Trong đầu Chu Hạo hiện lên mười hình vẽ hình người.
Tuy nhiên, trong số mười hình vẽ này thì có chín hình vẽ vô cùng ảm đạm, căn bản không nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ có duy nhất một hình hiện lên rõ nét trước mặt Chu Hạo.
Hình vẽ này thể hiện một động tác vô cùng kỳ quái, người này đang ngồi, hai chân đan vào nhau, tay phải vòng quanh người, còn tay trái thì vô cùng vặn vẹo.
“Thử một chút xem thế nào!” Trong lòng Chu Hạo bỗng nhiên dâng lên một niềm khát vọng cháy bỏng.
Hắn ngồi khoanh chân trên giường, mô phỏng lại động tác đó.
Mọi chuyện vừa mới phát sinh gần như lật đổ hoàn toàn nhận thức của hắn.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện hình vẽ này, nói không chừng lại có tác dụng đặc thù nào đó.
Khoảng chừng một phút đồng hồ sau, Chu Hạo ngừng lại.
“Động tác này không có chút tác dụng gì?” Hắn suy nghĩ.
Chu Hạo đã thực hiện động tác này suốt một phút, hắn chẳng cảm nhận được bản thân có gì thay đổi cả.
“Đúng rồi, vừa rồi mình còn cảm nhận được những điểm sáng kỳ dị, để thử xem nó có tác dụng gì không.”
Chu Hạo suy nghĩ một chút, nhớ lại vừa rồi điểm sáng kỳ dị kia xuất hiện như thế nào.
Trong đầu hắn lập tức truyền đến một tia chấn động, hắn lại cảm ứng được vô số điểm sáng ở xung quanh, Chu Hạo nhanh chóng thực hiện lại động tác ở hình vẽ kia.
Ong...
Sau khi Chu Hạo thực hiện động tác kia, những điểm sáng kỳ dị đó dường như có được thứ gì dẫn dắt, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Bùm!
Trong nháy mắt, Chu Hạo cảm giác máu của mình lập tức sôi trào.
Sau khi những điểm sáng kỳ dị đó dung nhập vào trong cơ thể, hắn có thể cảm giác được máu của mình đang điên cuồng hấp thu chúng.
Tiếp theo đó, một sự biến hóa kỳ dị diễn ra khắp cơ thể của hắn.
Nhưng mà, chỉ vỏn vẹn khoảng hai mươi phút sau, Chu Hạo ngừng lại, trán cũng vã đầy mồ hôi.
“Mệt mỏi quá.” Chu Hạo thở phào một hơi.
Chỉ mới hai mươi phút ngắn ngủi mà toàn thân hắn đã truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng.
Hắn cảm thấy nếu như mình cứ tiếp tục thì thân thể chắc chắn không thể nào chịu đựng được nữa.
Chu Hạo đứng dậy, bỗng nhiên sửng sốt.
“Thân thể của mình?” Chu Hạo lập tức chấn động trong lòng.
Trí nhớ của hắn ban đầu vô cùng kém cỏi, thế nên ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi thì những lúc còn lại hầu như đều dành để học tập.
Thân thể của hắn không được khỏe cho lắm, cho dù chỉ chạy một nghìn mét cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bây giờ, mặc dù toàn thân đau nhức nhưng Chu Hạo lại cảm thấy thân thể mình khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.
Chu Hạo nắm chặt tay phải lại, một sức mạnh nhanh chóng ngưng tụ.
“Chẳng lẽ sự thay đổi này là do động tác trên hình vẽ kia? Động tác kết hợp với những điểm sáng kỳ dị tạo ra một loại năng lượng, cải tạo lại thân thể của mình?” Chu Hạo yên lặng suy nghĩ.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay vô cùng kỳ dị.
Trong lúc vô tình hắn đã phát hiện ra được viên tinh thạch màu đỏ, sau đó viên tinh thạch đó dung nhập vào người hắn, hắn lập tức cảm nhận được những điểm sáng quanh thân mình, thậm chí trong đầu còn xuất hiện một bức tranh.
Hắn làm theo động tác ở trong bức tranh đó, thân thể lại có thể hấp thu được những điểm sáng này.
Chu Hạo suy nghĩ một chút, sau đó lại ngồi khoanh chân trên giường, chuẩn bị tiếp tục hấp thu.
Nhưng chưa tới ba giây thì hắn đã dừng lại, thân thể của hắn hấp thu những điểm sáng kia vào trong cơ thể, nhưng lại không có cách nào tiến vào máu.
“Xem ra việc hấp thu những điểm sáng này có ảnh hưởng đến thân thể của mình, bây giờ thân thể mình đã tới trạng thái bão hòa rồi.” Chu Hạo ngừng động tác, thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng mà , ý nghĩ của hắn vẫn còn cần nghiệm chứng.
“Tiểu Hạo, ra ăn cơm thôi.” Bên ngoài, giọng của Vương Lan vang lên.
“Vâng.” Chu Hạo lập tức đáp lại, cũng không nghĩ thêm về chuyện đó nữa.
Trên bàn ăn, một nhà ba người yên tĩnh ăn cơm.
“Tiểu Hạo, lần này bài kiểm tra cuối tuần của con thế nào?” Chu Gia Đống nhìn Chu Hạo, hỏi.
Ông rất quan tâm đến việc học hành của hắn nên cũng biết chuyện mỗi tuần nhà trường sẽ kiểm tra một lần.
Trong mắt Chu Hạo lộ rõ vẻ xấu hổ: “Cha, bài kiểm tra lần này môn Toán con được 96 điểm, Lý là 49, tổng hợp là 178.”
Chu Gia Đống nghe xong thì nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Nhưng Chu Hạo lại có thể nhìn ra đáy mắt ông xẹt qua một tia thất vọng.
Chu Gia Đống và Vương Lan đều xuất thân nông thôn, hai người đều không có điều kiện học đại học.
Trong suy nghĩ của hai người, chỉ có học đại học mới là cơ hội lớn nhất để đổi đời.
Hơn nữa, sau khi thi đỗ đại học thì tương lai của Chu Hạo sẽ tươi sáng hơn, nói không biết chừng còn có cơ hội tìm được Chu Nguyệt.
“Cha mẹ, con ăn xong rồi.” Chu Hạo cắm đầu ăn cơm, không dám nhìn cha mẹ mình, sau đó nhanh chóng đi vào phòng.
Hắn lập tức lôi một tờ đề thi môn tổng hợp ra, bắt đầu làm đề.
“183 điểm.” Sau khi làm xong, Chu Hạo nhanh chóng so đáp án.
Hắn tính toán điểm số của mình một chút, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi nữa thì điểm số cũng chỉ có thể nằm trong khoảng đó, gần như không tiến bộ chút nào.
Thực ra thi điểm thấp đối với Chu Hạo mà nói cũng không phải chuyện lớn, nhưng hắn sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cha mẹ.
Mỗi lần nhìn thấy hai người thất vọng là hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi đối chiếu đáp án, sửa lại những chỗ sai, Chu Hạo lại lấy sách ra, củng cố lại một lần nữa chỗ kiến thức thiếu hụt.
“Hả? Trí nhớ của mình tiến bộ rồi?” Bỗng nhiên, Chu Hạo sững sờ.
Hắn nhìn về phía sách giáo khoa, sau khi đọc hai ba lần thì hắn đã ghi nhớ được hết rồi.
Sau khi đọc sang phần khác, hắn cũng không bị quên phần kiến thức vừa mới nhớ được.
“Vừa rồi lúc mình làm bài thi thử, đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn khác với lúc trước.
Chẳng nhẽ trí nhớ của mình đã khôi phục lại như bình thường rồi sao?” Ánh mắt của Chu Hạo lộ rõ vẻ mong chờ.
Hắn cố nén kích động, tiếp tục lấy ra một đề thi toán, bắt đầu làm.
Hắn phát hiện ra suy nghĩ của mình rõ ràng hơn trước kia rất nhiều, hắn có thể tức tốc tính toán ra đáp án, những câu trước kia hắn không biết làm thì bây giờ cũng nghĩ ra cách làm.
Sau khi làm xong đề Toán học, Chu Hạo lại nhớ về phần kiến thức phần tổng hợp mà mình mới đọc vừa rồi.
“Thực sự không quên!” Chu Hạo vô cùng hưng phấn.
Nếu như là trước đây thì hắn sẽ chỉ có thể nhớ được đại khái hoặc là không nhớ gì, nhưng lần này hắn lại nhớ không sót một chữ.
Chính vì trí nhớ không tốt nên trước đây ngày nào hắn cũng phải đọc lại kiến thức quan trọng một lần trước khi đi ngủ.
Trước đây trí nhớ của hắn kém, nhưng thành tích vẫn cố gắng được ở mức trung bình.
Nếu như bây giờ hắn đã khôi phục được trí nhớ thì chắc chắn có thể cấp tốc tiến bộ.
Chu Hạo nhìn thời gian một chút, sau đó lại lấy một đề thi tiếng Anh ra làm.
Chờ đến khi hắn làm xong thì cũng đã gần mười hai giờ.
Chu Hạo kiểm tra đáp án một lượt rồi mới tắt đèn đi ngủ, nhưng hắn trằn trọc mãi mà không sao ngủ được.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho nội tâm của hắn không có cách nào bình tĩnh lại được.
“Nếu đã không ngủ được thì thử tiếp tục hấp thu những điểm sáng kỳ dị kia vậy.” Chu Hạo ngồi dậy, bắt đầu làm động tác như trong hình vẽ
Mặc dù hắn không biết đó là gì, nhưng lại mang lại cho hắn rất nhiều điểm tốt.
Danh Sách Chương: