• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão thái thái hiền từ nói: “Đi đi.”

Trịnh thị cầm cái khăn vuông lau khóe mắt, hốc mắt đỏ bừng.

Vương Lâm duyên dáng yêu kiều đứng cạnh Kỷ Cảnh Thịnh, có vẻ xinh đẹp nõn nà của Tiết Bảo Thoa*, cử chỉ lại tao nhã. Còn Kỷ Cảnh Thịnh lại có phong thái hiên ngang và tư chất bất phàm của quý tộc dòng dõi hoàng gia.

*Tiết Bảo Thoa: Nhân vật nữ xinh đẹp được miêu tả tựa Dương quý phi trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng.

Vương Uẩn không thể không thừa nhận, hai người này liếc mắt cũng thấy vô cùng xứng đôi.

Nha hoàn đang đứng cạnh nhuyễn kiệu vén rèm lên cho Vương Lâm.

Cô ta tự nhiên khoác lên tay Kỷ Cảnh Thịnh, nhưng lại đột nhiên quay đầu.

Vương Uẩn lập tức có dự cảm xấu.

Quả nhiên, ánh mắt Vương Lâm đã tóm được cô từ trong đám đông.

Kỷ Cảnh Thịnh cũng nhìn theo tầm mắt của cô ta. Khi chạm mắt với cô, ánh mắt hắn tĩnh lặng như một mặt hồ lạnh lẽo, bằng phẳng không có gợn sóng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh giá từ tận xương tủy.

Vương Uẩn bị nhìn mà đông cứng cả người.

Dù cô có ngu thì cũng biết, Kỷ Cảnh Thịnh nhìn thấy tương tác giữa cô và Vương Lâm, cho rằng hai người lại có mâu thuẫn.

Sao trước kia cô không phát hiện ra trí tưởng tượng của hắn phong phú thế chứ? Chắc trong đầu hắn đã hiện ra một đoạn kịch rồi.

Bây giờ cô có thể làm gì được Vương Lâm cơ chứ?

Hắn không biết vị phu nhân này của mình là một cao thủ trạch đấu cao cấp sao?

Vương Uẩn vừa mỉa mai vừa không ngừng than khổ, chỉ hy vọng hai người họ đến từ đâu thì nhanh về lại đó, cô rất sợ Vương Lâm sẽ nói gì nữa.

Cũng may Vương Lâm chỉ liếc nàng thôi, Kỷ Cảnh Thịnh cũng thu lại tầm mắt theo cô ta như không có gì đáng chú ý, quay lại tập trung vào vợ mình, ánh mắt lạnh lẽo cũng trở nên hiền hòa.

Vương Uẩn cách khá xa nên nhìn không rõ.

Chút tương tác giữa ba người vừa mãnh liệt vừa thầm kín giống như sóng ngầm. Xe ngựa của Kỷ Cảnh Thịnh đi xa, lão thái thái và mọi người cũng không nhìn ra được điều gì khác thường.

Vương Uẩn thở phào nhẹ nhõm, đi cùng mẹ về phủ.

Trước khi rời đi, Vương Quan Giác nhìn nàng đầy thâm ý.

Vương Uẩn vốn đã bị Kỷ Cảnh Thịnh nhìn cho tức giận đầy bụng rồi, giờ thấy ánh mắt thâm ý của Vương Quan Giác nữa, cô cười luôn với cậu ta.

Vương Quan Giác giật mình, cặp mắt hoa đào trợn to.

Vương Uẩn:???

Không xem nổi gương mặt vui vẻ của cô thế à?

Thôi, cô cũng lười đi quan tâm Vương Quan Giác nữa.

Vương Lâm đi rồi, rốt cuộc Vương Uẩn cũng có thể nghỉ ngơi.

Vì Vương Lâm, đột nhiên cô phát hiện, chuyện kết hôn không có gì khó chịu nữa, dù sao thì gả đi rồi, cô cũng không cần đối mặt với Vương Lâm thường xuyên về nhà. Một khi cô gả cho Tuân Trinh, dù cô ta có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể lấy thân phận hiện tại của mình để đi tìm cô được, dù cô ta có tới thì cô cũng sẽ giả bệnh không gặp!

Mấy chuyện vớ vẩn đó, chỉ số thông minh của cô có hạn, cô thật sự không muốn dính vào nữa.

Sau khi Vương Lâm đi, cô ở nhà đọc sách với Linh Nhi, có khi đi nói chuyện với Vương Hạm. Một tháng cứ thế trôi đi.

Bầu trời ngoài cửa sổ phòng Vương Uẩn xanh biếc, cây anh đào cũng nở những bông hoa trắng hồng, tà tà ghé đầu cành vào cửa sổ.

“Thời gian sao dễ bỏ rơi người, anh đào vội đỏ, chuối chóng xanh.*” Vương Uẩn chống cằm thở dài.

* Ba câu thơ trên được trích từ bài Nhất Tiễn Mai – Thuyền Qua Sông Ngô của nhà thơ Tưởng Tiệp.

“Ta biết bài thơ này!” Chiết Phương đang thêu bên cạnh cười nói: “Là Tưởng Tiệp, người Tống làm đúng không?”

Vương Uẩn bị nàng ấy làm cho sợ hết hồn, trong lòng có chút lúng túng khi đang “làm nghệ thuật” thì bị người ta phát hiện.

Cô gật đầu: “Đúng, ta hỏi ngươi này, sao ngươi biết?”

Chiết Phương hơi ngại, ném đồ thêu trong tay xuống: “Lần trước cô nương dạy Linh Ca Nhi, ta nghe được.”

Vương Uẩn hơi ngạc nhiên. Cô biết Chiết Phương còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên lại thông minh, nhưng không ngờ nàng ấy lại có ý thức nghe cô dạy Linh Nhi đọc sách. Tuyết Tình và Lưu Xuân đều là nha hoàn mà cô tin tưởng, cô không để ý chuyện họ đọc sách, họ cũng chỉ biết mấy chữ thôi.

Đột nhiên cô nổi lên hứng thú, nghiêm túc gọi Chiết Phương tới, sờ tóc mai của nàng ấy: “Ngươi muốn đi học không?”

Chiết Phương hơi nhăn nhó: “Đương nhiên là muốn…” Mặt nàng ấy đỏ lên vì kích động: “Ta rất hâm mộ cô nương biết chữ…”

Lần đầu tiên có người hâm mộ một đứa học sinh dốt, Vương Uẩn cảm động muốn rớt nước mắt.

Cách đây không lâu, Trương thị gọi cô tới bàn chuyện xuất giá.

Khi kiểm tra danh sách của hồ môn, cô không để ý lắm, vì cô biết Trương thị sẽ không bạc đãi mình, nhưng cô phải chọn kĩ một nha hoàn gả theo.

Cô gả cho một người lớn tuổi, cũng không có tình cảm gì với Tuân Trinh cả, không sợ nha hoàn sẽ cắm sừng mình, càng không cần nuôi một nha hoàn xinh đẹp để lấy lòng chồng. Cô không để ý đến dung mạo, càng không để ý đến cao thấp gầy béo gì cả.

Cô đã nghĩ sẽ mang theo Tuyết Tình và Lưu Xuân, nhưng việc có mang theo Chiết Phương hay không thì cô suy nghĩ rất lâu.

Năm nay Chiết Phương đã mười lăm rồi, trong mắt cô lại như một em gái cấp hai. Cô không mang nàng ấy theo là vì cô sợ Tuân Trinh mất não đi yêu thích trẻ vị thành niên.

Chiết Phương như một mầm cây xanh biếc mọng nước, chưa biết chừng Tuân Trinh sẽ làm gì đó nữa.

Thế nhưng hành động và lời nói của Chiết Phương hôm nay lại khiến cô hơi rục rịch.

Chiết Phương là nha hoàn thông minh lanh lợi nhất của cô, cô không nỡ bỏ lại nàng ấy một mình, nói không chừng mấy năm sau, sự lanh lợi ấy của Chiết Phương sẽ bị mài mòn hết. Nghĩ vậy, việc cô mang nàng ấy theo rất thích hợp.

Nghe thì có vẻ như cô ích kỷ lại không có trách nhiệm, nhưng sức cám dỗ của việc dạy dỗ Chiết Phương thành một cô gái khác với phái nữ của Tấn triều quá lớn, Vương Uẩn không kháng cự được.

Bình thường cô dạy Linh Nhi có nhiều hạn chế, chỉ dám ngấm ngầm thay đổi đôi chút, rót cho cậu bé chút tư tưởng mới, chứ không dám công khai. Vì Linh Nhi là con trai nên cô mới không dám làm liều.

Nếu như dạy cho Chiết Phương thì lại khác. Tấn triều đối xử với phái nữ hà khắc hơn phái nam, vị tiền bối xuyên không đến trước có mở đường cho phụ nữ nhưng làm không tốt. Nếu cô có thể dạy được Chiết Phương thì sẽ gây bất lợi cho nàng ấy trong việc kết hôn sau này, nhưng cô lại rất muốn bên cạnh có một người hiểu mình. Cô không có yêu cầu cao về người hiểu mình, chỉ hy vọng người đó có thể hiểu được đôi chút những gì cô nói, không cho rằng điều đó quái dị, có thể thân thiết ở bên cạnh cô, không chỉ là cuộc sống, mà còn là tư tưởng.

Hay là mang theo Chiết Phương nhỉ?

Còn việc Tuân Trinh có yêu thích trẻ vị thành niên hay không thì cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.

“Cô nương à?” Thấy Vương Uẩn yên lặng, Chiết Phương hơi du dự dò hỏi.

“Hả?”

“Có phải cô nương…” Chiết Phương thấp thỏm bất an xoa ngón tay: “Có phải cô nương không vui không?”

“Không không không!”

Vương Uẩn vội vàng lắc đầu, nhanh chóng an ủi tiểu cô nương: “Ngươi muốn biết chữ, ta còn vui hơn nữa đó, sau này Chiết Phương có thể làm việc cho ta rồi.”

“Có thật không?” Ánh mắt tiểu cô nương lập tức sáng lên.

Trong lòng Vương Uẩn đang ngứa ngáy, cô yên lặng nghiêng đầu đi.

Hình như cô không có tư cách chỉ trích niềm yêu thích đối với trẻ vị thành niên của người khác.

Vương Uẩn quyết định sẽ dạy Chiết Phương học, nhưng không phải bây giờ, mấy ngày này cô phải lo cho hôn lễ của mình.

Hôn lễ của Tấn triều tương tự với Minh triều, đầu tiên là tiếp nhận.

Tuân Trinh không ủy thác cho người khác, mang hiệp thư của bà mối, chim nhạn và những lễ vật khác tới nhà.

Nghe nói lão thái thái vô cùng vui vẻ, đi ra đón.

Vương Uẩn nghe tin thì cũng vui.

Không biết hai người đó gặp nhau sẽ là cảnh gì nữa. Tuổi tác của hai người họ không chênh lệch nhiều, nay Tuân Trinh lại muốn kết hôn với cháu gái của lão thái thái thái, bối phận thật là loạn.

Nghĩ lại thì cha cô còn lúng túng hơn, cha dễ xấu hổ, chắc cũng không biết đặt tay ở đâu mới phải.

Thực tế, Vương Cao Hoán thực sự rất lúng túng.

Ông ấy nhìn người sắp trở thành con rể mình, mặt già nóng lên, “dạ” mấy tiếng chứ không biết nói gì.

Tuân Trinh đứng đầu các quan, Vương Cao Hoán nên hành lễ với y, nhưng mà y đã về hưu rồi, lại còn là con rể ông nữa.

Trong lòng Vương Cao Hoán thực sự rất bối rối, không hiểu vì sao Tuân Trinh không để ý bị người ta chỉ trích cũng muốn cưới Vương Uẩn. Ông ấy nhớ rõ hai người chưa từng gặp mặt, càng đừng nói đến việc y thích Vương Uẩn trẻ tuổi xinh đẹp.

Nếu là vì… Nam Dương vương phủ…

Y tội gì phải đi bám vào quan hệ thân thích gì.

Biểu hiện của người trước mặt vô cùng tự nhiên, y ôn hòa cười nói, đưa thư của bà mối của Vương Cao Hoán.

Ông ấy cố ra vẻ tự nhiên chuyển cho tùy tùng.

Dù sao Tuân Trinh cũng là người lăn lộn mấy chục năm trong quan trường mà vẫn rút lui an toàn, rất lễ phép, hành động tự nhiên, còn không hoảng hốt, không vội vàng, kéo theo tâm trạng của Vương Cao Hoán cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Mới đầu biết Vương Uẩn phải gả cho Tuân Trinh, ông ấy nhất quyết không đông ý. Tuy nhiên, lão thái thái kiên quyết, ông ấy lại là người hiếu thảo, hiền lành, đập cửa cãi nhau với lão thái thái một hồi thì cũng phải khuất phục.

Vương Cao Hoán có sự chân nhắc của mình. Chức quan của ông khá thanh nhàn, dù hồi trẻ ông mang đầy hoài bão, nhưng tiêu tốn nhiều thời gian, bây giờ đã không còn ham muốn thăng quan nữa. Ông ấy đồng ý mối hôn sự này không phải để lót đường cho mình, cũng không phải chỉ vì lão thái thái, mà vì ông lăn lộn trong quan trường, rất kính nể Tuân Trinh, chuyện tới nước này, hôn sự đã chắc như đinh đóng cột, dù ông ấy không tin thì cũng phải tin phẩm chất của Tuân Trinh.

Nghĩ xong, ông cố gắng nở nụ cười không quá cứng ngắc, đưa sinh thần bát tự của Vương Uẩn và thư trả lời cho đối phương.

Tuân Trinh thu lại nụ cười trên khóe môi, trịnh trọng nhận lấy, tỏ ra vô cùng coi trọng mối hôn sự này.

Vương Cao Hoán thầm thở dài, không đoán ra rốt cuộc Tuân Trinh đang nghĩ gì, chỉ thiết yến chiêu đãi y theo thông lệ.

Trong bữa tiệc, Tuân Trinh không hề động vào rượu, chỉ khách khí nhấp một miếng thôi.

Vương Cao Hoán nhớ y biết uống rượu, trong quan trường phải xã giao nhiều, dù không biết uống thì cũng phải học uống, nhưng bây giờ không phải lúc các đồng liêu tụ tập nên ông ấy không tiện nói.

Tuân Trinh để ý thấy vẻ mặt của ông ấy, chủ động xin lỗi, cười khổ nói: “Không phải không biết uống, là đại phu không cho phép.”

Vương Cao Hoán: “…”

Bên này đang thiết yến, Vương Uẩn lại không thể đến. Cô ngồi trong tròng, lòng dạ vô cùng ngứa ngáy, nhưng chỉ có thể sai người hầu đi nghe ngóng.

Trương thị biết tâm tư của Vương Uẩn nhưng không vạch trần.

Chưa tới một chén trà, người hầu nam được sai đi nghe ngóng đã quay về.

“Sao rồi? Có thấy không?”

Trong lòng nhộn nhạo, Vương Uẩn cũng không làm bộ bình tĩnh nữa, vừa bưng chén trà vừa hỏi.

“Thấy ạ!” Lông mày của người hầu nam nhướng lên thật cao như muốn nhảy, hắn ta cười nói: “Cô nương cứ yên tâm, Tuân đại nhân phong thái bất phàm.”

Phong thái bất phàm á?

Nghe thật giống lời Vương Lâm nói với cô.

“Phong thái bất phàm là sao?”

Người hầu nam hơi trầm ngâm: “Tiểu nhân không dám nói vừa, dù Tuân đại nhân hơi lớn tuổi, nhưng phong thái không kém các công tử tuổi trẻ đâu.”

Các công tử tuổi trẻ trong kinh thành mà Vương Uẩn có ấn tượng không nhiều, có người nổi tiếng, có gia thế, tài giỏi, đẹp trai, cũng có loại công tử bột cả ngày trêu gà chọc chó.

Gã người hầu lộ ra chút kính trọng Tuân Trinh.

Hắn ta không cần phải gạt cô, trông có vẻ như y thật lòng vui cho cô.

Vương Uẩn tò mò hơn.

Xem ra Vương Lâm không nói bậy.

Nhưng mà, rốt cuộc một lão già sáu mươi tuổi trông phong thái bất phàm là như thế nào chứ?

….

Editor: Tuân đại nhân có cảm nhận gì khi biết phu nhân nghĩ ngài thích trẻ vị thành niên?

Tuân Trinh: Trí tưởng tượng của phu nhân quá phong phú, ta… khó nói nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK