Đến ngày xuất giá, cô bị kéo dậy từ sớm.
Hôm qua Vương Uẩn mới ứng phó với những lời dạy dỗ đường đường chính chính của lão thái thái, lại tới bái biệt nữ quyến nhị phòng và tam phòng, tối còn đi dỗ em trai ngủ, làm việc tới nửa đêm mới đi ngủ.
Hôm nay, trời còn chưa sáng cô đã bị Tuyết Tình đánh thức để chuẩn bị xuất giá.
Đêm qua trời mưa phùn, bầu không khí sáng sớm còn mang theo chút hơi nước, rặng liễu xanh biếc soi bóng trên mặt ao như mặt gương, mấy cánh hoa đào bị gió Xuân thổi trôi nổi trên mặt nước.
Tuy nhiên, Vương Uẩn lại không rảnh để thưởng thức cảnh đẹp ngày Xuân.
Cô đang đau muốn chết.
Hôm nay là ngày cô xuất giá, sáng sớm đã phải loại bỏ lông tơ trên mặt, chỉnh trang lại tóc mai.
Người làm cho cô là cô của cô, Lưu Vương thị, một mỹ phụ cha mẹ con cái song toàn, gia đình hòa thuận, được Trương thị đặc biệt mời tới, để truyền phúc cho cô.
Lưu Vương thị vừa hát bài hát chúc cô sớm sinh quý tử, vừa cầm sợi bông nhổ lông không chút lưu tình.
“Cô cô, đau quá, nhẹ chút ạ!” Vương Uẩn hô đau, cầu xin.
“Nhẹ không được, Uẩn Nhi nhịn chút đi.” Lưu Vương thị quả quyết từ chối.
Vương Uẩn đau đớn nhăn cả mặt, cơn buồn ngủ vì dậy sớm đã bay mất, vô cùng tỉnh táo.
Chúc sớm sinh quý tử gì chứ, Tuân Trinh già thế rồi, không chừng đã không còn năng lực quan hệ nữa rồi.
Đáng thương cho cô lớn thế này chưa từng yêu thương gì đã bị gả cho một lão già.
Ngay khi Vương Uẩn đau đến mức muốn giật sợi dây xuống, rốt cuộc Lưu Vương thị cũng dừng tay, dùng lược rẽ tóc của cô ra, chuẩn bị búi tóc cô dâu.
Mặt Vương Uẩn nóng hừng hực, cô đưa tay lên sờ mặt, nhưng không cảm thấy mặt mình nhẵn mịn hơn, cô chỉ hi vọng sẽ không sưng thôi. Nhưng mà sưng cũng không sao, cô còn đang không biết tối nay nên làm thế nào nữa, nếu sưng đến mức bị chê luôn thì tốt quá.
Tối nay phải xxoo với một ông già, chưa biết chừng cô sẽ đạp Tuân Trinh xuống đất.
Lưu Vương thị nhìn cô thì cười, hoàn toàn không còn vẻ tàn nhẫn như lúc nhổ lông mặt nữa: “Mùa Xuân rất tốt, đào tơ mơn mởn nở rộ hoa, sau này Uẩn Nhi là của người ta rồi.”
Vương Uẩn đỡ trâm trên đầy, ậm ừ đáp lại. Không chỉ đau mặt, giờ cổ cô cũng rất đau. Đã trang điểm chải chuốt một thời gian dài, giờ cô rất muốn lắc cổ, nhưng nghĩ đến đống trang sức trên đầu, cô không thể làm gì khác hơn ngoài từ bỏ.
Bây giờ cô cũng đói đến hoa mắt rồi.
Ở hiện đại, cô ngủ tới trưa mới dậy, vừa tiết kiệm bữa sáng mà cô cũng không cảm thấy đói. Hôm nay phải dậy thật sớm, còn lăn lộn suốt hai tiếng, bụng cô đã đói sắp dán vào lưng rồi.
Tuyết Tình đưa cho cô một miếng nhân sâm nhỏ, để cô ngậm, lời nói không khác Lưu Vương thị bao nhiêu: “Cô nương nhịn đi ạ, hôm nay cô nương không thể như ngày thường đâu.”
Ý của Tuyết Tình là cô không tự tùy hứng như ngày thường.
Vương Uẩn oán hận cắn chặt miếng nhân sâm, khiến Vương Hạm luôn ngồi trong phòng xem cười không ngừng. Trước kia Vương Hạm nói sẽ đến tiễn Vương Uẩn xuất giá, hôm nay nàng ấy dậy sớm hơn cả Vương Uẩn, chính là vì lời cam kết đó.
“Muội đừng cười nữa.” Vương Uẩn ủ rũ cúi đầu.
Vương Hạm che miệng cười khanh khách: “Muội phải cười chứ, sau này không còn cơ hội nữa.”
Lưu Xuân đứng sau lưng Vương Uẩn, kiểm tra búi tóc cho cô xem có gì không ổn không, sửa một cây trâm bị lệch cho thẳng lại. Cô ngoan ngoãn đứng lên, để người hầu giúp mình mặc áo cưới và đi giày lụa.
“Tỷ tỷ thế này khiến muội không khỏi nghĩ đến cảnh mình xuất giá sau này!”
Vương Uẩn sửa lại vạt áo, chọc ghẹo: “Sao thế? Mùa Xuân đến, muội cũng muốn thành thân luôn sao?”
Gương mặt thanh tú của Vương Hạm nhất thời đỏ ửng lên, nàng ấy giận dỗi nói: “Về tài ăn nói, muội không qua được tỷ.”
Vương Uẩn im lặng, cô không biết cái này thì có gì mà tài ăn nói chứ.
Nếu là trước kia, cô chọc bạn bè thì đều nói thẳng không nể nang gì, rằng bọn họ động dục rồi, muốn trách cũng chỉ có thể trách da mặt Vương Hạm mỏng quá.
Nghĩ thế, cô cũng không biết sau này Vương Hạm lấy chồng sẽ thế nào nữa. Cô dám khẳng định, dù Vương Hạm là thứ nữ, nhưng Trương thị nhất định không bạc đãi nàng ấy. Hơn nữa, danh tiếng của Vương Hạm còn tốt hơn cô nhiều, nhất định có thể gả vào một nhà tốt.
Có điều bây giờ không phải lúc để cô nghĩ đến cảnh Vương Hạm xuất giá sau này, giờ người xuất giá là cô.
Cuối cùng Lưu Xuân đeo một cái vòng ngọc lên cổ cô. Vương Uẩn mặc xong trang phục, được các thị nữ đỡ đi lên nhà bái kiến cha mẹ.
Đây là lần đầu tiên Vương Uẩn mặc long trọng thế này, đi đường có cảm giác bó tay bó chân.
Trong nhà chính, Vương Cao Hoán và Vương thị ngồi ở hướng Nam. Vương Cao Hoán vừa mới cúng bái tổ tiên, từ biệt Tuân Trinh.
Ông ấy cố ý tỏ ra nghiêm túc, Trương thị lại nở nụ cười.
Đến khi Vương Uẩn không được tự nhiên đi tới, Trương thị quan sát nàng một lát, nụ cười vẫn không đổi, nhưng hai mắt lại không nhịn được mà rơi lệ. Đứa con ngày nào còn quấn tã, chớp mắt đã xuất giá rồi, bà ấy chỉ hận mình làm mẹ mà không chọn được cho cô một mối hôn sự tốt.
Mặc dù Vương Uẩn không thực sự coi họ là cha mẹ mình, nhưng bọn họ vô cùng chiều chuộng cô. Đã sống bên nhau lâu dài, cô cũng có tình cảm người thân với họ.
Hôm nay cô phải gả cho Tuân Trinh, sau này không thể ở nhà được nữa, bây giờ trong lòng cô vô cùng phức tạp.
Cô nhìn Vương Cao Hoán và Trương thị, bên ngoài đang hát cái gì, cô không nghe rõ.
Nhận ra tiếng hát ngừng lại, cô mới tỉnh táo tinh thần, lập tức chỉnh trang nghiêm túc, cung kính lạy bốn lạy, coi như cảm ơn họ đã chiều chuộng cô những ngày qua, sau này cô sẽ phải đối mặt với những ngày trạch đấu không biết sẽ ra sao.
Sau này không có Vương Lâm, cũng có thể có những người khác, nhưng khác với bây giờ là khi đó cô không thể lệ thuộc vào cha mẹ nữa.
Dựa theo lễ phép, Vương Cao Hoán và Trương thị đều phải cảnh cáo, dạy dỗ cô, nhưng mấy câu như đối xử tốt với cha mẹ chồng đều quá dư thừa. Tuân Trinh đã lớn tuổi, trưởng bối đều đã mất, chỉ có một cô út và một chị gái, tuổi hai người đó cũng lớn rồi, không có lòng nào nhúng tay vào chuyện của y nữa.
Thế nên, cuối cùng Vương Cao Hoán đành dựa theo thực tế mà dặn dò cô sống tốt với Tuân Trinh, phải nhớ không được làm chuyện ngu xuẩn.
Nói xong, ông lại buồn bã thở dài: “Uẩn Nhi, cha có lỗi với con.”
Vương Uẩn không hận Vương Cao Hoán. Là một người cổ đại bị đạo hiếu ảnh hưởng sâu sắc, cha cô có thể đập cửa cãi nhau, chống lại lão thái thái đã đủ lắm rồi. Tuân Trinh muốn lấy cô, lão thái thái kiên quyết muốn cô gả đi, không ai cản được.
“Con đâu dám không tuân lệnh.” Vương Uẩn lạy bốn lạy xong, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hai người: “Con hiểu rồi ạ, cha mẹ cứ yên tâm.”
Chủ hôn và dẫn lễ che khăn đỏ lên cho cô.
Vương Uẩn nghe thấy tiếng nói có phần mệt mỏi của Vương Cao Hoán: “Đi đi.”
Trước mắt cô chỉ còn một mảnh đỏ mơ hồi, cô chỉ có thể thấy được vạt áo và châu ngọc trên giày thêu của mình.
Lúc bước tới ngưỡng cửa, cô nghe tiếng nghẹn ngào của Trương thị ở phía sau.
Lòng cô nhất thời hơi đau xót.
Được nâng lên xe, Vương Uẩn quả thực không nhịn được mà lén nhấc khăn đỏ lên, nhìn về phía cửa Vương gia. Trong đám người nhốn nháo, cô nhìn thấy em trai mình được Quỳnh Song ôm, cách mình khá xa, cô không thấy rõ vẻ mặt của cậu bé.
Trừ cha mẹ, người Vương Uẩn nhớ nhung nhất chính là em trai mình. Hôm qua cô dỗ Vương Hạc Hiên ngủ, lúc ngủ, trên mi của cậu bé còn vương nước mắt.
Sau khi cô xuất giá, không còn ai chơi với em trai nữa. Không đích thân trông em, cô không yên tâm được, nếu lỡ cậu bé bị Vương Quan Giác ức hiếp, cô sẽ rất đau lòng.
Ngòi trong xe, lúc thì cô nghĩ đến Vương Hạc Hiên, lúc lại nghĩ đến hôn lễ, vô cùng rối loạn.
Đến khi nghe được tiếng bánh xe lăn lộc cộc, Vương Uẩn mới phát hiện mình hơi căng thẳng, lòng bàn tay đã toát mồ hôi từ lúc nào không hay.
Cũng may mấy người Tuyết Tình đều đi theo cô.
Cô muốn nói gì đó, nhưng há miệng ra rồi lại ngậm vào, vẫn không nghĩ ra nên đối phó thế nào.
Cô có thể nghe được tiếng nhạc vui, cũng nghe thấy tiếng cười ồn ào ngoài cửa sổ, có cả tiếng trẻ con đòi xem cô dâu. Dân chúng không có hứng thú với chính trị trong quan trường, cũng không biết người cô sẽ gả là ai, chỉ hóng chuyện thôi.
Người đáng sợ thật sự khách, người thân, đồng liêu, có lẽ còn có cả học trò của Tuân Trinh nữa. Nếu học trò của y nhìn thấy thầy mình già rồi còn không nên nết, lớn tuổi còn lấy vợ trẻ, sẽ không bị ám ảnh chứ?
Vương Uẩn rất nghi ngờ.
Cô còn có khăn đỏ che đầu, chứ Tuân Trinh không có, cũng không biết cái mặt già của y để ở đâu nữa.
Nhà Tuân Trinh cách Vương gia không qua xa, đi chậm cũng không tốn nhiều thời gian.
Y sống không xa hoa, nhà cũng không ở nơi tốt nhất kinh thành. Làm một đại Nho, phương diện ăn ở của y phải kiêng dè chút ít, mua nhà cũng phải mua ở chỗ gần dân.
Cách nhà Tuân Trinh ngày càng gần, Vương Uẩn càng sợ hơn, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Khi xe dừng lại, Vương Uẩn phát hiện ra, chân mình mềm nhũn rồi.
Đối với một phế vật trạch đấu không có kinh nghiệm yêu đương, chuyện thành thân này quá kích thích.
Bên ngoài có người hô dừng xe.
Vương Uẩn nghe được giọng nói cao vút đó, trong lòng vô cùng muốn nhấc chân lên chạy.
Giờ cô chạy có được nữa không?
Trước đó cô an ủi mình thế nào, giờ cô sợ thế đó.
Cô đã chuẩn bị bình nứt không cần giữ rồi, nhưng cuối cùng lại tan biến hết.
Cô thật sự rất muốn chạy trốn.
Thấy trong xe mãi không có động tĩnh, người bên ngoài lộ ra vẻ kì quái, lại gọi lần nữa.
Vương Uẩn khóc không ra nước mắt.
Tuyết Tình thấy trong xe yên lặng khác thường, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Cô nương?”
Vương Uẩn biết mình không xuống xe không được, đành hít một hơi sâu rồi vén màn xe lên.
Chân chạm xuống đất nhưng cô lại có cảm giác không chân thật.
Vương Uẩn được dẫn đến đứng ở phía Bắc cửa lớn.
Tuân Trinh đã đợi ở phía Nam cửa lớn từ lâu.
Thấy trong xe mãi không có động tĩnh, y không hề nhíu mày, bỏ qua những ánh mắt khác thường của mọi người, đứng yên ở đó.
Thấy Vương Uẩn xuống, y lên trước hành lễ.
Thế nhưng Vương Uẩn nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đó, lại sợ muốn tè ra quần.
Cô có thể cảm nhận được Tuân Trinh đang đi về phía mình.
Khi y sắp tới gần, Vương Uẩn lật đật lùi về sau một bước, suýt chút nữa đạp phải váy.
Quả nhiên Tuân Trinh không tiến lên nữa, dừng bước cách Vương Uẩn khoảng ba bốn thước.
Vương Uẩn lặng lẽ thở phào.
Nếu Tuân Trinh đứng gần một chút, nàng có thể thấy được giày của y, nhưng giờ cô không có hứng thú xem giày của y, chỉ muốn cách xa y một chút thôi. Mặc dù hơi mất mặt, nhưng cô sợ thật.
Hai người hành lễ xong, Tuân Trinh dẫn cô đi vào nhà, dọc đường luôn giữ khoảng cách mấy thước, chính xác như đã cố gắng đo đạc.
Người hầu đã bố trí xong bàn tiệc, Vương Uẩn vào phòng cũng ngồi cách xa Tuân Trinh.
Cả hành trình, cô vẫn luôn cứng người, nghe người khác bảo làm gì thì làm đó, lạy đối phương hai lần, lại chắp tay đáp lễ.
Làm xong tất cả, tâm trạng thấp thỏm của cô ổn định hơn nhiều.
Đó đó, khăn đỏ đội trên đầu Vương Uẩn được nhấc lên.
Vương Uẩn: “…”
Con mẹ nó chứ???
Cô còn chưa kịp đưa tay ra cản, nam nhân trước mặt đã bất ngờ đập vào mắt cô.
Y có gương mặt thanh thoát, xương gò má hơi cao, khóe mắt có chút nếp nhăn, đuôi mắt hướng xuống dưới, nhưng hai mắt rất sáng, không đục như mắt người già bình thường, cũng không có tử khí của người già, phong thái rất giống Hoàng Dược Sư mà Kim Dung miêu tả.
Vương Uẩn còn đang nghĩ “mẹ nó, không phải khăn đỏ đến lúc động phòng mới nhấc xuống à?” thì đã bị đánh cho tỉnh lại, cảm giác đập vào mắt cô quá mãnh liệt.
Cô ngây ngẩn nhìn Tuân Trinh, trong lòng như nổi lên sóng thần, sấm chớp rền vang, lũ cuốn ầm ầm.
Không phải ngạc nhiên, là sóng xung kích quá mạnh.
Trước kia Vương Uẩn tưởng tượng về Tuân Trinh, y luôn có vẻ già sắp chết, như một con rùa đen mấy trăm tuổi, dù sao cũng là hình tượng một lão chính khách mí sụp mắt sâu, lòng đầy tính toán.
Nhưng Tuân Trinh ở trước mặt nàng lại đang cầm gậy nhấc khăn mà mỉm cười, gương mặt ôn hòa.
Vương Uẩn: ….
Tuân Trinh trông thế này à?
Cô đang mơ hay sao?
Người trước mắt không giống một lão chính khách thâm trầm, mà giống một lão danh dĩ.
Vương Lâm thật sự không gạt cô, so với những gì cô tưởng tượng trước đây, ông lão có khí chất tốt đẹp này cho cô bất ngờ lớn.
Ít nhất thì cô cũng cảm thấy người này không đến nỗi sẽ làm ra chuyện quá giới hạn gì đó.
Chẳng lẽ đây chính là “trong bụng có thi thư, khí chất tự toát ra” hay sao?
Vương Uẩn nhìn y đầy quỷ dị.
Như thế này, không cần nghĩ cũng biết lúc trẻ y nhất định là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, vì sao lại cả đời không lấy vợ chứ? Cho dù về già muốn có người bầu bạn, sao lại nhìn trúng cô?
Vương Uẩn còn chưa kịp suy nghĩ, người hầu đã bưng nước rửa mặt và khăn lông lên.
Cô tùy tiện nhúng tay vào nước rồi xoa vào khăn lông.
Trái lại, Tuân Trinh không nhanh không chậm nhúng hai tay vào chậu nước rửa kĩ. Tay y đúng là tay người già, không được trắng trẻo xinh đẹp như người trẻ, có đầy nếp nhăn.