"Biết đệ làm sao chạy đến đây không?" Thanh âm của Nam Côn Luân rất thấp, giống y đang kể bí mật, bất quá đối với Phó Vân Mặc mà nói, đích xác cũng xem như là một bí mật.
"Ngươi nói xem." Phó Vân Mặc tính tình nhẫn nại, chờ Nam Côn Luân mở miệng.
"Đệ là nhi tử của gia chủ Nam gia, nhưng ngoại trừ người Nam gia, những người khác đều không biết sự tồn tại của đệ, cho nên trên giang hồ đều nghĩ rằng Nam gia bị diệt môn, đều tuyệt tự, nhưng mà đệ thật sự là người của Nam gia, tỷ tin đệ không?"
Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc vừa gặp như đã quen, hơn nữa Phó Vân Mặc là ân nhân cứu mạng của mình, hắn cảm thấy cùng Phó Vân Mặc trò chuyện một vài câu, liền có thể giải tỏa buồn bực trong lòng.
"Ừ, tin." Có thể không tin sao? Ta đã xem qua tiểu thuyết có ngươi, nếu ngươi dám nói dối, xem ta có tặng cho ngươi một bạt tai chụp chết ngươi không?
"Đệ tuy là nhi tử của gia chủ, nhưng cũng là con riêng, phụ thân rất muốn dạy đệ võ công, nhưng lại ngại với...ngại với đại nương, ông ấy từ nhỏ cũng chỉ có thể cho đệ học viết Kinh Thi, mà đại nương lại càng thêm không thích đệ, thường xuyên bắt đệ làm việc nặng, mà ngày ấy...chính là ngày diệt môn ấy, vừa vặn đệ lên núi đốn củi, thời điểm vừa trở về...liền..."
Nam Côn Luân nói, không ngăn nổi có chút nghẹn ngào, tuy rằng Nam gia không tính là một gia đình ấm áp, nhưng dù sao cũng nơi mà mình trưởng thành, vẫn có rất nhiều gia đinh đối với mình thật sự tốt, vị muội muội tuy thường bắt nạt mình nhưng lại lén đánh cắp điểm tâm đưa cho mình, vị ca ca thường kinh thường mình nhưng khi mình học lén võ công cũng không vạch trần mình, còn có vị phụ thân lòng tràn đầy áy náy thường xuyên cùng mình trò chuyện....!
Từng mảnh ký ức trong quá khứ hiện ra trước mặt, một số ngươi thì mỉm cười, nhưng sau lưng lại đau thương, chỉ có ở thời điểm bản thân yếu ớt nhất mới có thể thấy được.
"Ừ, ta hiểu rõ, ngươi đừng nói nữa." Lên núi đốn củi, về đến nhà thì cả nhà bị giết, dưới sự bi thống muốn an táng cho họ, phụ thân còn dư một chút hơi tàn kêu hắn lập tức rời đi, cuối cùng hắn mang theo quyển kiếm phổ từ Nam gia rời đi, cuối cùng hắn cũng không thể an táng cho họ được.
"Đệ đem theo cả [Quỷ kiếm kiếm phổ] Nam gia mà tới đây." Những lời này, Nam Côn Luận dùng tay che khuất một bên miệng, dán ở bên tai của Phó Vân Mặc nói, Phó Vân Mặc nhíu mày, nói: "Ngươi vì sao lại tin ta thế?"
Phó Vân Mặc sinh hoạt ở hiện đại lâu rồi, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân tuy rằng cũng có, nhưng mà ở cổ đại loại hành động thì thầm cọ xát này, lại chỉ có ở quan hệ thân mật mới có thể làm, Phó Vân Mặc không ngại, nhưng Mạc Ly Hề để ý đem nhất cửa nhất động của bọn họ đều thấy rõ ràng.
"Cảm giác, đệ biết tiểu Mặc tỷ là người tốt, hơn nữa chuyện này cũng đè nén ở đáy lòng đệ sắp phát điên rồi, đệ thật sự muốn tìm người chia sẻ."
Nam Côn Luân nói xong, Phó Vân Mặc nhìn thấy bộ dạng ảm đạm của hắn, bỗng nhiên nghĩ tới, những lời nói này là Nam Côn Luân nên nói với Mạc Ly Hề, nhưng là dưới tình huống hai người giao tình không tệ, như thế nào người này lại không đề phòng liền nói cho nàng nghe.
Chuyện hắn là con riêng của gia chủ Nam gia thì thôi đi, như thế nào hắn còn đem chuyện mang theo [Quỷ kiếm Kiếm phổ] bên người cũng nói ra, không biết giang hồ hiểm ác sao? Chỉ số thông minh thế này như thế nào lại được làm nam chính vậy?
"Có một số chuyện, phải cân nhắc trước khi nói, ngươi có biết người cùng ngươi thân mật, giây tiếp theo có thể biến thành kẻ địch của ngươi hay không." Phó Vân Mặc thở dài, nàng muốn ôm đùi nam chính, nhưng thoạt nhìn cái đùi này...!Hừ, còn phải có không gian rất lớn để trưởng thành, nàng thật sự muốn ôm sao?
"....Đệ hiểu tiểu Mặc tỷ, cám ơn tỷ đã nghe đệ nói những lời này, còn có..." Nam Côn Luân đứng lên, trở về bộ dáng cười hì hì, nói: "Đệ còn cảm thấy tỷ là người tốt, sẽ không hại đệ."
Nói xong, Nam Côn Luân liền rời đi, tắm giặt cũng xong, ăn cơm cũng xong, lời cũng nói rồi, tiến đến chính là thời điểm đi ngủ, nhưng thật ra trong lòng của Phó Vân Mặc cảm thấy không cân bằng, dựa vào cái gì mà lão nương tắm còn chưa được tắm, cơm cũng chưa được ăn, lại phải nghe ở ngươi ở chỗ này lải nhải, còn phát hiện sự thật về chỉ số thông mình của hắn có chút vấn đề?
Phó Vân Mặc lắc đầu đứng dậy, duỗi thân thể một chút, lúc nàng tính rời đi, dư quang khóe mắt lại cảm giác có người đang nhìn nàng, nàng nhìn về phía trên lầu.
Ân...Không có động tĩnh, hẳn là chính mình nhìn lầm rồi!
Đợi Phó Vân Mặc rời đi, Mạc Ly Hề lại một lần nữa mở cửa ra, xác định người nọ thật sự đi rồi, mới đóng cửa lại.
Mạc Ly Hề bỗng nhiên cười, từ khi nào chính mình lại hành động như kẻ trộm thế này? Mạc Ly Hề lắc đầu, thời điểm nằm lên giường chuẩn bị ngủ, trong đầu bỗng hiện lên gương mặt của Phó Vân Mặc, còn có hình ảnh nàng cùng Nam Côn Luân thân mật thì thầm nói chuyện, tức khắc dâng lên một trận phiền lòng...!
Một đêm phiền muộn....!
---------
Sau đó, ba người của Thiên Duyên phái đều phải ra ngoài giải quyết công việc, Phó Vân Mặc cũng không cần hầu hạ, buổi tối thật ra có thể cùng mọi người cùng ăn cơm nghỉ ngơi.
Phó Vân Mặc lau lau cái bàn, đem đồ ăn hạt cơm rơi vụng trên bàn đều thu dọn xong xuôi, nàng đứng thẳng duỗi cái eo, mở miệng thở dài, ngay từ đầu nàng cũng không có thói quen làm việc này, đồ ăn hay hạt cơm rơi trên bàn làm nàng thực ghét bỏ, sau khi làm tới làm lui, vì mấy đồng tiền, nàng cũng thành thói quen, không có biện pháp a, cuộc sống thật gian khổ mà.
Nếu ông nội nhìn thấy mình diễn viên không đi làm, lại tới khách điếm làm tiểu nhị, đại khái sẽ đến Tứ Hải lâu túm nàng đem về nhà, giáo huấn một tháng a.
Ông nội...Người đến đón con về nhà đi....!
Bi thương thình lình ập tới, bị Nam Côn Luân đánh gãy.
"Tiểu Mặc tỷ làm sao vậy? Tỷ khóc sao?" Nhìn đến khóe mắt có lệ quang của Phó Vân Mặc, Nam Côn Luân liền cảm thấy người này sắp khóc, nhưng mà Phó Vân Mặc lại cho Nam Côn Luân một cưới, nói: "Khóc cái đầu ngươi, ta vừa ngáp xong, đi làm việc đi!"
Kỳ thật, nàng thật sự muốn khóc...!
Phó Vân Mặc tiếp tục bận rộn, tính tính từng ngày, khoảng cách tới ngày đại học võ lâm chỉ có khoảng mười ngày, hôm nay vài người Thiên Duyên phái đều đi ra ngoài hơn nửa tháng rồi, đều trả tiền phòng một tháng, nghĩ tới cũng thật hào khí, đều không còn cho thuê tiếp.
Việc hôm nay rốt cuộc cũng xong, Phó Vân Mặc đích xác thấy rất nhiều người trong giang hồ, Tứ Hải lâu hôm nay tiếp nhận Thần Nhận phái, Thần Nhận phái sử dụng đao, hơn nữa tu luyện thường là đệ tử ngạnh công, cho nên trong phái tất cả đều là nam nhân, tuy rằng ánh mắt của bọn họ luôn lưu luyến đặt trên người nàng, cũng may bọn họ cũng có chút quân tử, mắt thấy tay không động, so với tên tôn tử Nguyệt Lạc sơn trang nào đó đỡ hơn nhiều.
Phó Vân Mặc tắm rửa xong, theo lẽ thường đi vào đại sảnh tìm rượu uống, lúc này Lý nhân tinh còn đang tính sổ sách, nàng cũng không khách khí làm trò trước mặt Lý nhân tinh, múc một vá ống trúc đầy rượu uống, cũng may Lý nhân tinh cũng không ngại rượu này.
"Chưởng quầy, kỳ thật ta cũng biết tính sổ sách, chỉ là bàn tính thật sự không biết dùng thế nào, không bằng ngươi dạy ta đi!" Phó Vân Mặc trong lòng tính toán, nếu như Lý nhân tinh chịu đem việc này giao cho mình, bản thân nàng cũng không cần làm chân chạy vặt nữa, mà là làm chưởng quầy, cũng không cần bị Trương Đại Ma Tử hô đến đuổi đi.
"Trương Đại Ma Tử cũng xin ta rất nhiều lần, ta đều chưa đáp ứng nữa..." Cặp mắt mị nhãn của Lý nhân tinh liếc về phía Phó Vân Mặc, phảng phất đang hỏi: Trình độ của ngươi cũng so sánh được với Trương Đại Ma Tử sao?
Được thôi, bất quá không thể tưởng tượng được Trương Đại Ma Tử lại giống mình có cùng tâm tư, nàng trong lòng khó chịu mà hét lớn uống thêm một ngụm rượu.
"Chính là ta so với hắn thông mình hơn, lớn lên cũng đẹp hơn hắn nhiều a!"
Lý nhân tinh lại một lần nữa nhìn về phía Phó Vân Mặc, lần này hắn thực tán đồng với lời nói của Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc đích thực so với Trương Đại Ma Tử thì thông minh hơn, lớn lên cũng xinh đẹp hơn hắn nhiều.
"Nhanh như vậy liền bại lộ ý đồ, người trẻ tuổi a, trước phải học được sự kiên định."
Lý nhân tinh lộ ý cự tuyệt Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc nhún vai, nàng biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nhưng mà Lý nhân tinh nói cũng đúng, tính tình của nàng vẫn là có chút nóng nảy, thiếu kiên nhẫn.
Lúc này, tiếng đẩy cửa trên lầu truyền đến, Phó Vân Mặc theo bản năng nhìn lại, lại là cửa gian phòng chữ Thiên số 2 bị đẩy ra, thấy Mạc Ly Hề từ bên trong đi ra, nàng mí mắt nhảy dựng, quay đầu nhẹ giọng hỏi Lý nhân tinh, nói: "Chưởng quầy, Mạc chưởng môn trở về lúc nào? Sao ta không biết, không cần ta đi hầu hạ sao?"
Làm chậm trễ khách nhân, đây chính là phải bị trừ tiền lương!
"Xem ngươi làm bộ dạng gì kìa, là Mạc chưởng môn nói sợ ngươi mệt, không cần ngươi hầu hạ, ta mới không kêu ngươi tới, bằng không ngươi cho rằng, ta hôm nay sao lại cho ngươi nghỉ ngơi sớm như vậy?" Lý nhân tinh liếc Phó Vân Mặc một cái, thở dài, thông minh thì có thông minh, nhưng mà thật sự có chút nóng nảy.
"Cái kia..." Mạc Ly Hề chậm rãi đi xuống thang lầu, nhìn thấy sau lưng Phó Vân Mặc, hô hấp bỗng nhiên cứng lại, sau đó nghĩ tới gì đó, liền muốn cùng Phó Vân Mặc trò chuyện.
"Có thể cùng ngươi tán gẫu một chứ không? Có quấy rầy ngươi không?" Mạc Ly Hề miệng lưỡi trước sau đều ôn nhu, Phó Vân Mặc nhìn thấy Mạc Ly Hề đang nhìn mình, liền đáp: "Có thể, có thể."
Tuy rằng Phó Vân Mặc là lễ phép trả lời, nhưng là có lẽ do ngày trước bị tôi luyện ra nô tính, trên mặt nàng lập tức nổi lên nét tươi cười, hơi hơi cong eo đồng ý.
Mạc Ly Hề nhíu mày, hỏa nhãn kim tinh của Phó Vân Mặc nhìn thấy, Hử? Người này...vừa rồi giống như chợt lóe ra tia không vui, chính mình đã nói gì sai sao?
Mạc Ly Hề cùng Phó Vân Mặc ra sảnh ngoài, đi vào lối đi thông qua Tứ hợp viện đến tiểu viện, ngồi xuống bàn đá dưới tàng cây kia.
"Đa tạ ngươi." Mạc Ly Hề mở miệng là nói đa tạ, làm cho Phó Vân Mặc thụ sủng nhược kinh, chính mình đã làm cái gì?
"Mấy ngày nay ta cùng với Điềm Nhi và Nhược Nhàn đi điều tra Nguyệt Lạc sơn trang, phát hiện bọn họ đích xác là đang lén lút điều chế một ít...mê dược."
Mạc Ly Hề đang nói đến hai chữ "Mê dược" thì tạm dừng lại, tiểu thuyết Phó Vân Mặc xem qua, liền biết thứ mà nữ tử trước mắt đang nhắc đến là cái gì.
Đám ngụy quân tử Nguyệt Lạc sơn trang kia, trừ bỏ luyện chế mê dược, còn có chuyện chế dâm dược, đây đều là công cụ thời điểm bọn họ nổi lên thú tính liền dùng đến.
"Ân, có chứng cứ thì tốt, ta cũng chỉ là đoán mò." Phó Vân Mặc ha hả cười, lúc này phải giả bộ hồ đồ một chút mới được, quá thông minh ngược lại sẽ trêu chọc đến một chút phiền phức.
"Không, ngươi không phải." Mạc Ly Hề nói như chém đinh chặt sắt mà phủ định lời nói của Phó Vân Mặc, làm cho Phó Vân Mặc không khắc chế được biểu tình, sững sờ tại chỗ....Ngươi làm sao biết được?
Phó Vân Mặc tất nhiên không buộc miệng hỏi lại, nhưng còn chưa kịp cãi lại, Mạc Ly Hề liền mở miệng nói tiếp: "Tóm lại là đa tạ ngươi...còn có..."
Còn có? Còn có cái gì? Phó Vân Mặc bắt không kịp lời muốn nói của Mạc Ly Hề.
"Nam nữ có chút khác...Lần sau ngươi chú ý chút đi!" Nói xong, Mạc Ly Hề liền rời đi, ở dưới ánh trăng, dáng người nàng phiêu đạt mà đạm nhiên, phảng phất giống như tiên tử từ trên trời bay xuống.
Bất quá, nàng nói cái gì vậy? Gì mà nam nữ có khác? Ta phải chú ý gì?
Phó Vân Mặc thực buồn rầu mà suy nghĩ một phen, rốt cuộc cũng thông suốt.
Hay là ngày ấy thời điểm Nam Côn Luân tìm mình trò chuyện trong đêm thì bị Mạc Ly Hề nhìn thấy?
Còn kêu mình chú ý! Không đúng nha, nữ chính! Ta không có cướp nam chính! Nam chính là của ngươi! Không cần ghen a!
Tuy rằng Phó Vân Mặc rất muốn đối với Mạc Ly Hề hò hét như vậy, ngẫm đi ngẫm lại thật sự không đúng...Cảm giác Nam Côn Luân hình như cùng Mạc Ly Hề chưa từng chạm mặt nói chuyện với nhau.
--------Hết chương 6-------
Lời tác giả:
Tiểu Ly: Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không hiểu sao?
Tiể Mặc: Ách...Thì thầm nói vài câu chắc không có thai đâu nhỉ.
Tiểu Ly: Hừ!
Tiểu Mặc: Chưởng môn nàng, nàng ấy....làm sao vậy?
Lý nhân tinh: Người trẻ tuổi a~.
Danh Sách Chương: