• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cửa hàng này hiệu suất rất nhanh, nồi lẩu không lâu sau đã được bưng lên.
Bởi vì suy xét đến miệng vết thương của Tô Kỷ Miên còn chưa có khôi phục hoàn toàn, cho nên Đỗ Thanh Thanh dứt khoát không gọi cay, chỉ gọi một phần nước cà chua.
Nhưng vẫn thật thơm, mùi hương theo nhiệt khí bốc hơi phiêu tán trong không khí, dũng mãnh xông vào xoang mũi, khiến bụng không tự giác kêu ọt ọt hai tiếng.
Miên Miên lúc này khẳng định cũng đói bụng.
Đỗ Thanh Thanh nghĩ như vậy, chủ động cầm đũa, hơi đứng dậy thu xếp nguyên liệu nấu ăn thả vào.
Chuyện gì cũng chưa để người phải động tay, cuối cùng còn vui vẻ vui vẻ quay đầu nhìn nàng một cái, nhẹ giọng mở miệng nói: "Miên Miên chờ một lát ha, một chốc là có thể ăn rồi."
"Nhà này đặc biệt ăn ngon, trước kia chị cũng thường xuyên đến đây cùng em." Nàng nói, theo bản năng kể cho người ta nghe những chuyện đã từng xảy ra, "Lần đầu tiên đến là khi em tặng cho chị vòng tay và sữa bò đó, không biết em có còn nhớ không?"
Lắc tay và sữa bò......
Tô Kỷ Miên nghe vậy hơi hơi nhíu mi, trong đầu hình như có cái hình ảnh gì hiện lên, nhưng chung quy vẫn là một cái chớp mắt lướt qua.
Không thể hoàn toàn nhớ lại, vì thế cũng chỉ là ánh mắt đen tối lắc đầu, biểu tình mang theo bất đắc dĩ.
"Không sao không sao." Đỗ Thanh Thanh đọc hiểu cảm xúc của nàng, vội vàng nâng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, "Thời gian của chúng ta còn rất dài, Miên Miên chậm rãi suy nghĩ."
"Một ngày nào đó sẽ có thể hoàn toàn nhớ lại." Nàng nói, "Phải tin tưởng chính mình."
Lời này nói thực kiên định, dường như ôm vô số tin tưởng dành cho đối phương, biểu tình chuyên chú lại nghiêm túc.
Tô Kỷ Miên bị nàng nhìn đến, nét mặt có chút thay đổi, đầu quả tim đột nhiên co rút đau đớn một chút, trầm mặc một lúc lâu sau, rốt cuộc mở miệng chậm rãi phun ra một vấn đề.
—— "Nhưng nếu tôi vĩnh viễn không nhớ lại được thì sao?"
Vấn đề này thật sự tàn nhẫn, nhưng cũng không phải không có khả năng xảy ra.
Đỗ Thanh Thanh bị câu hỏi của nàng làm cho sửng sốt, độ cung treo bên môi cũng cứng lại rồi, có lẽ căn bản không ý thức được nàng sẽ hỏi cái dạng vấn đề này, ngay cả ánh mắt thoạt nhìn cũng có điểm dại ra.
Chưa qua bao lâu, Tô Kỷ Miên đột nhiên có chút hối hận.
Hai người nói chuyện trong khoảng thời gian này không sai biệt lắm đã qua hơn hai mươi giây, dạ dày bò trong nồi đã bị sóng nước đánh lăn vài lần.
Tô Kỷ Miên sợ ảnh hưởng hương vị, cũng liền vội vàng dùng tay trái cầm lấy cái muỗng, có chút gian nan vớt dạ dày bò ra, múc thả vào chén người đối diện, tràn đầy xin lỗi nói: "Cận tiểu thư đừng nghĩ này đó nữa, ăn cơm trước đi."
"Thực xin lỗi." Tô Kỷ Miên nói, "Tôi không nên......"

Sợ nàng thương tâm khổ sở, cho nên vốn định tự mình kiểm điểm một phen.
Nhưng lời chưa đợi nói xong, đã thấy Đỗ Thanh Thanh trước mắt đột nhiên cũng nhấp môi, bốn mắt nhìn nhau vài giây, lại bị người ta nắm chặt cổ tay.
"Không sao hết." Thay thế chính là giọng nói của nàng, sạch sẽ lại dễ nghe, trong trẻo tựa ánh dương chiếu vào bầu trời buổi bình minh, "Miên Miên nhớ không ra cũng không sao hết."
Nàng nói, ý cười nơi đáy mắt lấp lánh tràn đầy ôn nhu.
"Chỉ cần khiến em một lần nữa thích chị là được rồi."
Câu trả lời này quả thật có chút ngoài dự đoán.
Hô hấp của Tô Kỷ Miên chợt đình trệ, ngay cả nhịp tim vào giờ phút này cũng tăng nhanh vài giây.
Lại một lần vì người trước mắt mà động tâm, ý cười rốt cuộc cũng xua tan khói mù nơi đáy mắt, nhìn chằm chằm Đỗ Thanh Thanh nhìn thật lâu thật lâu, yên lặng lặp đi lặp lại những lời nàng vừa nói, lý giải rồi nhấm nuốt, sau đó cẩn thận khắc ghi trong lòng.
Gật gật đầu nhẹ giọng nói câu: "Được."
Cũng nói: "Giữa chúng ta còn trải qua những chuyện gì nữa?"
"Cận tiểu thư..

lại nói nhiều chút cho em nghe đi."
"......".

Chương mới nhất tại [ ТгumTruу eИ.vЛ ]
Một bữa lẩu ăn gần một tiếng rưỡi, Đỗ Thanh Thanh cũng dành một tiếng rưỡi kể chuyện cho Tô Kỷ Miên nghe.
Từ tiệm lẩu kéo dài đến tiệm cơm Tây, lại từ tiệm cơm Tây kéo dài đến rạp chiếu phim, mỗi một câu mỗi một chữ đều như mang theo hình ảnh, giống như thật sự có thể lập tức mang người quay trở về tới ngày đó.
Tô Kỷ Miên từ đầu đến cuối tất cả đều nghe thực nghiêm túc, sau một lúc lâu sợ nàng nói lâu đau yết hầu, cũng liền xoay người từ trong cặp sách móc ra một hộp kẹo thông họng chia cho nàng một viên mình một viên.
Trùng hợp vừa lúc là vị dâu tây.
Đỗ Thanh Thanh nghiêng đầu cắn kẹo, ăn ăn đột nhiên lại nghĩ tới buổi đêm lóng lánh ánh sao nào đó.

"Đúng rồi Miên Miên!" Nàng nói, vội vàng cắn kẹo nuốt luôn vào bụng, tiếp tục vui vẻ kể cho Tô Kỷ Miên nghe, "Chị lại kể cho em một câu chuyện nữa đi, có liên quan đến lần đầu tiên chúng ta hôn môi."
Tô Kỷ Miên gật gật đầu: "Được, Cận tiểu thư nói đi."
Biểu tình nhìn qua phi thường nghiêm túc.
Vì có nàng phối hợp đã tiếp cho Đỗ Thanh Thanh dũng khí lớn lao, ngay cả khi nói về cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập lúc ấy cũng không quá thẹn thùng nữa: "Ngày đó hai đứa chúng mình lên sân thượng ăn thịt nướng."
"Nguyên liệu nấu ăn vẫn là do em mang đến." Nàng nói, "Thịt thơm vô cùng, đồ ăn cũng rất là ngon, chúng ta rất nhanh tiêu diệt thật nhiều."
"Sau đó vốn dĩ đã phải kết thúc rồi, hai chúng ta đều chạy vào trong lều trại nghỉ ngơi, nhìn ngôi sao ngắm ánh trăng, chính vào lúc ấy em đột nhiên đưa cho chị một viên kẹo dâu tây, rồi lại đột nhiên thò qua nói cho chị biết tên thật của em, cũng đột nhiên nhẹ nhàng hôn chị."
"Cho tới bây giờ chị vẫn còn đặc biệt nhớ rõ cái hôn kia nha." Đỗ Thanh Thanh nói, bên tai có chút phiếm hồng hơi xấu hổ, "Thực ôn nhu, lại ngọt ngào."
"Là vị dâu tây~"
Là vị dâu tây, giống y đúc mùi vị viên kẹo hai người ăn lúc này.
Không biết như thế nào, trong đầu Tô Kỷ Miên tại đây chớp mắt xẹt qua rất nhiều ký ức dường như đã từng quen biết.
Bên trong quả thật có cảnh tượng như thế này, về chuyện sắp xếp tổ hợp, về Tô Kỷ Miên và Kỷ Tô Miên, cũng có cả cái hôn vị dâu tây nhiễm chút gió lạnh đêm ấy.
Đáy lòng đột nhiên có chút xao động.
Tô Kỷ Miên lại một lần ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Thanh Thanh.
Nàng lúc này không nói tiếp chuyện xưa, có lẽ là muốn cho đối phương thời gian tiêu hóa, cho nên cũng chưa vội nói thêm gì, mà là đang vui vui vẻ vẻ xem hóa đơn.
Khóe môi cong lên trên, cặp môi kia phấn nộn thủy nhuận, thoạt nhìn dường như so với kẹo dâu tây còn ngọt hơn.
Sau một lúc lâu, Tô Kỷ Miên đột nhiên mở miệng kêu tên nàng: "Cận tiểu thư?"
"Làm sao vậy?" Đỗ Thanh Thanh nghe thấy thực mau quay đầu sang nhìn nàng, "Miên Miên là nhớ tới cái gì....."
Lời nói còn chưa nói xong, đã phải nghênh diện một nụ hôn khẽ đẩy trở vào trong miệng, mang theo vị dâu tây, thơm thơm ngọt ngọt.
Cũng nghe thấy Tô Kỷ Miên mở miệng, ngữ khí dường như lập tức trở về tới khoảnh khắc ôn nhu lúc đó, thực nhẹ thực nhẹ hỏi nàng: "Là như thế này sao?"
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, mặt đỏ lên tim nhảy dựng: "Cái gì?"
Tô Kỷ Miên: "Cái hôn kia."

-
Miên Miên sau khi mất trí nhớ thế nhưng lại chủ động hôn mình.
Đỗ Thanh Thanh cả người đều mau choáng váng, trong đầu oanh một tiếng, thẳng đến khi thanh toán xong rồi lôi kéo tay nhỏ mang người ta cùng đi ra ngoài, lòng bàn chân vẫn như đang bay.
Cố tình giọng nói Tô Kỷ Miên lại tại đây một khắc vang lên, hỏi nàng: "Cận tiểu thư có chỗ nào muốn đi sao?"
Chỗ muốn đi à.
Đầu Đỗ Thanh Thanh ngốc ngốc, mơ màng hồ đồ nghĩ nghĩ, thế nhưng bỗng nghĩ tới mấy trăm mẫu đất đã lâu không thấy kia của mình.
"Nếu không......" Nàng nói, nghĩ hiện tại còn sớm, ánh mặt trời cũng vừa lúc, không bằng dẫn Tô Kỷ Miên đi khắp nơi nhiều một chút, "Em cùng đi xem sản nghiệp của chị đi?"
Nói thực oai, thực tế là giản dị vô cùng.
Tô Kỷ Miên gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, thực mau đồng ý.
"Vậy đi." Đỗ Thanh Thanh nói, cảm thấy nàng thật ngoan, cũng liền không nhịn được mà duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng, vui vui vẻ vẻ dẫn người xuống lầu, khởi động xe, như ngựa không dừng vó chạy đến đồng ruộng.
Lúc trước một số lượng lớn khoai tây trên cơ bản đã thu hoạch xong rồi, thời gian kia tuy rằng Đỗ Thanh Thanh ở bệnh viện, nhưng chuyện cần nhọc lòng cũng chưa có quên.
Vì thế liền ở trong điện thoại bàn bạc với Lưu thúc bọn họ, nói bọn hắn tiếp tục gieo trồng một ít rau quả có năng lực chịu rét tương đối tốt, thí dụ như hành tây cải thìa linh tinh.
Lưu thúc lập tức liền an bài theo, điện thoại mới vừa cúp máy đã kêu người đi mua hạt giống, toàn bộ những gì tiểu thư nhắc qua đều mua hết một lượt.
Hiện giờ đã sớm đều gieo trồng xong xuôi.
Đỗ Thanh Thanh hài lòng cực kỳ, vui vẻ sung sướng giống cái lãnh đạo, dẫn theo Tô Kỷ Miên đi dạo đồng ruộng thị sát một phen, vừa đi vừa tiếp tục kể chuyện cho người ta.
Câu chuyện đầu tiên đã nói xong, câu chuyện thứ hai mới vừa đến bên miệng, vừa nhấc đầu đột nhiên thấy được cây đại thụ quen thuộc.
Là cái cây mà hai người từng cùng nhau cột tấm thẻ ước nguyện!
Cũng không biết qua thời gian dài như vậy, tấm thẻ có còn ở đây không.
Đỗ Thanh Thanh nghĩ như vậy, ngay sau đó liền lôi kéo Tô Kỷ Miên vây quanh cây đại thụ kia đi một vòng, tìm nửa ngày, lại chỉ tìm được tấm thẻ của bản thân.
Mà cái tấm viết sẽ hầm canh gà cho nàng cả đời lại không biết sao không thấy đâu nữa.
Có lẽ......!Là bị gió thổi mất rồi.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, nhìn tấm thẻ kia lẻ loi, trong lòng vô cùng hụt hẫng, sợ là ám chỉ cái gì.
Người khi khổ sở thì đặc biệt dễ suy nghĩ nhiều, như Đỗ Thanh Thanh ngày thường tùy tiện nhưng kỳ thật tâm tư mẫn cảm thì càng phiền muộn hơn.
Còn rất sợ hãi.
Sợ hãi về sau sẽ còn xuất hiện việc ngoài ý muốn gì nữa, sợ hãi tay Tô Kỷ Miên không thể khôi phục được thì tâm tình biến kém, cũng sợ nhất Miên Miên của nàng sẽ rời bỏ nàng.

Giống như trận gió, mặt trái cảm xúc đột nhiên cứ như vậy dũng mãnh thổi quét.
Nếu là ảnh hưởng đến Miên Miên thì không tốt.
Đỗ Thanh Thanh nghĩ như vậy, vội vàng lắc đầu thở sâu trấn định tinh thần, yên lặng cầu nguyện với hệ thống tự an ủi vài câu, lực đạo trên tay cũng theo bản năng nắm chặt, dùng sức nắm chặt bàn tay Tô Kỷ Miên.
Vốn định kéo người đi, rồi lại đột nhiên nghe thấy nàng mở miệng: "Cận tiểu thư, chị nói nơi này trước kia cũng có một tấm thẻ do em viết có phải không?"
"Đúng vậy." Đỗ Thanh Thanh yên lặng gật đầu.
Tô Kỷ Miên nghe vậy tiện đà lại hỏi: "Nội dung là cái gì?"
"Không khác biệt với của chị lắm." Đỗ Thanh Thanh nói, khổ sở lại bất an thở dài, "Nói Tô Kỷ Miên muốn cùng Cận Như Ca cả đời ở bên nhau......"
Hóa ra là như vậy.
Tô Kỷ Miên nghe thế gật đầu, ngay sau đó chậm rãi ghé mắt nhìn về phía khuôn mặt Đỗ Thanh Thanh, dừng lại vài giây, lại giống như nghĩ tới cái gì đó, hơi hơi mím môi.
Mở miệng phiền toái nàng: "Cận tiểu thư có thể hỗ trợ giúp em kéo khóa kéo túi có được không?"
"Đương nhiên có thể." Đỗ Thanh Thanh vội vàng gật đầu, hút hút cái mũi đi đến phía sau nàng kéo ra khóa kéo.
"Lại phiền toái chị lấy giúp em cây bút đặt ở bên trong." Tô Kỷ Miên lại nói.
Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Thanh Thanh tiếp tục làm theo, móc ra cây bút bi đặt vào tay người ta, mắt trông mông mở miệng, vốn muốn hỏi nàng muốn làm cái gì.
Chẳng qua là hiển nhiên Tô Kỷ Miên cũng không cho nàng cơ hội, nhẹ nhàng tiếp nhận bút, mở miệng nói câu cảm ơn, sau đó nhấc chân tiến về trước.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế vội vàng đi theo phía sau nàng, một đường đi theo người tới phía dưới cây đại thụ, thấy Tô Kỷ Miên nỗ lực giơ tay trái lên gỡ thẻ ước nguyện kia xuống, rồi nghiêm túc hết sức chăm chú viết viết lên trên đó.
Đến khi treo lên lại, mặt trên rõ ràng nhiều thêm mấy chữ, tuy rằng không đẹp như nét chữ của nàng lúc trước, nhưng lại rất nghiêm túc và chắc chắn.
Dường như muốn khắc vào trên mặt giấy, mặc cho bao gió lớn cuồng phong đều thổi không tiêu tan, một hỏi một đáp, cứ như vậy tuyên khắc với thời gian.
——【 Cận Như Ca muốn cùng Tô Kỷ Miên cả đời ở bên nhau.


——【 Được a, một lời đã định.

】.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK