Xung quanh thực tĩnh lặng, thời gian dường như cũng lắng đọng tại giờ phút này.
Đã thật lâu không dùng thân phận này để ôm người nàng yêu.
Tô Kỷ Miên thở sâu, chậm rãi cùng Đỗ Thanh Thanh trán tựa trán, ánh mắt thành kính, chân thành tha thiết, đôi tay hai nàng gắt gao nắm chặt lấy nhau, ngay cả đầu quả tim cũng dường như đang run rẩy.
Đã bao lâu?
Đại khái!.
.
Đến tận bốn kiếp luân hồi đi.
Từ lần đầu tiên người yêu của nàng tiến vào thế giới kịch bản, rồi tử vong, trọng sinh, rồi lại tử vong, trọng sinh, một lần lại một lần tuần hoàn lặp lại.
Mọi chuyện thoạt nhìn bên ngoài thì là như thế, nhưng chân tướng lại không chỉ có như vậy.
Không giống như các thế giới khác, trong thế giới kịch bản, không chỉ là những đồ vật rất nhỏ như thời tiết hay ánh đèn, mà kỳ thực ngay cả ký ức cũng có thể sửa chữa.
Để cho Đỗ Thanh Thanh có thể tiếp thu và lý giải trình tự luân hồi của thế giới, Tô Kỷ Miên cố ý lấy tử vong làm phương thức biểu đạt trực quan, dựa theo sổ tay công nhân mà công đạo như vậy.
—— nếu nhiệm vụ thất bại, trải qua sự tử vong ngẫu nhiên không đau đớn, trọng sinh, tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.
Không cần đi suy xét băn khoăn đến những sự việc mờ mịt ẩn giấu đằng sau, chỉ cần nhắm mắt mở mắt là lại như thường, dư lại những thứ đó toàn bộ cứ để nàng lo, hết thảy thống khổ và bất đắc dĩ cứ để nàng gánh.
Cẩn thận tự hỏi vì cái gì lại thất bại, vì cái gì mà đến cuối cùng một khắc kia người yêu của nàng vẫn không thể nhớ tới.
Duy nhất có thể làm chỉ có nỗ lực, sau mỗi lần trọng sinh lại nỗ lực sửa chữa, bổ sung, loại bỏ các loại khả năng sẽ xuất hiện biến cố.
Giống lúc trước cảnh sát Lưu đã từng nói, có một cái thế giới khác biệt với những thế giới khác, diện tích nhỏ, dấu hiệu sinh mệnh ít, nhưng mã hiệu quyết sách* lại nhiều.
mã hiệu quyết sách [决策性代码] (QT: quyết sách tính số hiệu): mình không biết dịch thế nào, có thể hiểu là các loại mã chỉnh sửa cắt ngang, gián đoạn sự phát triển bình thường của thế giới này.
Đều đã luân hồi bốn kiếp sửa chữa bốn kiếp, sao có thể không nhiều cho được.
Tô Kỷ Miên cười cười, nhớ tới những cái ngày ngày đêm đêm đã qua đó, không nhịn được mà cảm khái, còn tưởng rằng những ngày tháng như vậy sẽ phải vĩnh viễn lặp lại, cho đến lần luân hồi thứ 5.
Dường như có chỗ nào đó xuất hiện biến hóa, có lẽ ngay cả kịch bản cũng nhận ra sự khác thường, cho nên địa điểm trọng sinh thế nhưng xuất hiện biến động.
Thanh Thanh của nàng, có lẽ sau khi trải qua nhiều lần luân hồi như vậy, cuối cùng cũng lựa chọn chạy về phía nàng.
"! ! "
Mặc kệ như thế nào, hết thảy đều qua rồi.
Người trong lòng ngực lúc này vẫn đang khóc, trên làn mi thật dài ủ đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ ướt mèm, khóe mắt và gương mặt đều phiếm hồng, chợt trông có chút giống con mèo hoang nho nhỏ.
Khiến người vừa buồn cười lại đau lòng.
Tô Kỷ Miên giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ngữ khí đặc biệt đặc biệt ôn nhu, ôm nàng, bảo nàng đừng khóc.
Thật vất vả mới dỗ dành được.
Tô Kỷ Miên hơi hơi câu khóe miệng, cúi đầu hôn hôn chóp mũi Đỗ Thanh Thanh: "Trên núi gió lớn, trở về thôi?"
"Trở về đi.
" Đỗ Thanh Thanh nằm trong lòng ngực nàng nhỏ giọng nói, "Trước khi đi em muốn nhìn cha mẹ một chút.
"
Tô Kỷ Miên gật gật đầu nói được, ngay sau đó liền đứng dậy kéo nàng lên, dắt lấy tay nhỏ, dẫn nàng chậm rãi đi đến trước bia mộ.
Nghĩ cần cho người ta chút không gian, cho nên sau khi nàng đứng yên rồi, bản thân lại chậm rãi lui về sau vài bước, đứng cách đó không xa an tĩnh chờ nàng.
Gió vừa lúc này nổi lên thật lớn.
Thổi tan hết thảy ưu sầu phiền não, cũng thổi vào tai nàng những âm thanh linh tinh.
Đỗ Thanh Thanh lúc này đang cùng cha mẹ nói chuyện, tựa như cha mẹ vẫn như ngày xưa cùng ngồi bên cạnh nàng, giọng nói thực nhẹ, rồi lại dường như mang theo ỷ lại làm nũng, từng câu từng chữ công đạo với họ.
Nói với bọn họ: "Hiện tại con sống rất tốt.
"
"Hết thảy khó khăn và bất đắc dĩ cũng đã vượt qua, hung thủ đã bắt được, mọi chuyện cũng sắp được giải quyết, sau này khẳng định chỉ còn lại bình an vui sướng, hai người không cần lo lắng đâu nha.
"
"Còn có, hôm nay con tới đây cùng bạn gái.
" Nàng cười cười, như là đang thầm thì, lại tiến lên trước vài bước, ngồi xuống, dựa vào bên cạnh bia mộ, giống như đã từng rúc vào lòng ngực của mẹ, "Chính là người mà lần trước con có nhắc tới.
"
"Nàng còn có rất nhiều thân phận, là đồng học, là cấp trên, là tiền bối, là Miên Miên, trí nhớ con không tốt, trước kia vậy mà bởi vì đủ loại nguyên nhân lại quên mất nàng! !.
"
"Nhưng lần này sẽ không.
" Nàng nói, đáy mắt mang theo ý cười ấm áp ôn nhu, "Không bao giờ quên nữa, sẽ mãi mãi nắm tay nàng, cùng nàng vui vẻ trải qua hạnh phúc cả đời.
"
"Hai vị phụ huynh này hãy giám sát con có được không?" Nàng nói, "Nếu con lại quên mất cái gì thì báo mộng về giáo huấn con!"
"Đương nhiên không quên cũng hãy về nha, Thanh Thanh thực ngoan, cho nên ba mẹ à hai người lúc rãnh rỗi nhớ về thăm con! ! "
Giống như đứa trẻ, ngồi trước bia mộ nói rất nhiều rất nhiều, phải sau một lúc lâu cuối cùng mới đứng lên.
Nhìn đến người yêu đang đứng dưới ánh trăng chờ nàng, bước chân mau chóng chạy qua, dưới bóng cây dát màu bạc trăng sáng dùng sức ôm lấy nàng.
Vươn tay vỗ vỗ sau lưng nàng, sau đó nhấp môi, ghé vào bên tai nhẹ giọng kêu tên nàng.
"Chị đây.
" Tô Kỷ Miên thực mau đáp lại, câu môi khẽ cười nói, "Chuyện gì?"
"Tay em lạnh.
" Đỗ Thanh Thanh nhỏ giọng thầm thì, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, "Chị giúp em che che được không.
"
Nói cho hết lời, lập tức liền có bàn tay nho nhỏ chui vào trong lòng bàn tay nàng, mang theo xúc cảm và độ ấm khác biệt, như là đốm mặt trời ấm áp, nhiệt độ phóng thẳng đến trái tim.
Tô Kỷ Miên vừa muốn nói được.
Nhưng lời nói còn chưa xuất khẩu, đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó lành lạnh đặt ở trong tay nàng, lại ngẩng đầu nhìn, vòng cổ Đỗ Thanh Thanh vẫn luôn đeo đột nhiên không thấy bóng dáng đâu.
Tô Kỷ Miên ngẩn người, mở miệng: "Thanh! ! "
Lần này lời nói lại chưa nói xong, bị Đỗ Thanh Thanh hôn một cái đẩy trở về.
Thiên ngôn vạn ngữ toàn bộ đều bị tan vào nụ hôn này, dường như tại đây một khắc mọi thứ xung quanh hết thảy đều không còn âm thanh, duy nhất có thể nghe được, có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận được cũng chỉ có nàng.
"Hai chiếc nhẫn này em đã giữ thật lâu.
" Cũng không biết trải qua bao lâu nụ hôn này mới rốt cuộc kết thúc, Đỗ Thanh Thanh rất ít khi chủ động như vậy, không khỏi có chút thẹn thùng, rũ đầu không dám nhìn tới người trước mắt, "Hiện tại cuối cùng cũng có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà giao cho chị rồi.
"
"Chỉ là có lẽ chỉ có thể dùng như đồ đôi.
" Nàng chớp chớp mắt, gương mặt thực hồng, "Rốt cuộc viên ngọc trên đó có hơi nhỏ, kiểu dáng cũng khá nhỏ, cho nên chỉ có thể mang chơi chơi.
"
"Chờ, chờ! ! "
Lời này nói lắp bắp, câu nói kế tiếp vẫn luôn ấp úng, nửa ngày đều ngượng ngùng mở miệng.
Tô Kỷ Miên nghe thấy thực mau liền cười, giơ tay giúp nàng mag nhẫn, lại tiến lên vài bước hôn hôn cái trán của nàng, đột nhiên không hề dự liệu mà hỏi: "Thanh Thanh có nguyện ý gả cho chị không?"
Lời này thật sự đột ngột, hoàn toàn chưa cho người ta có thời gian phản ứng.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, theo bản năng nâng mắt, gật gật đầu làm theo nội tâm cao giọng nói: "Muốn!"
Nói cho hết lời, gương mặt tức khắc hồng như quả táo, căn bản cũng chưa kịp trốn tránh đã bị Tô Kỷ Miên ôm lấy, hôn pi mi pi mi thật nhiều ngụm.
Cũng nghe nàng mở miệng, nghiêm túc nói: "Không sao cả.
"
"Chờ ngày chúng ta kết hôn, chị đưa em cái lớn hơn.
"
"! ! "
-
Mọi tội ác đều sẽ phải nhận trừng phạt, tên họ Vương đã làm rất nhiều chuyện xấu xa kia cũng không ngoại lệ.
Bị phán tiêm thuốc tử hình, một tuần sau chấp hành.
Mọi chuyện giống như đều đang càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Đã chậm trễ lâu thật lâu như vậy, Đỗ Thanh Thanh không muốn bỏ lỡ bất kì giây phút nào với Tô Kỷ Miên nữa, cho nên thực mau đi làm thủ tục lãnh chứng, ngay sau đó lại bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Địa điểm đặt ở trong thế giới kịch bản, một là bởi vì người trong thế giới kịch bản không có biện pháp tới hiện thực tham gia hôn lễ, hai là bởi vì muốn cho Cận Như Ca và Tô Kỷ Miên một cái kết cục hoàn mỹ.
Đương nhiên cũng phát thiệp mời đến cho những bằng hữu trong thế giới thực, giống nồi lẩu thập cẩm, thế giới kịch bản lần đầu tiên náo nhiệt đến vậy.
Tô Kỷ Miên viết thiệp mời đến nỗi tay tê rần.
Đỗ Thanh Thanh nhìn đau lòng, muốn hỗ trợ lại bị cự tuyệt, bất đắc dĩ chỉ dành xoay người đi pha ly trà ngọt, đặt đến bên cạnh bàn, ngồi xuống bên cạnh Tô Kỷ Miên vui vui vẻ vẻ vừa cười cười vừa nhìn xem nàng viết chữ.
Mấy tấm thiệp kia đều để tên là Cận Như Ca cùng Tô Kỷ Miên, lại có độc nhất một tấm khác biệt.
Cũng không biết có phải là nàng viết sai rồi hay không, liếc mắt một cái nhìn lại trên mặt giấy có chút loạn, dưới dòng chữ kia hình như còn cất giấu gì đó.
"Đây là cái gì nha?" Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc, thực mau ngẩng lên đầu tìm Tô Kỷ Miên dò hỏi.
Lại được đến câu trả lời thế này: "Thanh Thanh cầm lấy xem là sẽ biết.
"
"Kỳ thật đây là thiệp mời dành cho chúng ta đó.
" Nàng nói, trong giọng nói mang theo tràn đầy ý cười.
Thế nhưng còn phát thiệp mời cho chính mình cơ à.
Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc lại tò mò, vội vàng lấy tấm thiệp mời kia tới nghiên cứu tỉ mỉ, phát hiện nguyên bản trên mặt giấy viết Cận Như Ca và Tô Kỷ Miên, nhưng khi nhìn qua ánh nắng thì lại không phải.
Mấy chữ tầng ngoài kia dần dần ẩn đi, dòng chữ giấu bên dưới dần dần hiện ra, là tên thật của hai nàng, là cái tên ban đầu lúc quen biết, tìm hiểu và yêu nhau.
Thế nhưng còn có cơ quan như vậy.
Đỗ Thanh Thanh cảm khái vô cùng, sau đó buông thiệp mời trong tay, đánh gãy động tác của đối phương, dùng vòng tay câu lấy cổ nàng, cả người ngồi khóa lên đùi nàng, cười khanh khách nhìn nàng.
Nhẹ giọng nói: "Cận Như Ca muốn đi tham gia, Tô Kỷ Miên thì sao?"
Tiếng nói vừa dứt, liền nhận được nụ hôn ôn nhu và chân thành tha thiết: "Tất nhiên cũng sẽ đi.
"
Nụ cười trên mặt hai người tươi đẹp lại mỹ lệ, thời gian dường như cũng tại đây một khắc vĩnh viễn ngưng đọng, khắc ghi hết thảy mọi hạnh phúc cùng vui sướng.
Có ngọn gió thổi vào, mềm nhẹ thổi bay mặt bìa tấm thiệp kia.
Lộ ra chữ viết quyên tú bên trong.
——【 Ngày x tháng x năm x mời Cận Như Ca và Tô Kỷ Miên tiểu thư đến tham gia hôn lễ của Đỗ Thanh Thanh và Mạc Dĩ Thiên.
】
——【 Kính mời.
】
-------CHÍNH VĂN HOÀN-------.
Danh Sách Chương: