Sau khi Bảo Anh quận chúa rời khỏi, Tử Lan ưỡn thẳng lưng, hai tay đặt lên đầu gối, đầu cúi thấp, người ngoài đi ngang nhìn vào có thể hiểu lầm là một đứa trẻ làm sai chuyện đang ăn năn.
Aiz, mà đúng là nàng đã làm sai, nàng ăn năn thật rồi.
Nếu như mọi chuyện xảy ra chỉ là một cơn ác mộng thì hay biết mấy.
Nếu như, nàng có thể từ bỏ chấp niệm về một tình yêu vô vọng sớm một chút thì hay biết mấy.
Nếu như thờii gian có quay trở lại, nàng sẽ không bao giờ đuổi theo chiếc bóng mờ ảo mà lãng quên chân tình ngay bên cạnh.
Chỉ là... trên đờii này có nếu như sao?
Cả ngày hôm nay ánh mắt nàng vẫn luôn sục sạo trong đám người xem tranh tài tìm kiếm một bóng hình quen thuộc. Vẫn không thấy... Huynh ấy… vẫn không đến… Long Bình ca ca vẫn không đến… Huynh ấy… giận nàng thật rồi.
500 năm rồi, Long Bình ca ca vẫn chưa tha thứ cho nàng....
Phụ nữ điều gì cũng có thể sai, điều duy nhất không thể sai là để mất người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu mình!
Aiz. Tử Lan nhẹ nhàng thở dài, nếu là nàng, nàng cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã nhẫn tâm chà đạp lên tấm chân tình của mình. Long Bình ca ca đã yêu thương nàng biết bao, vậy mà nàng nhẫn tâm bắn tên giết chết huynh ấy. Không, hơn ai hết, nàng biết, nàng hiểu, nỗi đau xác thịt có là gì so với nỗi đau tâm hồn. Nàng đã phản bội một tấm chân tình. Kết quả chân tình của nàng lại bị một kẻ khác giãm nát dưới chân. Nhân quả tuần hoàn, luật trời báo ứng….
Có lẽ huynh ấy sẽ tha thứ cho nàng, cũng có thể không, chỉ là, tha thứ thì mọi tổn thương nàng gây ra cho huynh ấy sẽ như chưa từng xảy ra ư?
Không thể…
Ánh mắt Tử Lan u sầu, tuyệt vọng, có đau thương, có tự trách, còn có… Long Bình ca ca, ngươi không biết, ta đã từng rất yêu ngươi, chỉ là… không bằng tình yêu ta dành cho người đó, như ta trong lòng người đó không bằng một Khương Bích Lan...
Mạc Dung Viêm hét lên, ánh mắt băng lãnh: “Bổn hoàng cần gì lo lắng? Nữ nhân ta yêu nhất đang yên ổn ở trong Tê Phượng cung, ta lo lắng làm gì?” *
* Phế hậu tướng quân: Chương 32
Tim quặn đau, tay nắm chặt làn váy run run .
Có một cảm giác âm ỉ không thể nói thành lời đang lan rộng trong lòng.
Thiếu nữ cúi đầu im lặng, ánh mắt khuất sau hàng mi đã lấy lại bình tĩnh cứ như một mặt hồ không gợn song.
Gương mặt bình thản, chỉ có nàng biết, nàng đã đánh mất thứ gì quan trọng lắm.
Giờ đây khi ta hiểu thế nào là yêu, tiếc rằng huynh đã rời xa, đã mất hút trong biển người mênh mông…
Ngao Bình, huynh có thể... yêu muội một lần nữa được không ?
Đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên, bốn phía tiếng quỷ thét gào từ xa tới gần. Tử Lan hoàn hồn, nàng ngẩng mặt lên xem xét. Trên bầu trời là vô số đàn quỷ trùng trùng điệp điệp bao phủ cả khu vực che lấp cả bầu trời, ánh sao trên trời gần như hoàn toàn bị ngăn cách, còn lại chỉ là một thế giới tối đen như mực.
Vì trời quá tối, không ai thấy, một giọt nước nóng bỏng rơi từ khóe mắt Tử Lan tiên tử, cháu ngoại yêu của Ngọc Hoàng Đại Đế.
Tầm nhìn bị hạn chế, Tử Lan căng mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy vật thể lờ mờ, không đoán được chính xác đó là cái gì.
“Yêu nghiệt to gan. Dám xông vào tận Thiên Đình làm loạn.”
Tử Lan quát lạnh một tiếng, tay không biến ra một tấm gương đồng, đây chính là một mảnh trong gương chiếu yêu của Xích Cước Đại Tiên, được nàng đặt tên là Hỏa Dương Thần Kính. “Đông” một tiếng, một cột sáng màu tím chiếu xạ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp Ảo Cảnh Linh Quỷ tạo thành một lỗ hổng thật to. Uy lực của Ảo Cảnh Linh Quỷ bị làm tiêu tán không ít.
“A!”
Trong Ảo Cảnh Linh Quỷ truyền đến mấy tiếng kêu thê lương thảm thiết, từng đợt từng đợt khói nhẹ bốc ra, dường như vài quỷ ảnh bị pháp khí của Tử Lan giết chết. Chỉ là một chiêu thoáng qua một cái như thế, nhưng quỷ ảnh bốn phía đã không còn dám trắng trợn như trước, bọn chúng lúc ẩn lúc hiện không ngừng kêu gào, mục đích đánh vào nội tâm Tử Lan, chỉ cần khiến nàng sợ hãi, tâm thần rối loạn, lúc đó sẽ đồng loạt xông lên tấn công.
Tử Lan mở Thiên Nhãn Thuật quét quỷ ảnh bốn phía. Nàng gia tăng pháp thuật, đã có thể nhìn thấy một vài bóng dáng mơ hồ.
Tử Lan tiếp tục đi tới, không chút e dè sợ sệt, gương đồng trong tay nàng vốn là được đúc từ ngọn lửa hừng hực chính khí của Thái Dương tinh quân - khắc tinh của quỷ ảnh*. Quỷ ảnh ở chung quanh bị nó chiếu xạ vào liền hòa tan như băng tuyết, từ từ phạm vi không bị quỷ ảnh khống chế cũng dần dần mở rộng ra.
* Thái Dương tinh quân: vị thần trông coi Mặt Trời
*: Ma quỷ sợ ánh sáng mặt trời, nhất là như ma cà rồng.
“Khạc khạc khạc...”
Quỷ nô ẩn núp trong Ảo Cảnh Linh Quỷ phát ra một tràng gào thét khiến Tử Lan không những đinh tai nhức óc mà còn lạnh cả người. Nhưng quỷ nô ẩn thân khá kỹ, nó lại dùng pháp lực phong bế âm khí của mình, nàng thật không biết nó trốn ở nơi nào.
Thời gian trôi qua từng chút một, Tử Lan bị vây trong Ảo Cảnh Linh Quỷ rốt cục cũng nhàm chán, thật muốn thét lên một tiếng, sau đó giả bộ té xỉu, lại nghĩ “Tử Lan, ngươi ngu ngốc đến nghiện rồi sao? Sẽ không còn ai khi ngươi bất tỉnh ôn nhu ôm ngươi đặt lên giường nữa. Không còn ai dịu dàng giúp ngươi bôi thuốc lên vết thương nữa đâu.”
Mũi tên đâm vào lòng người, đau*.
*: Xem lại chương 7- Phế hậu tướng quân.
Đầu óc thốt nhiên hoàn toàn trống rỗng, mắt rất cay, miệng và lưỡi đều cảm thấy chua chát.
Nàng cắn cắn môi, chân mày chau lại, cố gắng giữ bình tĩnh, hai mắt lóe ra linh quang tra xét quang cảnh bốn phía. Một lát sau trên mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng. Nàng đã tìm ra cách phá giải mê trận này.
Nhưng đúng lúc này, âm phong ở bốn phía tăng mạnh. Từng đám quỷ ảnh nhe răng trợn mắt giống như nổi cơn điên đánh úp về phía nàng, tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh làm cho phạm vi hai mươi trượng rơi vào cảnh u tối đáng sợ.
“ Khạc khạc khạc...”
Tử Lan chỉ cảm thấy phía sau có một cơn gió lạnh đánh úp lại. Trong lòng nàng nảy sinh cảm giác nguy cơ cận kề.
“To gan. Dám đả thương công chúa! ”
Diệp Vi từ đâu lao tới, nàng vung hai tay lên. Trong lòng bàn tay xuất ra đạo lục quang* với khí thế mãnh liệt cắt ngang qua bầu trời đêm đánh bật đám quỷ ảnh phía sau. Bọn chúng lập tức hóa thành hư vô.
*: tia sáng màu xanh lá cây
“Vù vù vù...”
Lôi điện trong lòng bàn tay Diệp Vi chụp lên một mảng lớn quỷ ảnh, hóa thành chiếc lồng giam bọn chúng lại.
“ A! ”
Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Quỷ ảnh điên cuồng đánh phá muốn thoát ra ngoài.
Đúng lúc này, một nam nhân trong tay cầm thanh liêm đao đen nhánh, mắt lộ ra hồng quang từ trong hư không đánh tới. Một luồng âm phong màu xám rít gào quét ngang tới.
Là quỷ nô hiện thân!
“ Mau... Vận pháp hộ thể !”
Tử Lan kinh hô một tiếng, cả hai người vội vàng vận chuyển pháp lực bảo toàn linh lực.
“ Thánh hỏa càn khôn. Tam giới luân hồi. Ta chính là hoa. Hoa chính là ta.” Trong mọi tình huống, quan trọng nhất là phải ổn định tinh thần, giữ cho khí định thần nhàn*
* Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
“Khạc khạc khạc... Tiên nhân các người đều là một bọn vô sỉ, bỉ ổi. Mau trả Tiểu Diệp lại cho ta! Tiểu Diệp! Nàng ở đâu? ”
Diệp Vi đứng bên Tử Lan hoảng sợ trợn tròn mắt.
Tròng mắt nam nhân lộ ra màu đỏ thẫm, cả người bốc lên luồng sát ý ngút trời, điên cuồng vô biên!
Tử Lan khiếp sợ nắm chặt tay Diệp Vi, nhìn nam nhân đang điên cuồng như dã thú trước mặt, cây liêm đao đen nhánh trong tay hắn vung lên chém tới tấp, một luồng âm phong hùng hậu như cơn gió lốc đánh trúng cột sáng màu tím kia.
“ Ầm!”
Nổ vang một tiếng, sức va chạm nặng nề. Mùi hủy diệt làm vẩn đục bầu không khí yên bình xung quanh. Đài phòng thủ của Tử Lan lập tức bị tan rã.
“Nàng là của ta. Vĩnh viễn là của ta. Kẻ nào dám cướp Diệp Nhi của ta? Ông đây sẽ liều mạng với kẻ đó!!! ”
Sát khí như thủy triều di chuyển kịch liệt làm Tử Lan cùng Diệp Vi đều có cùng cảm giác: Với sát khí kinh khủng như thế này, cho dù có tàn sát hết cả trăm vạn người thì mình cũng tin!
Đột nhiên, nam nhân quỳ gục xuống, siết nắm tay thật chặt, cả người tản ra một loại khí tức nguy hiểm.
“Nàng nói, nàng đã không trông chờ gì ở ta nữa. Nàng nói, nàng buông tay rồi... ”
Hắn không ngừng lẩm bẩm, sau đó cất tiếng cười “Ha ha”, thân thể bắt đầu chấn động như biển gầm, máu tươi ồ ạt chảy ra từ ngũ quan thất khiếu*.
*Ngũ quan : là chỉ 5 đặc điểm trên khuôn mặt của một người, bao gồm tai, lông mày, mắt, mũi, miệng.
Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
Cảnh tượng hãi hùng trước mặt khiến Diệp Vi kinh hoàng hét lên. Tử Lan cũng cảm thấy da đầu run lên, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Vèo!”
Thân hình quỷ nô đột nhiên dung nhập vào trong màn Ảo Cảnh Linh Quỷ , biến mất không thấy, nhưng sự tồn tại của nó như bóng ma tử thần, có thể uy hiếp sinh mệnh của mọi người bất cứ lúc nào.
“Con quỷ đó chạy mất rồi. Chúng ta thì vẫn còn bị giam trong ảo cảnh! ”
Diệp Vi lắp bắp, trên mặt đầy vẻ lo lắng cùng tức giận.
“Vi Vi, đừng lo. Trời không tuyệt đường người. Chúng ta sẽ tìm cách thoát ra. Muội ngồi xuống, để ta xem có bị thương ở đâu không?”
Diệp Vi khoanh chân ngồi, trên trán tuôn mồ hôi lạnh ướt đẫm, có vẻ như vết thương bắt đầu ngấm dần, nàng rên rỉ thống khổ.
Tử Lan cũng ngồi xổm xuống, mở thiên nhãn xem qua một lượt vết thương trên người Diệp Vi, trong lòng không khỏi kinh hãi. Vi Vi muội muội không bị thương ngoài da, nhưng trong cơ thể lại trúng một luồng khí độc tai quái, nếu không nhanh chóng ép chất độc ấy ra ngoài, nhẹ có thể sa vào ma đạo, nặng mất hết tu vi, mạng sống khó bảo toàn.
Tử Lan không chần chờ, đưa tay đặt lên trán Diệp Vi, một đạo hào quang màu tím từ tay nàng truyền qua cơ thể nàng ta.
“Phù!”
Diệp Vi phun ra một ngụm khí đen kịt, toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh nhưng sắc mặt đã khôi phục lại mấy phần hồng nhuận, một lúc sau chậm rãi đứng dậy.
“ Muội cảm thấy thế nào? ”
Tử Lan lộ vẻ mặt vui mừng nhưng vẫn còn chút lo lắng, vội vàng hỏi. Diệp Vi vốn không biết mình vừa dạo qua Quỷ Môn Quan, âm thanh trong trẻo vang lên quét tan không khí nghẹt thở của trận chiến gió tanh mưa máu vừa rồi:
“Muội không sao... Chỉ là thân thể khi nãy có chút không thoải mái. Cả người đột nhiên như nhũn ra, có chút buồn ngủ...”
“Vậy... vậy muội hiện... hiện tại thế nào? ” Tử Lan lo lắng hỏi dồn.
“Hiện tại? Muội đâu có gì khác thường đâu, có điều tinh thần dường như thấy sảng khoái hơn một chút!”
“Vậy thì tốt” Tử Lan thở phào nhẹ nhõm. Vi Vi muội muội theo nàng mấy ngàn năm, đồng cam cộng khổ, nếu muội ấy thật có chuyện gì, nàng sẽ là người lo nhất.
“Vù!”
Ngay lúc này, một nam nhân sắc mặt trắng bệch, hai tròng mắt đỏ sẫm trồi lên. Người đó chính là quỷ nô. Quỷ nô dùng tốc độ cực nhanh vươn một bàn tay giống như khúc xương khô chụp vào sau lưng Tử Lan.
“Phịch!”
Bàn tay xương âm u kia lao thẳng vào lưng Tử Lan tiên tử.
Danh Sách Chương: