Mấy ngày không thấy, không nghĩ tới Cận Như Ca lại thay đổi nhiều như vậy.
Trương Tân Viễn thấy nàng đi vào cửa hàng tiện lợi đơn sơ mà ngày thường chưa bao giờ tiếp cận, lại còn ngựa quen đường cũ đẩy cửa tiến vào, không hề làm giá đại tiểu thư mà gợi lên khóe miệng, tiến tới đứng ở cạnh quầy thu ngân bên trong, lộ ra một nụ cười xán lạn.
Trương Tân Viễn dừng một chút, sao lại cảm thấy dường như từ bên trong đọc ra được ba phần thiện ý, ba phần hữu hảo, ba phần thân cận.
Thậm chí còn mạc danh cảm giác được vài phần liếm cẩu*........!
*liếm cẩu: thuật ngữ mạng, ý chỉ biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm liêm sỉ mà đi lấy lòng; còn có nghĩa khác là chỉ những người cấp dưới nịnh bợ nhún nhường.
Trương Tân Viễn: "???"
Hắn có điểm ngốc, nhìn Cận Như Ca trước mặt, lại nhìn tiểu tuỳ tùng bên cạnh, sau đó liền duỗi tay sờ sờ cái trán.
Độ ấm bình thường nha, không phát sốt.
Lại xoa bóp mặt, cũng là đau, chứng minh không có nằm mộng.
Cho nên người có bệnh không phải mình, mà thật sự là Cận Như Ca!
Hắn không rõ nguyên do, ngay sau đó liền tiến lên vài bước theo phía sau Đỗ Thanh Thanh đi vào trong đứng yên, mặt ủ dột nghe các nàng nói chuyện với nhau.
Rồi khi nhận ra Tô Kỷ Miên là cô nương truyền đơn ngày đó ngẫu nhiên gặp được, không khỏi sửng sốt, theo bản năng cũng cong cong khóe miệng.
Bản thân là tưởng cùng người ta chào hỏi một cái, lại không ngờ nàng đến liếc mắt cũng không thèm cho hắn.
Trương Tân Viễn không khỏi có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng thay đổi cái tư thế, tiếp tục mặt mày ủ dột nghe hai người nói chuyện, thậm chí còn thừa dịp cuộc trò chuyện có lỗ hổng, chọc chọc cánh tay Đỗ Thanh Thanh, nhỏ giọng hỏi nàng: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Đỗ Thanh Thanh lúc này đang rất sốt ruột cùng Tô Kỷ Miên giải thích, căn bản không đếm xỉa tới hắn, ngữ khí trong lúc nhất thời không khỏi có chút sốt ruột, lạnh giọng nói với hắn: "Lát nữa rồi nói!"
Tiếng nói vừa dứt, Trương Tân Viễn tức khắc không dám tin tưởng mở to hai mắt.
Cận Như Ca mới vừa quát hắn?
Cùng lắm chỉ mới là hai ngày không gặp, rốt cuộc là bởi vì cái gì lại có thể khiến nàng biến thành dáng vẻ hiện tại như thế này? Phải biết rằng trước kia nàng đến nặng lời một chút cũng không bao giờ nói với hắn.
Trương Tân Viễn chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy Đỗ Thanh Thanh trước mắt quả thực không thể nói lý, nhìn chằm chằm sườn mặt nàng thật lâu thật lâu, lại như cũ không thể nghẹn ra nổi một câu.
Bất đắc dĩ chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng xoay đầu, đi tới khung cửa dựa người.
Bộ dáng giống như không chút nào để ý, nhưng ánh mắt lại ngăn không được hướng tới chỗ các nàng ngó ngó, thậm chí còn mang theo oán niệm.
Đỗ Thanh Thanh: "......" Hắn không phải bệnh rồi đi?
Hệ thống ở trong đầu tiếp một câu: "Tôi cảm thấy hắn có."
"Tôi cảm thấy cũng vậy." Đỗ Thanh Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng gật gật đầu tán đồng với hệ thống.
Kỳ thật ở kịch bản, tạo hình nhân vật của nam chính là một nhân vật có xu hướng trưởng thành dần, thuộc về cái loại giai đoạn đầu không được ưa thích, về sau nhân thiết lại phi thường leo dốc, đại thiếu gia hào môn vì yêu mà từ bỏ gia sản, dũng cảm tránh thoát trói buộc, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cuối cùng công thành danh toại ôm được mỹ nhân về.
Nghe có vẻ không tồi, nhưng kia dù sao cũng là tương lai về sau.
Hiện tại thì....!Hắn thoạt nhìn vẫn là cái bộ dáng ngốc nghếch quen thuộc.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, thật sự là vô pháp bận tâm đến nhiều người như vậy, rốt cuộc hiện tại đến thân mình còn khó bảo toàn, cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời giắt nam chủ qua một bên.
Chính mình lại thực mau xoay mặt, tiếp tục cùng Tô Kỷ Miên xin lỗi, nói thật sự không cố ý gây thêm phiền toái cho nàng.
"Tôi đây liền đón người trở về." Nàng cười cười lấy lòng, chạy nhanh ra cửa phân phó nhóm tráng hán kia, sau đó lại lần nữa nhấc chân vào trong, lễ phép dò hỏi bọn họ có đụng hư cái gì hay không, bản thân nhất định chiếu giá bồi thường.
"Không có gì." Tô Kỷ Miên nói, có lẽ là bởi vì có người khác, ngữ khí nghe tới cũng còn tính ôn hòa khách khí, "Cận tiểu thư có thể đi rồi, dù sao thì xin lỗi cũng đã nói, hiểu lầm cũng đã tan."
"Chúng ta như vậy xem như thanh toán xong."
Nghe lời này ý tứ hình như là hoàn toàn cùng nàng phủi sạch quan hệ.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy nguyên bản khóe miệng đang nhấc lên tức khắc cứng đờ.
Nàng dừng một chút, mắt thấy Tô Kỷ Miên liền phải xoay người rời đi, không khỏi vội vàng một lần nữa mở miệng, tranh thủ nói: "Như vậy sao được chứ?"
"Sao lại không được?" Nghe nàng đột nhiên nói như vậy, Tô Kỷ Miên trước mặt đột nhiên xoay đầu, mày đẹp hơi nhíu lại, cánh môi hơi nhấp, ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn người trước mặt chằm chằm không chớp mắt.
Tựa như nói với nàng, mời cô bắt đầu biểu diễn, tôi thực muốn nhìn xem cô có thể hay không nói ra hoa ra ngọc.
Đỗ Thanh Thanh mạc danh cảm giác được một cỗ áp lực vô hình.
Nàng ho nhẹ một tiếng, hít một hơi thoáng bình định suy nghĩ, ngay sau đó mới nói: "Chủ yếu là do tôi trước đó không hiểu chuyện, gây cho em quá nhiều phiền toái."
"Tôi biết em đại nhân đại lượng không bỏ trong lòng, nhưng tôi thật sự rất băn khoăn." Nàng nói, thậm chí còn cố ý bước lên phía trước vài bước, cấp cho Tô Kỷ Miên xem quầng thâm mắt sưng phồng do tối hôm qua cùng hệ thống nói chuyện phiếm ngủ không ngon mà thành, "Tôi tự trách cả một đêm không ngủ."
Tô Kỷ Miên: "Ồ, xác định không phải bởi vì thức đêm nói chuyện phiếm hoặc là chơi trò chơi sao?"
Đỗ Thanh Thanh: "......" Nói bừa lại thành nói thật.
"Ha ha." Nàng cười gượng vài tiếng, cố nén xuống tiếp tục khen, "Em cũng thật hài hước."
"Dù sao thì mong em hãy tin tưởng tôi, tôi là thật sự tự trách, cho nên đặc biệt muốn bồi thường một chút." Nàng nói, sau đó liền ngẩng đầu quét mắt đến kệ để hàng có chút hỗn độn, "Quyết định vậy đi, tôi sẽ lưu lại hỗ trợ dọn dẹp một chút đồ vật nha."
"Hoặc là em muốn cho tôi làm việc khác cũng được." Đỗ Thanh Thanh nói, duỗi tay che ngực làm bộ dáng đau lòng, "Nếu không thật sự quá băn khoăn, nội tâm tôi quá dày vò!"
Dù sao quét mắt toàn bộ cửa hàng tiện lợi cũng không có việc gì quá nặng cần làm, dọn dẹp kệ để hàng một chút cũng không phí sức.
Thậm chí còn có thể nhiều thêm chút cơ hội cùng Tô Kỷ Miên ở chung, đối với việc hoàn thành nhiệm vụ là trợ giúp rất lớn, cớ sao mà không làm chứ.
Đỗ Thanh Thanh đáy lòng bàn tính một phen, còn tưởng rằng tuyệt đối không có kẽ hở, nhìn thấy Tô Kỷ Miên cũng không có vẻ lại muốn cự tuyệt nàng, vì thế liền vội vàng phi thường tự giác xoay người muốn đi dọn dẹp.
Kết quả còn chưa kịp bước, Tô Kỷ Miên đột nhiên duỗi tay kéo nàng một phen.
Đỗ Thanh Thanh mau chóng quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Lời còn chưa nói xong, liền đối diện với ánh mắt tràn đầy thâm ý của Tô Kỷ Miên, sau đó cũng đột nhiên nghe được nàng dường như khẽ cười một tiếng: "Cận tiểu thư xác định muốn lưu lại hỗ trợ sao?"
Sao lại có cảm giác mọi chuyện có chút gì đó không đúng.
Đỗ Thanh Thanh ước chừng sửng sốt ba giây, lúc này mới không xác định đáp lại: "Xác định."
Tiếng nói vừa dứt, ý cười nơi đáy mắt Tô Kỷ Miên liền sâu thêm vài phần, lúc sau cằm khẽ nâng lên, hướng tới cửa nhấc nhấc, ý bảo nàng qua xem đi.
Ở cửa, thình lình dừng lại đây một chiếc xe con chở hàng hóa.
Bên trong nước khoáng đồ uống mì gói linh tinh chồng chất một thùng rồi lại một thùng.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, mắt trông mong quay đầu lại nhìn nhìn Tô Kỷ Miên: "A này."
Tô Kỷ Miên cười cười: "Cận tiểu thư vất vả nha."
Đỗ Thanh Thanh: "......"
-
Dù sao cũng là tự mình đào hố chính mình, cho dù trong lòng có nhiều thêm câu oán hận cũng vẫn phải làm.
Đỗ Thanh Thanh không có cách, lại không nghĩ bỏ lỡ cơ hội ở chung với Tô Kỷ Miên, bất đắc dĩ chỉ có thể vén tay áo, dưới đáy lòng tự cho chính mình một cái tư thế cổ vũ: "Làm thôi!"
Vừa dứt lời, trực tiếp nhấc chân vọt ra bên ngoài bắt đầu nâng đồ, khiến Trương Tân Viễn nhìn tới thiếu chút nữa bị dọa đến rớt cằm.
Nàng rốt cuộc là trúng bệnh gì vậy!
Trương Tân Viễn nghi hoặc lại tò mò, cũng không quan tâm lúc nãy mới bị nàng quát, lập tức đi theo phía sau Đỗ Thanh Thanh.
Đợi nàng mới vừa nâng thùng nước đầu tiên vào nhà xong liền vội vàng bắt lấy cổ tay của nàng, không một lời giải thích mà kéo người đến đằng sau kệ hàng.
Lạnh giọng hỏi nàng: "Cậu rốt cuộc làm sao vậy, tại sao lại muốn giày xéo bản thân như vậy?!"
"Gì?" Đỗ Thanh Thanh nhướn mày, "Tôi giày xéo bản thân chỗ nào?"
"Đường đường là đại tiểu thư Cận gia, không đi dạo phố mua sắm làm móng tiêu phí hưởng thụ, lại chạy đến nơi này làm việc cho người ta, còn nói không phải là giày xéo bản thân?" Trương Tân Viễn khó hiểu, "Có phải cậu phát sốt đến mơ hồ rồi không?"
"Cái này mà kêu là giày xéo bản thân?" Đối với cái nhìn của hắn, Đỗ Thanh Thanh lập tức tỏ vẻ phê phán, "Lao động là vinh quang cao cả nhất của nhân dân, cậu chưa từng nghe qua sao, chậc, vừa nhìn liền biết cậu giác ngộ không được."
"Còn nữa tôi cũng không có phát sốt, càng không sốt tới mơ hồ." Nàng xua xua tay, ý bảo chính mình còn đang bận, "Nếu thật sự muốn nói tiếp, thì đại khái là bởi vì tôi hoàn toàn ngộ đạo rồi đi."
Còn ngộ đạo, tôi xem cô chính là có bệnh!
Trương Tân Viễn líu lưỡi, như cũ lôi kéo Đỗ Thanh Thanh không muốn nàng đi, nhưng ngữ khí đã không còn giống như lúc trước, đổi thành loại ôn nhu mà Cận Như Ca thích nhất, nói với nàng: "Như Ca, chúng ta trở về đi, nơi này thật sự không phải nơi mà cậu nên ở."
"Tôi không biết mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cậu đến tột cùng là đã trải qua cái gì, nhưng tôi hy vọng cậu có thể nghe lời tôi khuyên một chút, tôi là thật tình vì muốn tốt cho cậu." Hắn nói, "Thế giới bên ngoài quá rối loạn, cậu quá trẻ tuổi đơn thuần, tôi chỉ là muốn bảo hộ cậu thôi......."
Tỉnh tỉnh, tôi còn sinh sớm hơn cậu một ngày!
Đỗ Thanh Thanh thiếu chút nữa trợn trắng mắt.
Nàng thở dài, cảm thấy đầu óc nam chính hình như không tốt lắm, đang chuẩn bị mở miệng lại cùng hắn giải thích giải thích.
Kết quả lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên nghe thấy hệ thống ở trong đầu kêu nàng một tiếng: "Nguy hiểm!"
"Nơi nào?!" Lại nói dù sao Đỗ Thanh Thanh cũng đã chết bốn lần, ý thức phòng bị và năng lực phản ứng đều mạnh hơn người thường, hệ thống vừa dứt lời nàng liền tức khắc sinh ra phản ứng.
Giương mắt nhìn lên, thế nhưng là kệ để hàng chéo phía trên đầu Trương Tân Viễn có chút lỏng lẻo, chai lọ bình vại bày ở trên sắp sửa lăn xuống đập trúng đầu hắn.
Thời khắc mấu chốt, Đỗ Thanh Thanh mau chóng duỗi tay đập tới đỡ lấy một phen, lúc này mới ngăn trở bi kịch phát sinh.
"Tình huống như thế nào?!" Trương Tân Viễn bị hoảng sợ, quay đầu nhìn lại tức khắc lông tơ thẳng dựng, trái tim đập bịch bịch, cơ hồ là theo bản năng nói một câu, "Này cũng quá dọa người đi......"
"Dọa người sao?" Đỗ Thanh Thanh nghe vậy nhướn mày, đôi mắt hơi híp môi đỏ nhẹ mở, "Cho nên ra khỏi cửa phải chú ý bảo vệ bản thân."
"Tôi không nhọc phiền ngài lo lắng nha." Nàng nói, "Em trai~"
- ------------------
Editor có lời muốn nói: Bro-zone §(* ̄▽ ̄*)§
Đỗ Thanh Thanh: Lát nữa rồi nói!
Trương Tân Viễn:.....!Cậu dám quát tôi?! Oa oa cậu quát tôi! o(≧口≦)o Hừ! Không thèm để ý mấy người! (¬﹏¬ *)
Đỗ Thanh Thanh:.....!
Hệ Thống:.....!Nam nhân trưởng thành tài giỏi, bá đạo, vì yêu mà sống đâu rồi??
Đỗ Thanh Thanh: Tôi cũng muốn tìm đây.
┑( ̄Д  ̄)┍
Tô Kỷ Miên: Thật sự muốn tìm sao~?
Đỗ Thanh Thanh: Không có! Không cần! Tìm hắn làm cái gì chứ!! (°▽°!!!)/.
Danh Sách Chương: