Đây là một loại ảo giác như trải qua Luân hồi.
Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, ý thức cùa Tử Lan rốt cục hồi tỉnh.
Tử Lan mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất rộng, xa hoa tráng lệ, bốn phía chỉ một màu xanh lá, trên tường đâu đâu cũng là giàn lá đung đưa.
Cảm giác mơ mơ màng màng, rõ ràng một màu xanh thuần khiết lại cảm thấy khắp nơi ẩn chứa tang thương, thỉnh thoảng còn nghe tiếng thở dài, còn có cả... tiếng khóc.
Tử Lan quan sát bốn phía. Khắp nơi vắng lặng, chỉ có một hắc bào phất phơ đứng xoay lưng về phía nàng, đối phương gục đầu xuống, trông bộ dạng thật cô đơn, giống như đang chất chứa nhiều tâm sự.
“Tiểu Diệp, tha thứ cho ta, ta yêu nàng, thật lòng thật dạ yêu nàng... ”
Chuyện gì đã xảy ra? Đây là nơi nào? Vi Vi đâu? Muội ấy giờ thế nào rồi?
Tử Lan kinh hoảng không hiểu, vẻ mặt dại ra.
Nàng chằm chằm bóng lưng đối diện, cố gắng ép mình trấn định lại.
“ Ngươi rất giống nàng. ” Kẻ đang đưa lưng về phía nàng đột nhiên mở miệng, âm thanh chất chứa ưu thương mà nàng không hiểu.
Tử Lan ngồi dậy, “Nàng? Nàng là ai?”
“Nàng cũng ngây thơ, thuần khiết, không, phải nói nàng là nữ tử lương thiện nhất trong khắp tam giới này. Không ai có thể so sánh với nàng. Nàng lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác. Nàng rất yêu ta...” Giọng nói nhu hòa, chất chứa nhiều tình cảm, có trìu mến, có yêu thương, và cả... có lỗi. Tử Lan nhận ra người kia không phải đang nói với nàng, lúc này hắn đang đắm chìm trong dĩ vãng xa xưa.
“Nhưng đáng tiếc, cho dù nàng ấy tốt cỡ nào, ngươi cũng không vì nàng ấy yêu ngươi bao nhiêu mà yêu nàng. Vậy hà tất còn dùng điệu bộ thâm tình đó nói về nàng? Ngươi không thấy như vậy rất giả tạo sao?” Tử Lan cắt đứt dòng hồi tưởng của hắn.
Cả người đối phương run lên, hắn lập tức quay lại, bàn tay to lớn vung lên, ánh mắt rét buốt nhìn Tử Lan “Ngươi... nói gì? ”
Ai nói ta không yêu nàng? Ta...
Trước mắt Tử Lan là một nam tử tuấn mỹ dị thường, nam tử thân hình cao lớn chừng tám thước, vầng trán cao cao, gương mặt vuông vức chữ điền, càng làm tăng thêm khí chất anh tuấn. Đôi mắt tựa như một hồ nước sâu, ánh nhìn làm người mê muội, giống như một cái lốc xoáy không ngừng chuyển động, trong ánh mắt trầm buồn chất chứa nhiều tâm sự càng gợi lên thương xót. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng vừa nhìn vào đã biết quyến rũ biết bao mỹ nhân. Dáng người như ngọc trong trường bào màu vàng, tà áo mềm mại quét trên mặt đất. Áo bào vàng rộng rãi thể hiện khí chất vương giả, ba ngàn tóc đỏ*theo đà tung bay của gió bay lên lại làm cho người ta cảm thấy... rợn gáy. Nhìn nam tử trước mắt trong mắt Tử Lan đầu tiên thoáng qua một tia tán thưởng, sau đó là... ọe... nàng muốn ói.
*: Phối xanh lơ + vàng = xanh lá cây
Xanh lá cây + đỏ = vàng
“Không đúng sao? Huyết Ma Vương?” Tử Lan hếch cằm. Nàng không thèm coi tức giận của nam tử trước mắt ra cái nghĩa địa gì, hừ, nàng sợ quá. Nàng chỉ sợ hắn thả nàng ra quá sớm, nàng phải thi học kỳ. Huhu. Bài thi Luận Pháp Tiên Nhân khó nuốt cùa nàng.
“Trừng cái gì mà trừng? Có giỏi thì đánh chết ta đi. Ta chết rồi thì thập nhất a di* càng hận ngươi thêm thôi. Thập nhất a di sẽ không thèm đếm xỉa tới ngươi. Đáng đời. Có không giữ mất đừng tìm. Đường đường là công chúa thiên đình, ngươi tưởng là chó con của ngươi sao, gọi thì đến, đuổi thì đi. Đừng có làm cái vẻ như gặp quỷ thế kia. Ta không có ngu. Tuy ta ngất đi, không biết ngươi dặn dò gì với Vi Vi. Nhưng ta biết, Tiểu Diệp mà cái tên quỷ nô kia suốt ngày lải nhải chắc là Diệp Thiên tiên tử, thập nhất a di của ta. làm như ta chưa từng nghe phị thân, mẫu thân cùng các a di, cữu cữu gọi vậy đó. Hóa ra ngươi chính là cái tên Ma Vương vô tình vô nghĩa đã phụ rẫy Diệp Thiên a di, khiến dì ấy suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt.”
* A di: dì
Tử Lan nhìn lên trần nhà: “Dùng nước mắt rửa mặt” là thành ngữ chỉ sự sầu khổ đúng không ta?
Nỗi đau thoáng hiện trong mắt, nam nhân, bây giờ phải gọi là Huyết Ma Vương, hắn hướng mắt về phương trời xa xăm, khẽ nói, “Nàng... nàng suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt? ”
Lời nói từ tốn, hắn buông cánh tay, từ từ quay lưng lại, cái bóng cao lớn cô đơn không nói nổi thành lời.
Tử Lan sờ sờ trán, ngồi ngây ra trên giường. Cựu di trượng à, bài diễn văn dài ngoằng của con chỉ thấm vào đầu người có mấy chữ đó thôi sao? Vịt còn giữ được nhiều hơn thế nữa á.*
* Câu thành ngữ “nước đổ đầu vịt”
Một lúc sau, khi Tử Lan tưởng tên “cựu di trượng”* này không thèm nói chuyện với mình, hắn chợt mở miệng, âm thanh khàn đục như đang cố kìm nén không để nỗi đau tràn vào giọng nói, sợ đối phương biết mình đang rơi lệ trong tim “Ta không cố ý tổn thương nàng. Ta chỉ là... lúc ấy ngoại công con ban hôn quá bất ngờ, ta chưa kịp chuẩn bị, ta... ”
*: dượng, chồng của dì, phân biệt với cô trượng, là chồng của cô. “cựu di trượng” có thể gọi là chồng cũ của dì.
“Không cố ý nhưng cố tình?” Tử Lan nhướng mày thật cao: “Thập nhất di trượng, à không, cựu thập nhất di trượng à, con không phải nói người chứ, lúc con lịch kiếp, ngay từ đầu con đã xác định là Mạc Dung Viêm là quân, con là thần... đời này... chỉ có thể là quân thần, không còn khả năng nào khác, nên hắn có dày vò con ra sao con cũng chấp nhận. Còn Diệp Thiên a di là vợ danh chính ngôn thuận của người, người nghĩ sao mà lại nhẫn tâm dày vò dì ấy? Con nghe nói, mấy ngàn năm chung sống, di trượng không những hờ hững với a di, ngang nhiên nuôi tình xưa, dung túng cho tình xưa của dượng ăn hiếp dì, di trượng còn... còn... nhẫn tâm sát hại con ruột của hai người”
Cái đồ nam nhân vô tình bạc nghĩa, lang tâm cẩu phế, súc sinh không bằng, tam giới đều phỉ nhổ, chúng sinh đều nguyền rủa, phật gặp phật ghét, tiên thấy tiên thù, ma nhìn ma tởm, người trông từ xa đã muốn cầm dao giết chết, súc sinh vừa nhìn từ xa đã muốn nhào vào cắn nát hắn ra coi bên trong tim hắn làm bằng thứ thối tha gì.
Hừ! Hắn không xứng với vị công chúa băng thanh ngọc thiết, cao quý như người! Thập nhất a di, bỏ hắn luôn đi!
Huyết Thần Phong siết chặt nắm đấm, tiếp nhận mọi lời chỉ trích của Tử Lan, cực lực đè nén nỗi bi ai đang dần xâm chiếm trái tim, lăng trì thần kinh đang căng ra như dây đàn của hắn.
Rất lâu, rất lâu sau, hắn thở dài “Nha đầu, ta biết ta có lỗi rất nhiều với Tiểu Diệp, ngàn năm vạn kiếp không cách nào bù đắp được. Nhưng chuyện đứa bé, không như những gì mọi người nghĩ đâu. Thật ra... ”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
“Huyết Ma Vương! Khôn hồn thì mau thả Tử Lan tiên tử ra! ” Phù Dung tiên tử, tỳ nữ của Tử Lan đứng ngoài động phủ Huyết Ma Vương vẻ mặt kinh khủng kêu gào.
Huyết Ma Vương hiện thân, nét mặt sa sầm nói:
“ Ngươi là ai, dám to gan đứng trước Ma cung làm loạn?”
“Huyết Thần Phong, ta không nhiều lời, mau thả Tử Lan tiên tử ra, nếu không đừng trách ta san bằng cả Ma Cung! ”
“Nói thừa. Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ra lệnh cho ta? Người ta đã bắt về mà chỉ cần một câu nói của ngươi là thả, xem ra mấy chữ Huyết Thần Phong của ta không đáng giá rồi.”
Đáp lại khẩu khí cao ngạo của Ma Vương, Phù Dung chỉ hừ lạnh một tiếng, bước nhanh lên trước, vung tay vỗ chưởng.
Huyết Thần Phong thúc giục linh lực va chạm cú đấm với Phù Dung, hai người đánh nhau.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
“Hàn Băng Chỉ Pháp! ”
Hàn Băng Chỉ Pháp là linh quyết thành danh của Hàn Băng thần quân Mạc Dung Viêm, xưa nay ngoài hắn ra, chưa từng có ai thi triển hết uy lực của chiêu thức này, kể cả cha hắn, Thủy Đức Tinh Quân, hay tâm phúc bao năm nay của ông, Thủy Bá*.
Phù Dung sử dụng Hàn Băng Chỉ Pháp đánh nhau cùng Huyết Thần Phong, mấy hiệp qua đi toàn thân Ma Vương dính đầy sương lạnh, động tác chậm chạp lại. Ma Vương thở ra không khí bị đóng băng.
Hắn bị tiểu tiên nữ Phù Dung đánh toàn thân đóng băng, động tác chậm chạp, cứng ngắc.
Phù Dung hừ lạnh một tiếng:
“Không biết tự lượng sức mình! Phong*!”
* Phong: Dùng băng phong bế toàn thân, có thể hiểu câu này là “Đông Cứng Hắn Lại!” - nhưng do đang đánh nhau kịch liệt nên mình dùng câu đặc biệt.
Phù Dung tiến lên một bước, giơ tay chỉ. Đầu ngón tay nàng lóe ánh sáng lạnh chỉ vào ngực Ma Vương, toàn thân gã thành tượng băng rồi từ từ nứt ra.
“Ta nói rồi! Mau thả Lan nhi ra!”
Phù Dung không ngừng lại, giơ tay chỉ. Ánh sáng lạnh lại lóe lên, vèo một tiếng, băng tiễn linh lực dài cả tấc bắn hướng Ma Vương.
Bỗng một bóng dáng áo vàng từ đâu xuất hiện, vươn tay ra như rắn múa, linh lực toát ra từ lòng bàn tay hắn đỡ băng tên của Phù Dung. Băng tên xèo một tiếng bốc khói như giọt sương nhỏ vào gậy sắt nung, biến mất không còn bóng dáng.
Ma vương nằm dài trên mặt đất hiện lại nguyên hình, là một quỷ ảnh.
“Huyết Thần Phong! Khốn kiếp! Ngươi dám chơi ta! ” Tiếng rống giận vang vọng khắp U Linh Thần Giới!
Tiếng vang vọng lại từ không trung, vô cùng cao ngạo “Hàn Băng thần quân Mạc Dung Viêm, ngươi nghĩ một tỳ nữ, tiểu tiên nữ nhỏ nhoi có khả năng tới đây vào lúc này sao? Ngươi quá xem thường ta rồi. Đến cả các Đế Quân, Thiên Tôn còn chưa đến nhanh như vậy. Ngươi nên biết, người xem thường Huyết Thần Phong ta phải chịu chút giáo huấn.
Khi ngươi sử dụng Hàn Băng Thần Công thì đã tiết lộ thân phận mình. Hàn Băng thần quân, là ngươi lừa ta trước, ta chỉ là trả lại cho ngươi những gì ngươi đáng nhận. Quỷ nô này cũng có chút bản lãnh. Ngươi cứ tha hồ mà chơi với nó.”
Sau đó bầu trời không còn âm thanh nào nữa. Mạc Dung Viêm lửa giận sôi người. Không ngờ cái tên ma vương ấy lại dám dùng thế thân lừa hắn một vố đau.
Quỷ nô nhân lúc tâm tình Mạc Dung Viêm vẫn còn đang kích động chưa hồi phục, đã sải bước xông lên, tốc độ siêu nhanh. Mạc Dung Viêm kinh hoàng mặt xanh mét, vội đỡ, không dám chậm trễ thi triển Hàn Băng Chỉ Pháp ngay.
Có lẽ Hàn Băng Chỉ Pháp của Mạc Dung Viêm rất mạnh, có thể đóng băng quỷ ảnh nhưng không làm gì được quỷ nô, thậm chí là động vào một góc áo. Đối diện quỷ nô, Hàn Băng Chỉ Pháp của Mạc Dung Viêm mới ngưng tụ ra băng sương giây lát đã bị linh lực cuồng bạo đánh tan tác thành hơi nước.
“Hàn Băng Chỉ Pháp, Băng Phong Chỉ!”
Hàn Băng thần quân điên cuồng thúc giục linh lực, mười ngón tay đan vào nhau, hai ngón trỏ dựng đứng dán sát nhau, ánh sáng lạnh tỏa sáng, rất lạnh lẽo, không khí bốn phía đều bị đóng băng. Quỷ nô giơ tay lên phát ra linh lực cuồng bạo đập tan tác không khí bị đóng băng.
Bùm!
Một chỉ và một đấm va chạm.
Mạc Dung Viêm bị đánh bay ngang ra đập vào kết giới. Kết giới vô hình vô ảnh, nhưng kiên cố như bức tường thành sắt, cả người hắn va vào, toàn thân đau đớn, máu thấm ướt cả y phục xám.
Thực ra so về thực lực, Mạc Dung Viêm không hề thua kém quỷ nô, nhưng hắn sử dụng là Hàn Băng thần công, Ma vương cố ý chọc hắn lửa giận phừng phừng, khiến cho uy lực Hàn Băng suy giảm.
Quỷ nô đứng yên tại chỗ, người ngưng kết sương băng, ánh mắt châm chọc xoáy sâu vào Mạc Dung Viêm.
“Ngươi dám làm vấy bẩn y phục nơi hạ giới nàng thích nhất! ” Mạc Dung Viêm quát to, thấy cơ thể quỷ nô bị kết băng biết động tác sẽ chậm lại, hắn thi triển hàn băng tên định đánh bị thương quỷ nô.
Chiếc váy trên người hắn mô phỏng hoàn toàn từ màu sắc, kiểu dáng y phục Tả Thương Lang mặc lúc còn sống.
Cơ thể quỷ nô kết băng bỗng lóe ánh sáng rực rỡ. Vang một chuỗi tiếng răng rắc, băng sương bốc hơi sạch, linh lực nở tung ra, khí lưu tứ tán.
Hơi thở bảy linh mạch.
Trong linh lực của quỷ nô ẩn chứa bảy mạch tức.
Bảy mạch tức trong cơ thể quỷ nô đại diện cho thất tình Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục*. Quỷ nô thực ra là Lệ quỷ của Huyết Ma Vương. Sau khi người vợ Diệp Thiên tiên tử rời khỏi hắn, Huyết Thần Phong như điên như dại, đau thương thống khổ, gần như phát điên. Tim hắn không ngừng rơi lệ. Chính vì đau thương tột đỉnh nên sinh ra Lệ quỷ. Lệ quỷ hiện thân của “ai”, của ngọn lửa đau thương bùng cháy trong Huyết Thần Phong. Ngọn lửa bình thường có thể không đấu lại Hàn Băng Thần Công, nhưng lửa bi ai thì khác. Khi bi thương tột độ, người ta có thể làm ra được những điều tưởng như không thể.
*: mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn.
Mạc Dung Viêm giơ ngón tay bắn ra hàn băng tên như sấm sét. Quỷ nô đứng đối diện không thèm tránh né, hắn giơ tay lên vận chuyển linh lực đánh ra Oai Linh Thần Vũ Vô Tướng Quyền. Cú đấm tung ra, tứ phương chấn động, linh lực cuồng bạo ngưng tụ thành đầu cọp hung mãnh chỗ quyền phong, tiếng xé gió như hổ gầm.
Khi hàn băng tên sấm sét va chạm vào quyền phong đầu hổ hung mãnh thì tên băng bị quyền phong đầu hổ đánh tan nát sau đó đập vào ngực Mạc Dung Viêm. Mạc Dung Viêm che ngực, hộc ra búng máu to, hai hàng chân mày hơi nhíu lại, cực kỳ đau đớn, nhưng hắn vẫn không rên tiếng nào.
Quỷ nô không thèm để tâm đến khí phách Hàn Băng thần quân Mạc Dung Viêm, dùng thế Ngũ Chỉ Vân Sơn- Năm ngón tay uyển chuyển như áng mây bồng bềnh, nhưng chứa uy lực mạnh mẽ như núi Thái Sơn* , giơ tay ra chộp một cái, linh lực cuồng bạo phát ra từ đầu ngón tay hắn. Mạc Dung Viêm trọng thương, chật vật nằm dưới đất, chưa kịp phản ứng đã bị hắn túm lấy, nhấc lên trời.
*: trong tâm thức người Trung Quốc và Á Đông nói chung từ bao đời nay, núi Thái Sơn bên Trung Quốc biểu trưng cho sự linh thiêng, to lớn, cao cả, vững chãi.
Danh Sách Chương: