• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Liên Thành gấp lại Nghi Án Lục bảo Lý Hoài đem đốt đi.

Thứ sách dân gian này nếu vô tình để cho Sở Tu Nhiên đọc được thì sẽ mang họa cho cả thư viện.

Lý Hoài không hiểu hắn muốn làm gì nhưng vẫn mang đi, vừa ra đến cửa thì đụng mặt Sở Tu Nhiên và viện trưởng đi tới.
Sở Tu Nhiên nhìn thấy trong phòng chỉ có Liên Thành và Lý Hoài nhưng không nói gì.

Y đi đến chiếc ghế lớn giữa phòng ngồi xuống, hỏi: “Trạng nguyên gia quả nhiên là đi gặp bạn cũ sao? Cũng nên giới thiệu người bạn này với bản vương chứ nhỉ?”
Liên Thành viện cớ: “Ta muốn giúp đỡ vương gia trùng tu nơi này nhanh chóng cho nên mới gọi người đến hỏi vài câu thôi, không phải bạn cũ gì.”
Liên Thành để tay ra sau lưng ngầm vẫy vẫy bảo Lý Hoài giấu kỹ Nghi Án Lục đi, nhưng Lý Hoài lại đần mặt ra không hiểu.

Hơn nữa, sau khi nghe Liên Thành trả lời như vậy, trong lòng Lý Hoài càng phẫn nộ và ghét bỏ hơn.

Y hoàn toàn không biết rằng Liên Thành đang muốn bảo vệ cho mình.
Sở Tu Nhiên cười nhạt, lý do nhăng cuội như vậy mà Liên Thành cũng nghĩ ra, có thể thấy mối quan hệ giữa hắn với Lý Hoài không tệ, càng cho thấy hắn đang bí quá hóa liều.
“Viện sinh kia, ngươi tên gì?”
Lý Trọng nhìn thấy Sở Tu Nhiên có hứng thú với con trai mình thì run rẩy quỳ xuống: “Vương gia, tiểu nhi chỉ là một kẻ lỗ m4ng ngu ngốc, nếu có gì đắc tội vương gia thì xin người niệm tình lão già này sắp trăm tuổi về trời, để lại cho Lý gia một con đường sống.”
“Ra là con trai của viện trưởng sao?” Sở Tu Nhiên nhìn Lý Hoài hỏi tiếp: “Ngươi bị câm hay là bị điếc? Còn muốn bản vương phải hỏi lại lần thứ hai?”
Lý Hoài lúc này mới ý thức được tình hình, run rẩy nói: “Tiểu nhân họ Lý, tên chỉ có một chữ Hoài.”
“Hoài? Viết thế nào?”
“Hoài của hoài bão.”
“Tên hay lắm.”
Liên Thành câm nín chôn chân, không dám tự ý chen vào.

Sở Tu Nhiên đang muốn giở trò gì đây?
Sở Tu Nhiên đứng dậy, bước lại gần cầm tay Lý Hoài đỡ lên: “Coi kìa! Không cần phải sợ vậy.

Bản vương là người, không thể ăn thịt ngươi, đúng không?”
Liên Thành nheo mắt.

Cái nắm tay này của Sở Tu Nhiên rất ám muội.


Y vừa nắm vừa vuốt nhẹ lên mu bàn tay Lý Hoài, giống như khơi gợi ra một thứ gì đó, ánh mắt kèm theo mấy phần nhu tình nóng rực.
Lý Hoài thấp thỏm.

Nhìn ở cự ly gần, Kính vương quả như lời đồn, mỹ mạo tựa thiên tiên, khí khái bất phàm, là nhân trung chi long vạn người khó sánh bằng.

Liên Thành giật mạnh cơ trán, Lý Hoài cư nhiên không biết chữ chết viết thế nào, lại còn dám đắm chìm vào sự dịu dàng của Sở Tu Nhiên.

Hắn không muốn liều mạng cũng không được, đành phải bước tới trước kéo nhẹ tay áo Sở Tu Nhiên: “Vương gia, chúng ta nên về rồi.”
Sở Tu Nhiên buông tay, quay sang nhìn Liên Thành.

Liên Thành nín thở, tự nhẩm đi nhẩm lại chữ chết trong đầu.

Nhưng ai mà ngờ được, Sở Tu Nhiên chẳng những không nổi giận còn cười với hắn: “Được!”
Hắn không dám nghĩ nhiều, thấy Sở Tu Nhiên chịu đi đã rất mừng rồi, bèn một đường theo Sở Tu Nhiên lên xe ngựa.

Sở Tu Nhiên hỏi hắn: “Khi nãy Liên nhi đã nghĩ gì?”
Liên Thành thẹn nói ra thẳng, giả ngây: “Ta không nghĩ gì, chỉ cảm thấy sắc trời cũng muộn rồi.”
Sở Tu Nhiên kéo lọn tóc của hắn vấn vít vào ngón tay: “Thật sự cho rằng bản vương không nhìn ra sao? Ngươi là đang sợ bản vương đem người bạn tốt kia của ngươi đưa đến trên giường.”
Liên Thành im lặng, không biết nên đáp sao cho đúng.

Sở Tu Nhiên có chút phật ý giựt mạnh lọn tóc rồi buông ra.

Liên Thành nắm da đầu đau âm ỉ, bờ môi mím chặt.
“Bản vương thấy rồi.” Sở Tu Nhiên ngừng một hồi lâu đột nhiên nói tiếp.

Liên Thành chới với: “Vương gia thấy gì?”
“Nghi Án Lục.”
Liên Thành toát mồ hôi: “Vương gia nói gì ta không hiểu.”
Sở Tu Nhiên cười gằn hai tiếng lớn, vươn tay bóp cằm Liên Thành, giọng lạnh ngắt: “Liên nhi, ngươi chán sống rồi phải không? Còn dám giả điên với bản vương? Nghi Án Lục viết về một trăm nghi án đương triều.


Trong đó có nói là bản vương ngấm ngầm xúi giục Mạnh Dã tạo phản, xúi giục không thành mới quay sang bình loạn diệt khẩu.

Ngươi có biết kẻ dám viết ra thứ sách đó đã bị bản vương cho ngũ mã phanh thây? Và có biết toàn bộ số sách đó cũng bị bản vương đem đi đốt sạch trước mặt thiên hạ? Thế mà vừa hay, ở tại cái thư viện sắp được phong là quốc viện như Cận Minh vẫn còn thừa ra một quyển.

Là do thư viện bất cẩn không biết chuyện, hay cố tình chống đối bản vương, bản vương nên hiểu theo nghĩa nào đây?”
Liên Thành lập tức quỳ xuống, hai tay đặt trên sàn xe ngựa: “Vương gia khai ân, nơi đây quá xa kinh thành, có những chuyện thật sự là bọn họ không biết.

Có cho bọn họ thêm mười lá gan thì bọn họ cũng không dám đắc tội vương gia.”
Sở Tu Nhiên chống hờ một tay ngó ra ngoài màn xe ngựa tung bay, âm trầm nói: “Liên nhi chắc hẳn chưa nghe câu nhân tình lưỡng diện đao.

Cung kính trước mặt không có nghĩa là trong lòng thật sự coi trọng bản vương.

Giống như Liên nhi ngươi, trong lòng không phải luôn trù ếm bản vương mau chết đi sao?”
Liên Thành nuốt nước bọt ừng ực.
“Thật sự là vậy nhỉ?” Sở Tu Nhiên nhấn mạnh hỏi lại.

Liên Thành ấp úng: “Không…không phải…”
Sở Tu Nhiên thu hẹp tầm mắt, sau cùng không nói gì nữa.

Y mặc nhiên để cho Liên Thành quỳ tới khi xe ngựa đến biệt viện mới thả hắn đi.
Liên Thành sống trong thấp thỏm suốt mấy ngày liền, không biết tiếp theo Sở Tu Nhiên sẽ làm gì, nhưng chờ mãi cũng không thấy động tĩnh nên rất lạ.

Một hôm đương đọc sách trong phòng, thấy hai nha hoàn bưng khay y phục mới đi ngang qua phòng hắn.

Hắn tò mò mở cửa hỏi thăm, một trong hai người nói gần đây biệt viện có khách.

Nàng ta dùng từ khách rất lễ độ, bất quá Liên Thành tự hiểu là Sở Tu Nhiên tìm thấy món đồ chơi mới rồi.

Hắn nghe xong thì cho hai nha hoàn lui đi.

Chuyện này không có gì lạ.

Sở Tu Nhiên khi sủng ái ai đó thì muốn vàng bạc đầy phòng y cũng cấp cho, huống hồ chỉ là y phục và trang sức, cần bao nhiêu liền sẽ có bấy nhiêu.

Liên Thành biết rõ hắn không có tố chất nào gọi là quốc sắc thiên hương, càng không có chút năng khiếu mị hoặc câu nhân, đương nhiên Sở Tu Nhiên sẽ thường hay có mới nới cũ.

Nhưng quái lạ là, y chơi đùa bên ngoài bao nhiêu cũng không chịu buông tha cho hắn.

Lúc đầu hắn nghĩ là vì khuôn mặt mình giống hệt người y yêu, giờ đây mới biết không phải.

Hắn rất muốn, rất muốn hỏi thẳng vào mặt Sở Tu Nhiên, rốt cuộc vì lý do gì mà cứ mãi dằng dai không chịu thả hắn đi.

Thế nhưng, muốn và dám lại là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Hắn không thể lấy cái chết dọa dẫm Sở Tu Nhiên được nữa, cho nên hiện tại hắn không dám làm gì đắc tội y.
Sau khi dùng bữa chiều, Thanh Vĩ dẫn theo một người đàn ông trung niên tới gặp Liên Thành, giới thiệu là Tô chưởng sự, còn nói ông ta là người thiết kế các bản vẽ trùng tu Cận Minh thư viện lần này.

Liên Thành ngơ ngác nhìn Thanh Vĩ, không hiểu vì sao hắn phải gặp người này.

Thanh Vĩ giải thích:
“Vương gia đã báo tin bình an của trạng nguyên gia đến hoàng thượng.

Hoàng thượng nói tuy công tác tu sửa lần này do vương gia trông coi, nhưng dù sao vương gia cũng là võ tướng, khó tránh đối với những chuyện văn thư có thiếu sót, vẫn cần trạng nguyên gia giúp một tay.

Đợi khi xong việc, trạng nguyên gia hồi kinh tất có trọng thưởng.”
Liên Thành minh bạch.

Đây chắc hẳn đều là ý của Sở Tu Nhiên rồi, lấy hoàng đế ra chỉ bất quá để có thêm một cái cớ danh chính ngôn thuận thôi.

Có hay không có một trạng nguyên gia hữu danh vô thực như hắn đối với hoàng đế không phải chuyện to tát gì.

Vị nể hắn thực chất chỉ là vị nể Sở Tu Nhiên.

Còn về Sở Tu Nhiên, y đối với chuyện trùng tu này không có hứng thú, vì thế liền muốn đem hết trách nhiệm đùn đẩy lên người hắn, để y được thỏa thích mà mua vui.
Tô chưởng sự đem toàn bộ bản vẽ cần sửa đổi trình qua một lần cho Liên Thành xem.


Thanh Vĩ đứng một bên yên lặng lắng nghe, nửa chữ cũng không xen vào.

Đến lúc xem xong thì trời đã tối mịt, Thanh Vĩ đưa Tô chưởng sự ra về, còn ân cần dặn nha hoàn mang thức ăn tối đến cho Liên Thành.

Liên Thành đứng nhìn theo bóng lưng Thanh Vĩ, cảm thấy người nam nhân này thật sự rất tốt, đáng tiếc lại theo hầu Sở Tu Nhiên, giống như đang lãng phí nhân tài.
Liên Thành ăn xong thì đi dạo một vòng trên cầu Cửu Khúc vắng lặng.

Hai bên cầu hoa sen đã khép lại, nhưng hương thơm vẫn còn lay động lòng người.

Hắn tiện tay ngắt một nụ sen, chợt nhớ về nửa năm trước kỳ khảo thí, trong lúc đang chèo thuyền hái sen đã gặp được Đoan vương Sở Mật Nhân.
Khi ấy, hắn không phải văn sĩ lãng mạn dạo chơi giữa hồ, mà là đang làm việc kiếm thêm chút tiền mua bút mực.

Sở Mật Nhân ở trên thuyền viết câu đối, viết được một nửa thì trang giấy bị gió thổi bay.

Hắn thấy có trang giấy đang bay gần thuyền mình, bèn đứng dậy chụp lấy, nhìn rõ chữ ghi bên trên, cười họa lại câu đối của Sở Mật Nhân.

Sở Mật Nhân nghe thấy, phấn khởi tới mức dừng thuyền sát bên thuyền hắn, khi định bước qua thì trượt chân ngã xuống hồ, toàn thân ướt đẫm.

Nét cười trên khuôn mặt của Liên Thành càng đậm hơn, tay áo nghiêng che ngang, bị gió thổi đi một cách mềm mại.

Hắn cười xong thì vươn tay kéo Sở Mật Nhân lên thuyền.

Từ khoảnh khắc ấy trở đi, liền tương tư quên cả lối về.
Hắn thích sự dịu dàng của Sở Mật Nhân, càng thích những khi đàm luận văn thơ, nói về cổ nhân vẫn tâm đầu ý hợp.

Hắn từng nghĩ Sở Mật Nhân chính là tri kỷ đời này của mình, cũng từng nghĩ cả đời sẽ dành trọn tình yêu đầu tiên đẹp đẽ nhất cho y.

Nào ngờ sao trăng dời đổi, hắn rơi vào tay Sở Tu Nhiên, Sở Mật Nhân cũng nạp vương phi.

Vẫn biết hoa nở rực rỡ rồi sẽ có lúc tàn tạ thê lương, nhưng khoảnh khắc gặp gỡ đẹp đến thế, kể cả khi đã đường ai nấy đi, luôn khiến hắn hoài niệm không thôi.

Giá như năm ấy Sở Tu Nhiên không nhìn trúng hắn, giá như hắn và Sở Mật Nhân có thể nắm tay đi hết cuộc đời này.

Nghĩ đến đây, Liên Thành không ngăn được dòng lệ chầm chậm lan xuống khóe mắt.
Hắn đã đánh mất tất cả rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK