Lệ quỷ nhấc bổng Hàn Băng thần quân Mạc Dung Viêm lên, đang chuẩn bị quăng xuống, trên bầu trời chợt truyền đến một tiếng rồng ngâm.
Grào...
Tiếng rồng ngâm này khiến trời rung đất chuyển, giống như thiên lôi nổ vang, ngay cả mây cũng bị xé nát.
Chỉ là một tiếng gầm, liền đánh vào thần kinh của Mạc Dung Viêm và Lệ quỷ khiến cả hai toàn thân nhũn ra. Lệ quỷ quăng Mạc Dung Viêm ra xa vạn trượng, một chân quỳ trên đất, dùng hai tay chống xuống mặt đất, như vậy mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể không ngã xuống.
Xích xích…
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, có trăm đạo thiểm điện xuyên qua tầng mây.
Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy một đầu cự long khổng lồ đang phi hành trong mây, trong miệng không ngừng phóng ra tia chớp.
Ngao Bình biến thành người, vững vàng trên không trung, duỗi bàn tay về phía trước, Võ Nguyên khí cuồn cuộn ngưng tụ thành một cái thủ ấn vĩ đại, thủ ấn lớn bằng đám mây, ấn xuống Lệ quỷ.
Đây là một luồng linh lực mạnh mẽ vô song, thế áp đảo thiên hạ, không khí bị chấn áp quá mạnh, khí lưu va chạm lẫn nhau, phát ra âm thành “ầm ầm”, giống như muốn nổ tung.
Toàn bộ U Linh Thần Giới đều rung chuyển, cả một Huyết Nam Sơn to lớn cũng bị một chưởng này đánh cho sập xuống.
Lệ quỷ tuy bị vây trong Linh Ấn nhưng không hề nao núng, hé miệng cười cười, sau đó tay đảo qua một cái rồi ném một quả cầu tròn vo màu vàng ra ngoài.
“Đi!”
“Hống… ”
Đột nhiên một tiếng gầm truyền đến. Ngao Bình chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, lỗ tai lùng bùng, một lúc sau mới thanh tỉnh lại. Lúc này, xuất hiện trước mặt hắn chính là một con quái thú hoàn toàn được hỏa diễm bao trùm.
Quái thú này mặt mũi rất quái dị, hình dạng giống như cọp, nhưng so với cọp thì lớn hơn một chút, dài khoảng chừng mười thước, kinh khủng dị thường. Bộ lông trên người giống như hỏa diễm, không ngừng thiêu đốt, toàn thân một màu đỏ rực. Nhiệt lượng cường đại tỏa ra khiến cho Ngao Bình, thân phận là Bát Thái Tử của Tây Hải Long Vương, từng trải qua vô số trận chiến còn khốc liệt hơn, lúc này trong lòng không khỏi ngấm ngầm run sợ.
Hỏa diễm trên người quái thú có màu đỏ, nhưng ngọn lửa bên ngoài thân thể lại có màu lam đậm.
“Huyễn thiên thần hỏa tầng thứ 7!” Ngao Bình trong lòng kinh hãi: “Quái thú này rốt cuộc là thứ gì? Hình như rất lợi hại! Ngoài cùng đã là huyễn thiên thần hỏa đẳng cấp cao nhất, vậy còn ngọn lửa màu đỏ trên người nó là cái gì? Cao hơn huyễn thiên thần hỏa không phải là thần hỏa phong linh sao? Màu của thần hỏa phong linh lại là màu đen, vậy ngọn lửa màu đỏ này là cái gì?”
“Toàn một lũ thần tiên khốn kiếp! Muốn tiến vào Ma cung sao, vậy trước tiên hãy qua ải của ta đã!”
Thanh âm hùng hậu từ trong miệng quái thú vang lên.
Ngao Bình ngẩn người, nhìn quái thú trước mặt: “Chẳng lẽ ngươi chính là Hỏa Vân Thần Thú trong truyền thuyết?”
“Đúng! Chính ta! Sứ mạng của Hỏa Vân Thần Thú là tuân theo tất cả mệnh lệnh của chủ nhân. Bao gồm việc ăn thịt những kẻ muốn tiến vào Diệp Phong Tình Điện!”
Quái thú gầm lên nhảy vọt tới.
Trong lòng Ngao Bình chợt động. Khẩu khí thật ngông cuồng!
“Nếm thử một quyền của ta!”
Kim sắc quang lóe lên, trên nắm tay phải của Ngao Bình lập tức xuất hiện một găng tay mũi nhọn do vảy rồng hóa thành. Lực lượng toàn thân hắn trong nháy mắt tập trung vào quyền phải, mạnh mẽ đánh về phía Hỏa Vân Thần Thú. Đồng thời vòng tay Thiên Không Phá Cốt cũng sáng lên, tại mũi nhọn ở đầu găng tay xuất hiện từng vết nứt không gian.
Hỏa Vân Thần Thú lại chẳng thèm để ý, tùy tiện há mồm ra, một đoàn hỏa diễm màu đỏ lập tức lao về phía Ngao Bình.
Ngao Bình cực kỳ tự tin, lực lượng mạnh nhất của găng tay mũi nhọn cộng thêm Thiên Không Phá Cốt phụ trợ, uy lực cường đại cho dù cao thủ cấp bậc thượng Tiên cũng không dám khinh thường. Nhưng hắn đã quên mất, nếu như đối thủ là hiện thân của Ma Vương, bản lãnh ngang ngửa các Thượng Tiên thì sẽ ra sao?
Quyền phải của Ngao Bình chạm vào đoàn hỏa diễm màu đỏ.
“Oanh!”
Ngao Bình bị chấn động bay về phía sau, không nhịn được phun ra mấy ngụm máu, trong lòng cảm thán: “Thật sự là quá mạnh! Một chiêu của ta không ngờ lại chẳng có chút tác dụng nào. Hỏa Vân Thần Thú này thật sự quá cường đại!”
“ Thần tiên đều là một lũ súc sinh! Hống hống… Ta ăn thịt các ngươi! ”
Hỏa Vân Thần Thú lúc này đã đến bên cạnh Ngao Bình.
Ngao Bình đương nhiên là muốn tránh đi, nhưng hắn lại phát hiện bản thân đã bị phong tỏa, không thể cử động.
“Thiên Không Phá Cốt!”
Ngao Bình quát lên một tiếng, thân hình chợt lóe lên, thoát khỏi cái miệng rộng của Hỏa Vân Thần Thú.
Hỏa Vân Thần Thú há miệng nói:
“Không tệ! Không ngờ ngươi có thể thoát được Hỏa Vân Phệ Nhật của ta. Không tệ! Bất quá, ngươi vẫn phải chết!”
Hỏa Vân Thần Thú chợt ngẩng đầu lên trời gầm lên, hỏa diễm trên người lập tức bùng phát, bắt đầu rực cháy.
Trong nháy mắt, hỏa diễm không ngờ lại biến thành địa ngục trăm trượng, hoàn toàn bao vây Ngao Bình.
Ngao Bình vội vàng sử dụng Tốn* Không.
*Tốn: Gió (Lão Quân mang Tề Thiên về cung Đâu Suất, ném vào lò bát quái. “Nguyên lò này gồm tám cung của các quẻ: Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài. Đại Thánh chui ngay vào nằm dưới cung Tốn. Tốn là gió, có gió thì không có lửa- Trích Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân- Chương 7)
Vù vù vù vù vù!
Con Hỏa Vân Thần Thú phun lửa lớn đốt y phục của Ngao Bình thủng bốn, năm lỗ, tóc cũng không thể may mắn thoát khỏi bị đốt trụi một ít. Ngao Bình không quan tâm, vẫn né tránh, dùng ánh mắt khiêu khích quan sát con Hỏa Vân Thần Thú.
Hỏa Vân Thần Thú rất tức giận, nó đã công kích thời gian dài, phun nhiều lửa như vậy nhưng tiểu tử này vẫn chưa chết. Hỏa Vân Thần Thú dù gì cũng là vua của các linh thú, trước đây ra trận đều là trăm trận trăm thắng nay lại không làm gì được một tiểu tử đạo hạnh thua xa nó, thử hỏi sao nó nuốt trôi cơn nhục này được?
- Grao! Grao!
Thoáng chốc con Hỏa Vân Thần Thú biến thân to lớn nhào về phía Ngao Bình, há to mồm khè lửa, khí thế uy mãnh, hung hãn mà lại bá đạo.
Ngao Bình đứng nhìn chăm chú Hỏa Vân Thần Thú, đôi mắt đen lóe tia sáng.
Đúng rồi!
Rồng thiêng uốn khúc quanh co
Long vân gặp hội anh hào ra tay
Ý uy mãnh, tâm bá đạo
Thánh thể là vương, linh hồn là chúa!*
Tiểu thành đánh ra hình.
Đại thành đánh ra uy.
Đỉnh đánh ra ý.
Mãn mãn* đánh ra hồn.
*: Rồng gắn liền với quyền uy của vua chúa.
* Mãn mãn chính là viên mãn. Lặp lại 2 lần mãn nghĩa là càng nhiều hơn sự viên mãn .
Theo nghĩa Đạo Giáo: Viên mãn: Trước hạ huyền, sau thượng huyền [3], huyền khí [4] trên dưới hợp nhất là dương trong dương, hai cái tám lạng hợp làm một cân, là thời gian viên mãn. Tổ Tam Phong nói: “Trăng tròn tồn nơi khẩu quyết, giờ tý diệu nơi tâm truyền”
Một niệm thông, niệm niệm thông. Ngao Bình nhếch môi cười, lùi một bước, một tay bấm niệm pháp quyết, tay kia điểm nhẹ lên trán mình, miệng quát một tiếng.
“Vút” một tiếng. Sau khi vận chuyển linh lực, hắn lại biến trở về chân thân- một con rồng uy vũ, vua của mọi loài.
Cái đuôi rồng chỉ hung hăng đập mạnh xuống đất một cái, cả thân hình nó đã như một mũi tên rời cung bắn thẳng về phía đối diện.
“Tới tốt lắm!”
Hoả Vân Thần Thú không chút sợ hãi, thân mình chỉ hơi cúi xuống, một tay đột nhiên vỗ mạnh xuống mặt đất, lúc này trên cánh tay có linh văn màu vàng lóe lên.
Một tiếng trầm đục vang lên, một khối đá xanh cực lớn dưới đất nổi lên, sau đó đột nhiên dựng đứng, hóa thành một bức tường đá chắn trước Ngao Bình.
Ngao Bình thấy vậy, sắc mặt hơi biến đổi, song lại không thể tránh né, cả người đâm thẳng lên trên bức tường đá.
“Ầm”, bức tường đá lập tức nát vụn ra, hóa thành một đám bụi mù tràn ngập không gian, Ngao Bình lúc này đang biến thân thành con rồng cũng bị bắn ngược lại, rơi “bịch” xuống mặt đất.
Bát thái tử Tây Hải Long Cung vừa rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên há miệng phun ra một chùm hàn quang.
Nhìn kỹ thì rõ ràng chúng là những cây châm bạc nhỏ như lông thú, dùng tốc độ khó có thể tin được xuyên qua lớp thủ ấn,“phập phập ” mấy tiếng, dường như chúng đã găm vào vật gì đó.
Chiếm được thế thượng phong, Ngao Bình nở nụ cười chúng sinh điên đảo, tay vận hành một pháp quyết mới, đang định tiếp tục thừa thắng xông lên, nhưng bỗng nhiên ánh sáng vàng trên đỉnh đầu hắn lóe lên, một hòn đá màu vàng đất lớn cỡ đầu người không biết từ đâu xuất hiện, hung hăng đập xuống.
Ngao Bình cả kinh, lách mình một cái, hòn đá lập tức sượt qua đầu vai rơi mạnh xuống đất.
Đúng lúc này, “vút” một tiếng.
Một quả cầu lửa đỏ thắm đột ngột lao ra từ trong kết giới Diệp Phong Tình Điện, trong nháy mắt đã đến trước người Ngao Bình.
Sắc mặt Ngao Bình hoảng hốt, chỉ kịp giơ lên một cánh tay chắn trước người mà thôi.
“Oanh” một tiếng, Huyết Hỏa Công Tâm nổ tung ra, bao phủ toàn bộ thân hình Ngao Bình vào trong đó.
“Ha ha ha! ”
Huyết Thần Phong sảng khoái cười to, bước ra từ trong đám bụi mịt mù, trên người hắn lúc này phủ một tầng đất vàng, trông giống như đang mặc một bộ áo giáp bằng đất vậy.
Những cây châm bạc mà Ngao Bình bắn ra đều cắm trên bộ áo giáp hắn đang mặc, còn hắn ấy à, vẫn bình yên vô sự.
Đùa với lũ nhóc này trong lúc chờ Tiểu Diệp đến, cũng vơi bớt không ít cồn cào khó chịu trong hắn.
“Ức hiếp kẻ khác, ngươi vui đến vậy sao?” Một tiếng thở dài từ phía xa truyền đến.
Danh Sách Chương: