể rửa sạch, nhưng tình cảm bị vấy bẩn thì làm sao để rửa? Chỉ có thể vứt bỏ thôi.”
Thanh Vĩ tưới hoa xong thì thay y phục đi ra ngoài.
Liêu Dung tình cờ trông thấy, nhân lúc không có gì để làm nên lén lút theo sau.
Liêu Dung nghĩ Thanh Vĩ ăn mặc đẹp như thế chắc chắn là đi gặp vị tiểu thư kia.
Y nổi lòng hiếu kỳ muốn biết nàng ta có gì tốt mà khiến cho Thanh Vĩ bất ngờ từ bỏ mình.
Thế nhưng trái với Liêu Dung nghĩ, Thanh Vĩ lại không hề đi gặp cô gái nào cả.
Thanh Vĩ chỉ đến Phúc Hương Lâu xem biểu diễn võ nghệ, xem độ hai canh giờ thì quay về biệt viện.
Liêu Dung ôm trái đắng đi qua đi lại trong phòng, chợt nghĩ đến họ đang ở xa kinh thành, Thanh Vĩ hiển nhiên không thể gặp vị tiểu thư kia rồi.
Đều là do y nhất thời hồ đồ.
Đang lúc Liêu Dung nghĩ đông nghĩ tây về chuyện Thanh Vĩ gặp vị tiểu thư kia lúc nào, gặp bao lâu, lại quen nhau bao lâu, thì Sở Tu Nhiên cho người tới gọi y.
Liêu Dung tạm gác mọi chuyện ra sau đầu, vừa đến phòng của Sở Tu Nhiên liền bắt gặp Liên Thành cũng ở đó.
Sở Tu Nhiên bảo Liêu Dung đứng sang một bên, rồi mở cuộn tranh đang cầm trên tay cho Liên Thành xem.
Khoảnh khắc Sở Tu Nhiên mở tranh, hai mắt Liêu Dung liền trợn ngược lên, kinh hãi trong lòng.
Sở Tu Nhiên giả như không nhìn thấy, thản nhiên hỏi Liên Thành: “Ngươi xem người này có điểm nào giống với ngươi không?”
Liên Thành ngạc nhiên, cầm bức tranh xem một lúc rồi lắc đầu.
Người trong tranh có vẻ ôn nhuận nho nhã, nhưng cùng hắn hoàn toàn khác biệt.
Hắn hỏi: “Vương gia, người này là ai?”
“Mạnh Dã.”
Sở Tu Nhiên cười đáp.
Liên Thành giật mình, nhìn sang chỗ Liêu Dung.
Năm xưa là Liêu Dung nói với hắn Sở Tu Nhiên yêu thích Mạnh Dã, sở dĩ nhìn trúng hắn chỉ vì hắn có khuôn mặt rất giống với Mạnh Dã.
Hắn chưa từng gặp qua Mạnh Dã, nghe vậy liền tin.
Nhưng mà, nhìn bức tranh này có thể khẳng định hắn và Mạnh Dã chẳng hề giống nhau gì hết.
Tại sao Liêu Dung phải lừa gạt hắn?
“Không còn sớm nữa, ngươi đi dùng điểm tâm đi, dùng xong theo bản vương đến thư viện một chuyến.”
Liên Thành giao bức tranh lại cho Sở Tu Nhiên.
Khi hắn bước tới cửa, lén ngoái đầu nhìn lại, thấy Sở Tu Nhiên ném tranh lên người Liêu Dung.
Liêu Dung sợ hãi quỳ xuống trước mặt y, chỉ nghe y lạnh lùng nói một tiếng:
“Những trò gàn dở thế này, sau này đừng làm phiền bản vương.
Đến chỗ Thanh Vĩ bảo hắn tự nghĩ cách trừng phạt ngươi đi.”
“Vâng vương gia.” Liêu Dung không dám nói thêm lời nào, lập tức đứng dậy đi ngay.
Liên Thành vốn định bỏ qua chuyện này, nhưng nghĩ lại thấy không cam tâm.
Hắn âm thầm đến chỗ Thanh Vĩ nghe ngóng, trùng hợp nghe đám nha hoàn nhiều chuyện rằng Liêu Dung không biết phạm tội gì mà bị Thanh Vĩ phạt đi rửa chuồng ngựa cả tháng.
Lúc đi mặt mày hầm hầm như muốn giết sạch bất cứ ai mà y gặp..
Danh Sách Chương: