Cô lâm vào trầm tư, nhưng lại khổ Tuyết Tình chờ ở một bên.
Tuyết Tình vốn đang yên lặng chờ cô, nhưng nhìn thấy Vương Lâm mang nha hoàn rời đi, nàng ấy giật mình. Nàng ấy bối rối không biết tại sao chỉ có mình Vương Lâm đi ra mà Vương Uẩn không theo cùng.
Nàng ấy nhìn Vương Lâm, thậm chí trong mắt có chút cảnh giác và nghi ngờ.
Vương Lâm chỉ liếc nàng ấy một cái rồi chuyển mắt ra ngoài, không so đo với nàng ấy.
Sau khi Vương Lâm rời đi, Tuyết Tình đợi thêm một lát nữa nhưng mãi không thấy Vương Uẩn xuất hiện nên có chút sốt ruột, sợ cô có chuyện, không thể làm gì khác hơn là chủ động đi tìm cô. Bước chân vội vã đi trên dãy hành lang dài, phải qua một khúc ngoặt Tuyết tình mới thấy Vương Uẩn đang đứng một mình dưới mái cong. Nàng ấy thở dài một hơi, trong lòng nhẹ nhõm, nhanh chóng cất tiếng hỏi:
"Sao cô nương lại ở đây một mình?"
Vương Uẩn hồi hồn lại từ dòng suy nghĩ vẩn vơ, đã thấy nha hoàn của mình xách đèn lồng đứng trước mặt rồi.
Cô suy nghĩ quá nhập tâm, lại quên mất Tuyết Tình.
Vương Uẩn xoa trán, khép mắt lại nói: "Chỉ là có chuyện không hiểu được thôi."
Vương Uẩn không muốn nói, Tuyết Tình cũng thông minh không hỏi mà chuyển qua đề tài khác.
"Trời sắp tối rồi, cô nương nên trở về thôi, còn không về nữa phu nhân sẽ lo lắng."
Nghĩ đến Trương thị, Vương Uẩn xoay người lại: "Đi thôi."
Lúc này trời đã sẩm tối.
Tuyết Tình xách một cái đèn lồng, đi phía trước, tim đèn tỏa ra ánh sáng tối mờ.
"Ngươi lấy đèn lồng ở đâu ra đấy?" Vương Uẩn rảnh rỗi nên thuận miệng hỏi.
Chiếc đèn này sáng trong gió tuyết cho cô cảm giác ấm áp.
"Cô nương chỉ nói muốn đi, nhưng không nói là đi bao lâu, ta thấy trời sắp tối rồi nên quay về lấy đèn lồng, cũng thuận tiện rời đi." Giọng nàng ấy mang chút quở trách thân mật.
Vương Uẩn có chút dở khóc dở cười.
Cô bỏ quân Tuyết Tình, nàng ấy lại dám trách cô, có phải ngày thường cô không chú ý đến sự khác biệt giữa chủ và tớ quá không.
Nhưng cô lại thích cách chung sống như thế hơn là một người cao cao tại thượng, một người nơm nớp lo sợ, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên; chỉ cần không quá khác thường, cô hy vọng có thể sống thoải mái chút.
Lúc cô quay về, kịch còn chưa diễn xong, cũng không quá muộn.
Khác với điều Vương Uẩn suy nghĩ, trên sân khấu đang biểu diễn, mọi người cũng không tập trung xem kịch mà lại nhìn Vương Lâm, còn không phát hiện ra cô mang Tuyết Tình quay về.
Có chuyện gì vậy?
Vương Uẩn thắc mắc nhìn Vương Lâm.
Không biết từ khi nào đã có một thiếu niên cao lớn ở bên cạnh lão thái thái, đang cười gọi Vương Lâm à "a tỷ".
Thiếu niên cao ráo thẳng tắp, mặc áo dài màu xanh sẫm chững chạc, nhưng lại có đôi mắt hoa đào biết cười, khiến người nhìn khắc sâu ấn tượng.
Vương Quan Giác?
Cậu ta tan học rồi?
Đầu óc Vương Uẩn trống rỗng mấy giây.
Người này là em trai ruột của Vương Lâm, Vương Quan Giác, năm nay mười sáu tuổi, nho nhã phong lưu. Vương Uẩn là người yêu cái đẹp nên có ấn tượng rất sâu về người có giá trị nhan sắc cao như cậu ta.
Ngoài nhan sắc, cách đối nhân xử thế của Vương Quan Giác cũng rất tốt, cậu ta biết nói chuyện, kết giao được rất nhiều tài tử nhà nghèo cũng như công tử quý tộc, cũng bắt được rất nhiều trái tim thiếu nữ. Lão thái thái vô cùng thích cậu ta và Vương Lâm, cho rằng Vương gia muốn quay lại vinh quang như xưa thì phải dựa vào cậu ta. Năm nay Linh Nhi mới bảy tuổi, còn quá nhỏ, dù đại bá phụ Vương Cao Đạm có hai người con trai, nhưng tính cách đều khá có nề nếp, không được linh hoạt như Vương Quan Giác.
Con trai thứ của đại phòng thì càng bình thường hơn, không biết hắn như vậy thật hay cố ý giấu thực lực nữa, dù sao đại bá mẫu cũng không phải người dễ sống chung, sống dưới tầm mắt bà ta rất khó.
Nghĩ vậy, hôn sự của cô cũng có thể là đá lót đường cho Vương Quan Giác.
Lão thái thái muốn mượn quan hệ của Tuân Trúc giúp cho sĩ đồ của con cháu Vương gia và Vương Quan Giác sau này được thuận lợi. Mặc dù Nam Dương vương phủ vô cùng tôn quý, nhưng lại không có thực quyền. Tuy Tuân Trinh đã về hưu, nhưng quan hệ mấy mươi năm qua vẫn còn đó, hoàng đế lại tin tưởng y, phần lớn quan viên trong triều cũng là học trò của y, còn có cả người từng được y dìu dắt.
Tâm tư của bà ta chính là, dù Vương Uẩn bất mãn với việc gả cho Tuân Trinh cũng không sao, cô vẫn là con gái Vương gia, Vương gia chính là chỗ dựa cho cô sau này, dù cô bất mãn thì cũng phải giúp Vương gia.
Vương Uẩn không thể không khâm phục sự tính toán của lão thái thái. Bà ta mượn tiền nhà ông ngoại Vương Lâm, mượn sự tôn quý nhà Nam Dương vương, lại mượn quyền và quan hệ của Tuân Trinh, còn đánh trúng điểm yếu của cô nữa. Quả thực cô không thể nào làm chuyện gì bất lợi cho cha mẹ và em trai, gia tộc cùng vinh cùng nhục, dù cô có hận Vương Lâm hơn nữa thì cũng không ra tay hãm hại Vương Quan Giác được.
Đối với Vương Quan Giác đang nhận đầy lời khen kia, dù Vương Uẩn có không hiểu thì cũng phải khen lão thái thái thật biết nhìn người.
Vương Uẩn thuộc tam phòng, Vương Quan Giác thuộc nhị phòng, dù hai bên tiếp xúc không nhiều, nhưng cô cũng thăm dò được, cậu ta là người bụng dạ đen tối mà hiện đại luôn nói. Đôi mắt hoa đào đó luôn híp lại khi cười, cậu ta hóng hớt lại không chê chuyện lớn, thậm chí còn cho thêm mồi lửa để lửa cháy mạnh hơn, điển hình của người muốn làm lớn chuyện.
Đối với chuyện này, Vương Uẩn cạn lời nghẹn họng.
Nếu không biết Vương Lâm không phải người xuyên không, cô đã nghi ngờ cô ta là nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không rồi. Cô ta đẹp, bình tĩnh, lại có tâm kế; có một đứa em trai vừa đẹp, vừa bụng dạ đen tối, còn vừa cuồng chị gái; có lão thái thái yêu thương mình; có mẹ nắm giữ công việc; có ông ngoại thương nhân; cuối cùng lại có một thế tử lạnh lùng bá đạo là chồng.
Nghĩ kĩ lại, trước kia Vương Lâm còn có một người anh họ dịu dàng nữa, là nam phụ tiêu chuẩn. Nếu Vương Lâm không thích Kỷ Cảnh Thịnh, có lẽ cô ta sẽ gả cho người anh họ Trịnh Nghiêu này.
Vương Uẩn từng gặp Trịnh Nghiêu một lần, khi đó cô bị cậu mợ cô ta đưa tới nhị phòng làm khách. Trịnh Nghiêu và Vương Lâm là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, phụ huynh hai nhà đều muốn thân càng thêm thân, để hai người họ tiếp xúc nhau nhiều hơn.
Trịnh Nghiêu tuấn tú, đối xử với Vương Lâm vô cùng tốt, gọi một tiếng "biểu muội" dịu dàng đến độ có thể bóp ra nước, nhưng đối với Vương Uẩn lại rất lãnh đạm. Nếu Vương Lâm gả qua đó, có cậu mợ và phu quân cưng chiều thì sẽ tuyệt đối không phải chịu thiệt thòi. Thế nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, sau khi gặp Kỷ Cảnh Thịnh, Vương Lâm đã có lựa chọn tốt hơn, Trịnh Nghiêu đã trở thành con tốt bị loại.
Nghe nói năm nay Trịnh Nghiêu đã hai mươi hai rồi mà chưa thành thân, chắc là trái tim còn treo trên người giai nhân, mãi không quên được.
Đúng là chà đạp người ta mà!
Vương Uẩn để suy nghĩ bay xa, trong lòng lại thầm mỉa mai. Cô thôi không nhìn Vương Quan Giác nữa, lặng lẽ đi về phía Trương thị.
Cô về muộn nên Trương thị hơi giận.
Lúc cô ra ngoài, bên cạnh Trương thị chỉ có vài nữ quyến, giờ cô về, bên cạnh bà ấy đã có thêm một đứa bé phấn điêu ngọc tác, mặc một cái áo hoa nhỏ, đeo vòng ngọc.
Đứa bé vừa nhìn thấy Vương Uẩn đã cười gọi: "A tỷ!"
"Nha! Linh Nhi nhà chúng ta tới rồi!" Vương Uẩn vui vẻ ngồi xuống, khẽ nhéo mặt Vương Hạc Hiên.
Cô rất muốn ôm em trai đi một vòng, nhưng trước mặt mọi người, cô mà làm thật thì sẽ bị Trương thị lườm mất.
Vương Hạc Hiên bị nhéo cũng không giận, cứ để Vương Uẩn nhéo: "A tỷ đi đâu vậy? Đệ dậy thì nghe Quỳnh Song nói tỷ tới thăm đệ..."
Trương thị nhìn hai chị em mà sầm mặt lại.
Thấy sắc mặt bà ấy không tốt, Vương Uẩn lúng túng buông gương mặt mềm mại của em trai ra, chỉ đành cúi thấp đầu xuống.
"Ban nãy mẹ dặn con thế nào hả? Coi là gió thoảng qua tai à? Vừa về đã dày vò đệ đệ rồi."
"Mẹ..." Vương Uẩn cầu khẩn, thầm cược rằng Trương thị sẽ không nổi giận ở nhị phòng.
Quả nhiên, Trương thị chỉ lườm cô rồi mắng: "Lát nữa bảo cha con dạy dỗ con."
Vương Uẩn bị cười đùa cợt nhả, mẹ cô chỉ nói thế thôi, không đến nỗi bảo cha dạy dỗ cô thật. Ban ngày cha cô đến quan thự làm việc đã rất thảm rồi, nếu không có chuyện gì thì Trương thị sẽ không nỡ làm phiền ông ấy chuyện trong nhà.
Đã nói rõ với mẹ xong, Vương Uẩn đang muốn nói chuyện với em trai mấy câu, đã nghe một giọng nam trong trẻo nó to bên tai mình, to đến mức cô muốn điếc luôn.
"Ấy? Tứ tỷ về rồi sao?"
Vương Quan Giác để ý thấy cô chạy về chỗ ngồi.
Sao cái tính giống y như chị nó thế hả? Nói chuyện thì nói đi còn kéo cô vào.
Cô về hay chưa nó không thấy chắc? Mù à?
Vương Uẩn chỉ đành tạm thời thôi không nói chuyện với em trai nữa, mà gật đầu với Vương Quan Giác: "Ngũ đệ tan học rồi hả?"
"Vâng." Đôi mắt hoa đào của Vương Quan Giác sáng lấp lánh, cậu ta cười tủm tỉm: "Hôm nay nghe nói tỷ tỷ về, ta vô cùng vui vẻ, không có lòng nào mà nghe phu tử giảng bài nữa, chỉ muốn về gặp tỷ tỷ thôi." Nói tới cuối câu, cậu ta quay đầu nhìn Vương Lâm.
Cậu ta nói vậy khiến lão thái thái và mọi người đều cười rộ lên.
Trịnh thị cười nghiêng ngả, cầm khăn tay lau nước mắt: "Hahaha, ta quên mất ngoài lão thái thái thì còn một đứa dở hơi suốt ngày nhớ tỷ tỷ!"
Vương Uẩn bị ghẻ lạnh: "..."
Không chỉ một lần cô nghi ngờ có lẽ Vương Quan Giác đã biết gì đó rồi. Chuyện của cô và Vương Lâm chắc chắn không qua mắt được đứa em trai giảo hoạt, cuồng chị gái của cô ta. Lúc trước cô và Vương Lâm lật mặt, chiến tranh lạnh với nhau, rõ ràng là cô ta dùng thủ đoạn cao tay hại cô, nhưng khi gặp Vương Quan Giác, cô vẫn thấy chột dạ, không dám nhìn vào mắt cậu ta.
Đám người hầu Vương gia luôn thấy được cảnh Vương Quan Giác chủ động chào Vương Uẩn, nhưng cô chỉ hàm hồ đáp lại chứ ánh mắt lại nhìn đi nơi khác.
Vương Quan Giác tinh ranh y như chị cậu ta, còn có lần chặn cô lại nữa.
"Sao lần nào tứ tỷ thấy ta cũng đều vội thế?"
Lúc đó, Vương Uẩn bị muốn bóp chết cậu ta luôn. Đối diện với ánh mắt hài hước của cậu ta, Vương Uẩn chỉ có thể nở nụ cười cứng ngắc: "Sao có thể chứ?" Trong lòng cô lại thầm hận mình bị một đứa con nít mười sáu tuổi dọa sợ đến mức không dám thở mạnh.
Bây giờ Vương Quan Giác hỏi cô một câu rồi quăng cô qua một bên, như là đang thay chị báo thù, rồi lại tranh công với Vương Lâm.
Có ấu trĩ không thế?
Nhân lúc không ai chú ý, Vương Uẩn bĩu môi, không chú ý tới họ nữa, quay đầu lại nói chuyện với em trai tiếp.
"Mẹ nói Linh Nhi đang đọc tứ thư, không biết đệ đọc sao rồi? Đọc lại cho tỷ nghe được không?"
Cô không làm gì được Vương Quan Giác nhưng lại có một em trai đáng yêu, đợi khi cậu bé lớn rồi cũng giúp cô báo thù y như thế, không ngáng chân được thì dở chút thủ đoạn nhỏ thì vẫn được.
"Đệ đọc cho a tỷ nghe, a tỷ cho đệ cái gì? Hôm trước phu tử mới nói "cho ta thanh gỗ đào"..."
Vương Uẩn tiện tay lấy một miếng bánh Như Ý nhét vào tay em trai, cắt ngang cái kiểu khoe khoang bằng việc đọc Kinh Thi của cậu bé, lại tự lấy cho mình một cái: "Được được được, "ta trả một khung cửi", mau nói cho a tỷ nghe đi."
Vương Hạc Hiên rất chê mà nhìn bánh ngọt trong tay, gắng gượng nói: "Hôm nay phu tử dạy bản Luận Ngữ mà Tuân đại nhân chú dẫn, phu tử còn khen đệ thông minh, nhanh hiểu nữa..."
"Phụt..." Vương Uẩn đang ngậm bánh ngọt, suýt chút nữa đã phun hết vào mặt em trai ở đối diện.
Cô biết Tuân Trinh là một vị đại Nho, không ngờ y còn tham gia vào việc biên soạn giáo trình, mà còn là bản Linh Nhi đọc nữa chứ.
Mặt cô đầy phức tạp, cô bỏ miếng bánh Như Ý xuống, nghiêm túc nhìn em trai mình: "Linh Nhi..."
"Dạ?" Vương Hạc Nhiên cắn bánh Như Ý, nghi ngờ nhìn cô.
"Học cho tốt..."
Sau này Tuân đại nhân chính là anh rể em đấy.