"Chào bà chủ Lạc ạ!"
"Đây là... "
Bà chủ Lạc thấy cô và Thanh Nhược lạ mặt liền ngơ ngác nhìn dì Hoa hỏi xem, trông có vẻ bà ấy có chút vừa biết vừa không, nhưng bà vẫn muốn hỏi lại một lần nữa cho rõ.
Dì Hoa hiểu ý liền lễ phép trả lời: "Thưa bà chủ đây là Ngân Tâm là người mà tôi đã nói sẽ là giúp việc của cô cậu chủ nhà chúng ta, con bé nhận được học bổng vào trường cậu chủ và cô chủ đang học, hoàn toàn đủ điều kiện để chăm sóc cô cậu. Còn đây là mẹ của Ngân Tâm, Thanh Nhược!"
"Thì ra là con sao? Mau lại đây ngồi gần cô nào!" Bà chủ Lạc nở nụ cười hài lòng, chào đón cô, tỏ ý muốn cô lại gần mình.
"Đi đi con." Thanh Nhược đồng ý.
Cô ngoan ngoãn lại gần bà chủ Lạc một cách nhút nhát, cô ngồi xuống cúi nhẹ đầu chào bà. Quái lạ hình như bà chủ Lạc không giống như cô tưởng tượng, trông rất hiền lành.
"Không sao, không cần phải sợ cô như thế! Cô tên là Mạc Y Như, nếu con đã đồng ý làm giúp việc cho nhà cô thì cũng xem là con gái trong gia đình, sẽ không ai bắt nạt con cả, không cần phải sợ. À phải rồi, con còn bằng tuổi với hai đứa con nhà cô nữa đúng không? Vậy thì tốt quá rồi! Con học giỏi như thế vừa hay có thể kèm cặp thêm cho hai đứa con của cô, nhờ vào con hết nhé Ngân Tâm!"
"Vâng ạ!"
"Trông con xinh xắn quá!" Bà hài lòng khen ngợi.
Nhìn rõ hơn mới thấy gương mặt bà hiền lành và phúc hậu đến nhường nào. Bà đã rất xinh đẹp lại còn vô cùng thân thiện, tạo cảm giác gần gũi, đối với Ngân Tâm cô ngay lập tức liền cảm nhận được sự thân thiện lan toả đến cô.
"À đúng rồi, cô quên mất một chuyện. Con vừa chuyển vào trường mới chắc là chưa có đồng phục và quần áo thể dục đâu đúng không Ngân Tâm?" Bà Lạc tinh tế liền hỏi cô.
Cô ngần ngại đáp lời: "Con muốn tìm vải để may...nhưng ở bên ngoài không có màu vải giống màu đồng phục trường...đã thế lại còn rất đắt tiền."
"Ôi con đừng mua ở ngoài, không đúng quy định! Đồng phục là phải đến trường mua vải và may đo tại trường, nếu mua ở ngoài sẽ không đúng trang phục. Hay là vậy đi, một lát nữa con ở lại Lạc gia đợi Quỳnh Châu con gái cô về, chúng ta cùng nhau đến trường may quần áo được không?" Bà Lạc chủ động đưa ra lời khuyên cho cô.
"Cảm ơn bà chủ...nhưng mà con..." Cô e dè chưa dám đồng ý vì cô không có mang nhiều tiền theo, hơn nữa mua vải và may ở ngoài đã đắt đỏ như thế, mua vải và may ở trường còn đắt đến như thế nào nữa cơ chứ!
"Con yên tâm, nếu đã làm việc cho nhà họ Lạc, lại còn cùng tuổi với hai đứa con nhà cô, thì cô nhất định sẽ không để con phải chịu thiệt, mọi chi phí cho học tập nếu con cần hoặc thiếu cô sẽ đứng ra lo cho con."
Nhận thấy sự thương yêu và chu đáo của bà chủ Lạc dành cho mình, Ngân Tâm như muốn bật khóc vì tình cảm bà dành cho mình. Sự thân thiện và tốt tính của bà dành cho cô thật quá lớn, cô không dám nghĩ sẽ có được vào ngày hôm nay. Nghĩ tới đây dường như hormone hạnh phúc của cô lại tăng cao mà không cần kẹo đường rồi, thật tốt!
"Thế con gái tôi phải chờ trong bao lâu thưa bà chủ?" Thanh Nhược nắm túi hỏi.
"Mẹ Ngân Tâm cứ về trước, để con bé ở đây đi cùng chúng tôi, một lát tôi sẽ đưa Ngân Tâm về. À mà bắt đầu từ ngày mai con bé sẽ chuyển đến Lạc gia làm việc và ở lại Lạc gia nhé mẹ Ngân Tâm! Hôm nay khi trở về hãy thu dọn những món đồ cần thiết rồi ngày mai đến biệt phủ Lạc gia...Bà yên tâm Lạc gia chúng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Ngân Tâm."
"Ngân Tâm nhà chúng tôi may mắn lắm mới được bà chủ Lạc quan tâm chu đáo như thế! Đến đây cuộc sống sẽ tốt hơn, không phải lo thiếu thốn nữa. Nhưng mà..." Bà ta bên ngoài thể hiện là một bộ mặt khá tiếc nuối tỏ vẻ một người mẹ sợ rời xa con, thế nhưng nội tâm bên trong lại âm thầm trách móc bà Lạc. Vì nếu cô rời đi thì chẳng còn ai ở nhà cung phụng bà ta và chồng nữa.
Ngược lại là Ngân Tâm, sau khi nghe được tâm ý của Y Như ánh mắt cô hiện lên tia mừng rỡ, như lại chẳng dám biểu hiện rõ cảm xúc. Vì cô sợ Thanh Nhược sẽ không đồng ý để cô đi, nhưng nếu không đồng ý thì e là bà ta sẽ mất đi một khoảng tiền khá lớn đấy! Cả bà ta và chồng đều ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi đến mức gọi bạn bè đến đánh bài hơn nửa ngày trời, ngay cả cơm nước còn đợi cô về nấu ăn, nhà cửa cũng đến tay Ngân Tâm, vốn dĩ cả hai người chẳng hề động một ngón tay nào vào công việc nhà. Ngân Tâm chính là trụ cột gồng gánh hai con người trưởng thành vô dụng này khi chỉ mới 12 tuổi.
Thanh Nhược nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng chỉ đành đồng ý với thái độ chấp nhận đầy sự dịu dàng và hân hoan của một người mẹ mẫu mực thương yêu con gái vô bờ bến đối với Ngân Tâm, bà ta vờ vịt nắm lấy tay cô nói: "Nếu bà chủ Lạc đã nói như thế thì tôi cũng đành đồng ý để con rời đi khỏi vòng tay của tôi. Ngân Tâm à, đến làm việc thì phải làm thật tốt và chăm chỉ biết không! Đừng để ông bà chủ trách phạt đó!"
Tình cảm của người mẹ này chao ôi lại lớn quá! Cô sợ mình gánh vác không nổi. Ngân Tâm dẫu không muốn chấp nhận, biết đó chỉ là sự giả dối như cô mở miệng trả lời: "Vâng...vâng ạ!"
"Mẹ Ngân Tâm yên tâm, không sao hết! Hằng tháng con bé sẽ được trở về thăm gia đình một lần, hơn nữa ở đây chúng tôi nhất định sẽ đối xử công bằng với con bé, để Ngân Tâm được ăn uống đầy đủ, sống tiện nghi." Bà chủ Lạc hiểu ý nói của Thanh Nhược liền an ủi.
"Vậy quyết định thế nhé!"
Một lát sau, khi Thanh Nhược đã ra về thì Ngân Tâm và Y Như đã trò chuyện cùng nhau khá lâu. Bà chủ Lạc dường như muốn tìm hiểu kỹ về con người cô nên đã hỏi khá nhiều về cuộc sống trước đó của cô. Biết được cuộc sống đầy khó khăn và phải bươn chải tự rất lâu càng khiến bà đồng cảm với cô và yêu quý cô hơn. Trong mắt Y Như thì Ngân Tâm chính là một cô bé đầy dũng cảm và thông minh, cô biết cách tiết chế và điều khiển cách nói chuyện, chưa bao giờ dám hớ hênh khóc lóc kể khổ với bà dù chỉ một câu. Bà chủ Lạc hỏi câu nào cô chỉ ngoan ngoãn trả lời đúng trọng tâm vấn đề, không dài dòng.
"Ngân Tâm, con giỏi hơn cô nghĩ."
"Là cuộc sống đã dạy dỗ con." Cô thẳng thắn nói, dẫu sao thì điều đó cũng không sai, cô đã lăn lộn từ lâu sớm đã cảm nhận được đắng cay ngọt bùi từ lòng người, sự hắt hủi hay là sự thấu hiểu cô đều trải qua cả. Cuộc sống tạo cho cô rất nhiều cơ hôi, cũng cho cô thời gian được nếm trải dư vị.
Đúng là cuộc sống đã dạy dỗ Âu Dương Ngân Tâm, nên người!
"..." Y Như lặng người ngạc nhiên vì câu nói mang tính trưởng thành của Ngân Tâm đến nỗi phải suy nghĩ thật lâu.
"Mẹ ơi con về rồi đây!"
Không khí đang yên ắng vì câu nói của cô liền được phá vỡ bởi một giọng nói đầy trong trẻo của một cô gái. Cô gái ấy bước vào với một diện mạo vô cùng sang trọng và xinh xắn, thần thái và khí chất ngút ngàn, đậm mùi tiểu thư. Nhìn qua cách thể hiện này và tiếng gọi mẹ lúc nãy cô thầm đoán ra được chắc có lẽ đó là Lạc Quỳnh Châu, con gái của bà chủ Lạc mà lúc nãy có nhắc đến.
Y Như vui vẻ liền đáp lại lời gọi của con gái mình: "Mẹ đây Quỳnh Châu, mau vào đây!"
"Đây là ai thế mẹ?" Y mỉm cười nhìn cô, giọng điệu tự nhiên quay lại hỏi mẹ.
"Đây là người giúp việc mới của nhà chúng ta sẽ đi theo chăm sóc hai con, hôm trước mẹ có nói rồi đấy! Con bé là Ngân Tâm, cùng tuổi với các con, lại còn được nhận học bổng vào trường các con nữa đấy!"
"Oa! Cậu thật xinh đẹp, lại còn học giỏi như thế! Tuyệt vời luôn! Từ nay chúng ta đi học cùng nhau nha Ngân Tâm! Tớ là Lạc Quỳnh Châu." Quỳnh Châu hài lòng, nhảy đến ngồi kế bên cô, khoát tay thoải mái nói.
"Vâng ạ, tớ...tớ là Âu Dương Ngân Tâm. Mong cô chủ giúp đỡ nhiều hơn." Cô e ngại nói.
"Không cần phải để ý đến quan hệ chủ tớ đâu Ngân Tâm, chúng ta cùng tuổi cứ xưng hô như bạn bè bình thường, không cần phải để ý thân phận. Đừng gọi tớ là cô chủ, cứ gọi là Quỳnh Châu!" Vì nằm trong tip người vô cùng thân thiện và tốt tính giống như mẹ y, nên y vô cùng cởi mở và phóng khoáng.
"Được, Quỳnh Châu." cô gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, con cũng chưa đến trường lấy quần áo đúng không? Sẵn tiện hôm nay chúng ta đưa Ngân Tâm đến trường may đồng phục nhé!"
"Hả? Ngân Tâm cậu chưa may đồng phục hả? Một tuần nữa là chúng ta bước vào năm học mới rồi!"
"Vì con bé không biết là đồng phục phải được may đo ở trong trường nên bây giờ vẫn chưa may gì cả." Y Như thay cô giải thích.
"Tớ cũng vừa biết thôi, nên chẳng kịp may." Cô khá lo lắng.
"Vậy hả? Nhưng mà cậu yên tâm đi Ngân Tâm, tốc độ may đồng phục của các thợ may ở trường chúng ta khá chuyên nghiệp, sẽ nhanh thôi! Thời điểm này chắc cũng không còn ai may nữa đâu nên cậu không phải lo là không kịp. Vậy giờ chúng ta đi thôi."
Quỳnh Châu an ủi cô khỏi lo lắng, nói rồi liền nắm tay cô và mẹ bước thẳng ra ngoài lên xe cùng nhau. Nhìn hình ảnh này giống như ba mẹ con cùng nhau đi chơi vậy! Thật tươi sáng và hạnh phúc. Ngân Tâm chưa bao giờ có cảm giác được người khác khoát tay dẫn đi một cách hào hứng như thế này, cô cảm thấy vừa lạ vừa vui.