• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Mà nàng lại đánh không thắng một người đã chết, bởi vì người kia đã vĩnh viễn sống ở trong tâm của nàng ấy..."
************
Viên Uyên an tĩnh mà nhìn Tiểu Lý chưởng quầy, trong lòng giãy giụa, nửa câu cũng không nói nên lờ, mà Tiểu Lý chưởng quầy luôn luôn rất kiên nhẫn, vẫn nở nụ cười nhu cũ chờ đợi đáp án của vị thiếu nữ này.

"Được."
Một chữ, tựa như đem hết sức lực toàn thân của bản thân rút cạn hết đi, Tiểu Lý chưởng quầy khẽ gật đầu, đôi tay chắp lại thi lễ.

"Như vậy...mời Viên cô nương theo tại hạ đi một chuyến."
Tiểu Lý chưởng quầy làm ra tư thế mời, Viên Uyên gật đầu, gian nan mà cất từng bước đi, sau đó chậm rãi đi lên, từ từ, nàng cũng đã thấy được từng tia từng tia ánh mặt trời mà nàng đã đã lâu không nhìn thấy được.

"Vậy cáo từ trước."
Tiểu Lý chưởng quầy lịch sự cáo biệt với Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc, liền kéo trường bào của hắn mà rời đi, mà Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân nghe thấy cánh cửa kia đóng lại, Phó Vân Mặc không ngăn được mà thở dài: "Ngươi nói xem hai người đó có tháo gở được bết tắc trong lòng không?"
"Hy vọng vậy..."
Nam Côn Luân cũng biết chuyện giữa Viên Uyên và Tuyết Tâm, rốt cuộc đây cũng là tầng hầm, ngoại trừ luyện công cũng không có đề tài nào khác, dần dần, ba người sẽ đem bí mật ở trong lòng nói ra hết, ví dụ như Nam Côn Luân thích Ninh Mẫn Nhi của Thương Vân phái, chuyện này chỉ có ba người họ biết.

- -------------------
Viên Uyên đi theo Tiểu Lý chưởng quầy tới một gian phòng có một trục bánh xe đang chuyển động, trong phòng chỉ có một giá sách, cùng một số thư tịch bình thường.

"Viên cô nương, ngươi đến phía sau chờ trước đi, đợi chút nữa ta sẽ để ngươi đi ra."
Tiểu Lý chưởng quầy chỉ chỉ cái bàn ở sau giá sách, ý bảo Viên Uyên đến quầy sau chờ đợi.


"Được."
Viên Uyên đồng ý, sau khi đi tới giá sách, an tĩnh mà đứng đợi, nhưng mà trong lòng lại càng thấp thỏm thêm...Đã bao lâu rồi không gặp người kia rồi...sắp một năm rồi chăng?
Rất nhanh, Viên Uyên cảm giác có người tiến vào, là hơi thở của người kia....cho dù một năm không gặp, cho dù cách một giá sách, nàng vẫn có thể nhận ra được hơi thở của người nọ...!
"Tuyết trang chủ, mời ngồi."
Thanh âm của Tiểu Lý chưởng quầy truyền đến, hiện tại hắn đã mang mặt nạ lên, bình tĩnh mà nhìn nữ tử đang dùng mảnh vải trắng để che mắt ở trước mắt kia.

"Thiên cơ Lâu chủ, ta tới tìm nàng ấy."
Tuyết Tâm cũng không có chút nào hàm hồ, ngữ khí kia vẫn luôn ôn hòa hiện tại lại có thêm một chút không kiên nhẫn, Tiểu Lý chưởng quầy cũng chỉ có thể cười khổ một cái.

"Ta biết, nhưng mà Tuyết trang chủ, mang con gái của kẻ thù giữ lại bên người, là muốn làm gì?"
Tiểu Lý chưởng quầy hỏi, mà Tuyết Tâm chỉ cười lạnh một cái, nói: "Lâu chủ hình như quan tâm hơi nhiều rồi."
"Thật không dám giấu diếm, Viên cô nương cũng xem như là bằng hữu của tại hạ, nếu Tuyết trang chủ đối với nàng ấy không tốt, tại hạ dù có chết, cũng sẽ không nói ra chỗ của Viên cô nương."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, chỉ thấy đôi môi của Tuyết Tâm mím chặt, tựa hồ đã chịu đựng gì đó.

"Nam công tử cùng Phó cô nương nói Viên Uyên vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ, nhưng hôm nay lại mất đi tin tức, ta rất lo lắng cho nàng ấy...muốn gặp mặt nàng ấy, nhìn nàng ấy có khỏe hay không"
Tuyết Tâm nói xong, người núp ở sau giá sách, trái tim tựa như có chút rung động...nghe Tuyết Tâm dùng ngữ khí ôn hòa kia nói lo lắng cho mình, mà trước đây chưa từng nghe thấy.

"Hóa ra Tuyết trang chủ chỉ là muốn biết Viên cô nương có khỏe mạnh hay không, vậy Lâu chủ như ta đây bán miễn phí cho ngươi một tin tức, đó chính là Viên cô nương tất cả đều tốt."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, Tuyết Tâm nhíu mày nói: "Lâu chủ đừng tiêu hao tính kiên nhẫn của tại hạ."
"Vậy Tuyết trang chủ, mời ngươi nói rõ ý đồ đến đây."
Tiểu Lý chưởng quầy trong quá trình đàm phán, thật ra không có chút nào hàm hồ, đây là lần đầu Viên Uyên nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Lý chưởng quầy, ngày thường hắn luôn là giỏi thương nghị, hơn nữa lại có lịch sự, đối đãi với mọi người rất tốt, tư thế giương cung bạt kiếm như vậy, quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy, tuy rằng ngữ khí cũng hắn vẫn bình thản như cũ, nhưng Viên Uyên lại cảm giác được, giữa cuộc trò chuyện của hai người bọn họ có tia lửa.

"Ta muốn mang Viên Uyên trở về."
"Tại sao?"
"Nàng ấy là người của Linh Lung sơn trang!"
"Nhưng đồng thời cũng là kẻ thù của các ngươi, ngươi giết phụ thân của nàng ấy!"
Viên Uyên vừa nghe thấy, trong lòng giống như có đồ vật đang vỡ vụn, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, che kín lỗ tai, nhíu chặt mày, tựa như không muốn tiếp tục nghe nữa.

"Ta...!"
Tuyết Tâm cơ hồ sắp tức giận, cố gắng nhẫn nhịn một hơi, một từ "Ta", rồi lại ngừng lại.

"Nếu đã vậy, Tuyết trang chủ mời trở về cho!"
Tiểu Lý chưởng quầy hạ lệnh tiễn khách, Tuyết Tâm che lại hai mắt của mình, tiến đến thêm một bước, bởi vì động tác có chút mạnh, mảnh khăn trang che lấy đôi mắt rơi xuống, lộ ra một đôi mắt màu tím, bởi vì chịu sự kích thích của ánh nắng mặt trời, lập tức khép lại.

"Ta thích nàng ấy!"
Một năm này, Tuyết Tâm vẫn luôn tìm kiếm Viên Uyên, vốn dĩ nhận được thư của Phó Vân Mặc gửi còn có chút yên tâm, nhưng rất mau lại nhận được tin tức Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đều mất tích, điều này làm cho nàng càng thêm bất an, nàng vội vàng muốn gặp lại một lần người mà bản thân tâm tâm niệm niệm kia.

"Các ngươi là kẻ thù."
Khóe miệng Tiểu Lý chưởng quầy gợi lên một nụ cười, lại thấy Tuyết Tâm đột nhiên mở mắt ra, cặp mắt màu tím mê người kia nhìn thẳng tắp về phía Tiểu Lý chưởng quầy, sự quật cường ở bên trong thật ra lại nhìn được thấy rất rõ ràng.


"Ta thích nàng ấy!"
Tuyết Tâm cơ hồ sợ rằng Tiểu Lý chưởng quầy nghe không rõ ràng, nhắc lại lời nói thêm một lần nữa, Tiểu Lý chưởng quầy lần này chỉ là cười, lại không có nói chuyện nữa, cuối cùng là thở dài.

"Vậy không phải tốt sao? Xuất hiện đi, Viên cô nương...."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, một bóng người từ sau giá sách chậm rãi đi ra, phát ra tiếng bước chân rất khẽ...!
"Ngươi....Viên...Uyên?"
Thị lực của Tuyết Tâm rất kém, tất cả mọi thứ trước mắt đều mông lung, chỉ thấy được một bóng người, từ sau giá sách đi ra.

Tiểu Lý chưởng quầy dùng tay xoa xoa cái mũi của mình, nghịch ngợm mà cười cười, sau đó nói: "Hai vị cứ tự nhiên."
Nói xong, Tiểu Lý chưởng quầy còn tiện tay đóng cửa lại mà rời khỏi phòng, chỉ còn lại hai người Tuyết Tâm và Viên Uyên.

"Viên Uyên...."
Tuyết Tâm tiến thêm một bước, đôi mắt tê rần, liền ngừng lại, nhắm hai mắt lại, ngồi xổm xuống, muốn tìm mảnh vải trắng vừa rồi rơi xuống.

Viên Uyên vừa thấy, lập tức tiến lên, cầm lấy mảnh vải trắng đưa cho Tuyết Tâm, Tuyết Tâm tiếp nhận, trái tim khẽ run, xung quanh đều là mùi hương của Viên Uyên, đó là hương vị mà nàng chưa từng quên.

"Đa tạ..."
Tuyết Tâm thấp giọng nói một câu, Viên Uyên chỉ là cười khổ nói: "Đừng khách sáo."
Cũng không biết từ khi nào hai người trở nên xa lạ như thế...!
Bất quá, quan hệ giữa các nàng hình như cũng chưa từng tốt, hiện tại xa lạ, thoạt nhìn quan hệ ngược lại có chút càng tốt hơn.

Tuyết Tâm lại cảm thấy, ngữ khí của Viên Uyên thay đổi, trở nên trầm ổn, không hề giống nha đầu kia hết thảy đều dừng lại ở năm tám tuổi...!
"Tuyết trang chủ...Đa tạ ngươi mấy năm nay đã nuôi nấng và dạy dỗ, chỉ là ta sẽ không theo ngươi trở về."
Từng câu từng chữ của Viên Uyên đều nói rất chói tai, chí ít đó là do Tuyết Tâm nghe thấy, quả thực là giống như con dao nhỏ, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim của nàng...!
"Ngươi..."
Tuyết Tâm vừa đau lòng, vừa không ngờ đến sự chuyển biến của Viên Uyên...!
"Ta ăn nhầm Khai Linh đan, viên thuốc đó vốn dĩ là do Phó tỷ tỷ cùng Nam ca ca giúp ngươi lấy được."
Viên Uyên đối với mỗi một tia cảm xúc của Tuyết Tâm đều nắm giữ vô cùng chuẩn xác, nàng tất nhiên cũng biết Tuyết Tâm kinh ngạc với sự chuyển biến của bản thân.

"...Vậy...thì tốt."
Tuyết Tâm bỗng nhiên cười đến có chút vô lực, tựa như một chút hạnh phúc mà bản thân chờ đợi đều không còn gì nữa rồi.

"Xin lỗi...mấy năm nay....!Đã làm những chuyện đó với ngươi."
Mấy năm nay, Tuyết Tâm đối đãi không tốt với Viên Uyên, cũng không phải trên thân thể, mà là trong lời nói, Tuyết Tâm có thể đối tốt với bất cứ kẻ nào, duy nhất chỉ nói lời lạnh nhạt với Viên Uyên, chưa bao giờ nói chuyện vui vẻ với nhau.

"Không cần, lúc trước ngươi nên giết ta mới đúng."
Viên Uyên cười khẽ, sau đó theo bản năng lui cách Tuyết Tâm một bước, Tuyết Tâm theo bản năng muốn duỗi tay mang người kéo lại, nhưng mà tay vừa cử động, liền ngừng lại.

"Viên Uyên, ngươi hận ta, đúng không?"

Tuyết Tâm cười khổ, mảnh vải trắng cầm trong tay trước sau vẫn chưa băng lại đôi mắt, nắm ở trong tay, cơ hồ muốn tóm lấy một tia ấm áp cuối cùng từ Viên Uyên.

"Ta hận ngươi, cũng hận chính mình, cho nên Tuyết trang chủ, ngày sau không cần đến tìm ta nữa."
Nói xong, Viên Uyên lướt qua người Tuyết Tâm, trái tim của Tuyết Tâm liền run rẩy, chuyển người ôm lấy Viên Uyên thật chặt từ phía sau...!
"Đừng đi..."
Tuyết Tâm ôm chặt lấy Viên Uyên, hơi thở phả lên bên tai của Viên Uyên, ôn nhu mà lưu luyến, mang theo vài phần khẩn cầu, Viên Uyên cũng không ngăn được mà có vài phần mềm lòng.

"Ta làm sao đối diện với ngươi đây? Phụ thân ta ngộ sát người nhà của ngươi, ngươi giết phụ thân của ta, mà ngươi lại nuôi nấng ta lớn lên, Tuyết Tâm....chúng ta gặp nhau chi bằng không gặp."
Viên Uyên muốn tránh thoát khỏi cái ôm của Tuyết Tâm, vừa tránh thoát khỏi cái ôm, thế nhưng lại rất nhanh lại rơi vào cái ôm khác của Tuyết Tâm, chính diện, cánh môi của Tuyết Tâm đặt lên trên môi của Viên Uyên..., rất nóng, mang theo chút run rẩy, lúc này đây Viên Uyên không có tránh ra...!
Có vài thứ tình cảm, cho dù ngươi không nói, ta không nói, đôi bên cũng có thể hiểu lẫn nhau, chỉ là đôi bên đều không thể giữ được đối phương, loại bất đắc dĩ này, trong sự run rẩy nhè nhẹ ở cánh môi, truyền vào lòng của đối phương.

Viên Uyên nhẹ nhàng đẩy Tuyết Tâm ra, tránh thoát khỏi cái ôm, nói: "Xin lỗi...Xin lỗi..."
Viên Uyên đẩy Tuyết Tâm ra, xoay người chạy ra bên ngoài, mà Tuyết Tâm muốn đuổi theo, lại bắt không được, người nọ tựa như sợi dây ở trong tay của mình, cứ như vậy là lướt qua đầu ngón tay.

- ----------------
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đang đối luyện [Qu ỷ kiếm], cửa bị mở ra, hai người đang muốn hỏi Viên Uyên chuyện thế nào rồi, lại thấy nàng ấy vội vàng chạy về, trên mặt còn mang theo nước mắt, chạy thẳng về phòng của mình.

"Cái này...Cái này là nói không xong rồi?"
Phó Vân Mặc thở dài, buông kiếm gỗ ở tay xuống, duỗi gân cốt, sau đó cùng Nam Côn Luân ngồi xuống ở cạnh bàn, cùng nhau nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng kia.

"Kỳ thật...Tuyết Tâm có thể tìm muội ấy như vậy, cũng là có tình với muội ấy rồi, rõ ràng đôi bên đều có tình, tại sao không nên ở bên nhau?"
Nam Côn Luân chống má hỏi, mà Phó Vân Mặc lại thở dài, hỏi ngược lại: "Nam Côn Luân, nếu Ninh Mẫn Nhi chính là hung thủ giết Nam gia của các ngươi, ngươi sẽ đối xử với nàng ấy thế nào?"
"Ách..."
Nam Côn Luân nhất thời nghẹn họng, ngẫm lại cũng rất khó chịu, có lẽ hắn trong nháy mắt cũng sáng tỏ sự rối rắm của Viên Uyên.

"Vậy còn tỷ Tiểu Mặc tỷ, mấy ngày nay đều không có nghe thấy tỷ nhắc đến nữ ma đầu, tỷ cùng nàng ta có phải là..."
Nam Côn Luân còn chưa hỏi xong, Phó Vân Mặc lại thở dài, nói: "Nam Côn Luân, ngươi biết không...nàng ấy không buông bỏ được người kia...mà ta thì không thể không buông tay nàng ấy được."
"Người kia? Trong lòng nữ ma đầu có người khác?"
Nam Côn Luân hỏi, Phó Vân Mặc chỉ cười, chỉ là nụ cười này, lại vô cùng tái nhợt và vô lực...!
Người kia là một người chết...!
Mà nàng lại đánh không thắng một người đã chết, bởi vì người kia đã vĩnh viễn sống ở trong tâm của nàng ấy...!
----------Hết chương 67----------.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK