"Thật là...bộ dạng ghen tuông cũng mê người như vậy."
*************
Mấy ngày nay, Phó Vân Mặc cùng Dạ Khê Hàn phân công thay nhau đi chuẩn bị thảo dược mà Tào Hàn yêu cầu, việc này tốn không ít tinh lực cùng tiền tài, mà trong đó có một cửa tiệm bán thuốc, lại xuất hiện một tình cảnh thế này.
"Ông chủ, rẻ chút đi mà!"
Phó Vân Mặc chỉ vào dược liệu ở trên quầy, vẻ mặt nịnh nọt, làm ông chủ có dáng người gầy yếu nhưng rắn chắc không ngăn được mà nhíu chặt mày.
"Ông chủ, xem ngài ngọc thụ lâm phong thế này, phong lưu phóng khoáng, mặt mày hồng hào, nét mặt tỏa sáng, về sau làm ăn chắc chắn sẽ thịnh vượng, chi bằng ngươi tính cho ta rẻ chút đi mà..."
Phó Vân Mặc chỉ vào rễ cây của cây Thâm Tử sắc trên quầy kia, cái này tốn tám mươi lượng bạc, mà trên người Phó Vân Mặc chỉ có bảy mươi lượng, hơn nữa đây đã là toàn bộ tài sản của nàng rồi, nếu mua dược, e là sau này nàng phải cạp đất mà ăn.
"...Không..."
Ông chủ còn chưa nói xong, Phó Vân Mặc lập tức lộ ra bộ dạng đáng thương rung động lòng người, nói: "Ông chủ ~ ngài xem đi, cứu một mạng người còn xây hơn bảy kiểng chùa, ngài tính rẻ chút đi mà!"
"Ta..."
"Ông chủ à ~"
Ông chủ nọ có chút không đỡ nổi thế tấn công của Phó Vân Mặc, lúc muốn hạ giá, một túi tiền nặng trĩu đặt ở trên quầy.
"Cầm lấy."
Dạ Khê Hàn chỉ vào dược liệu ở trên quầy, mà Phó Vân Mặc lại mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dạ Khê Hàn, chỉ thấy mày của nàng ấy cũng không chau lại, đây là quăng tám mươi lượng ra cửa sổ sao?
Ông chủ nọ đầu tiên là cầm lấy túi tiền, sau khi đếm lại, gật đầu, sau đó liền ngoan ngoãn lấy dược liệu đi gói lại
"Ngươi...!"
Phó Vân Mặc nhìn sắt mặt không gợn sóng của Dạ Khê Hàn, muốn nói gì đó, e ngại đang ở bên ngoài, nàng vẫn cố nhịn xuống, mà Dạ Khê Hàn liếc mắt Phó Vân Mặc một cái, nói: "Ta thấy ngươi chậm chạp chưa về, liền đến xem thử."
"..."
Phó Vân Mặc không có đáp lời của Dạ Khê Hàn, sau đó quay đầu đi, chờ ông chủ gói xong dược liệu, Phó Vân Mặc cầm lấy rời đi, mà Dạ Khê Hàn lập tức đi theo sau.
"Làm sao vậy?"
"...Dạ Khê Hàn, ta biết ngươi rất có tiền."
"..."
Dạ Nguyệt thần giáo to như vậy, ở các nơi đều có một số tiệm làm ăn để duy trì sinh hoạt bình thường ở trong giáo, Dạ Khê Hàn tất nhiên cũng có chút gia tài.
"Nhưng mà ông chủ kia sắp bị ta trả giá thành công rồi, ngươi tại sao không đợi muộn một chút rồi hãy xuất hiện chứ!"
Phó Vân Mặc tức giận, tức giận Dạ Khê Hàn tiêu xài, rõ ràng có thể mua giá thấp, cố tình lại cứ như vậy mà dâng tiền cho ông chủ kia, dược liệu này rõ ràng không cần phải mắc như vậy, đúng không!
"Ta không muốn thấy bộ dạng ăn nói khép nép của ngươi, huống hồ, chút tiền ấy thật sự không tính là gì."
Dạ Khê Hàn nói xong, Phó Vân Mặc há hốc mồm không nói được gì, nhưng nhìn bộ dáng ôn nhu kia của Dạ Khê Hàn, liền ngậm miệng lại.
Ánh mắt ôn nhu như vậy! Ai còn có thể tiếp tục mắng được chứ!
Cứ như vậy Phó Vân Mặc sinh giận hờn mà trở về khách điếm, mà Tào Hàn dặn dó bọn họ sắp xếp lại dược liệu, chỉ còn lại gốc cây Tử Linh Căn trong tay Phó Vân Mặc thì thu thập liền hoàn tất.
"Ta sẽ cùng Tào lão nhân đi đến y quán ở thành Bắc luyện thuốc, cần tốn thời gian khoảng ba ngày, trong khoảng thời gian này, để ý đến Hạ Lân, hắn sẽ hôn mê liên tục, nhưng ta không biết trong thân thể của hắn còn có độc chất nào có thể làm ảnh hưởng đến hiệu quả của thi châm của ta không, nếu như hắn tỉnh lại, liền đến y quán tìm ta."
Tào Hàn dặn dò xong xuôi, liền để Tào Nhất Sư đỡ, mang theo thảo dược rời khỏi khách điếm.
"Làm phiền ngươi rồi, Ninh nhị tiền bối!"
Phó Vân Mặc nhìn Ninh Viễn Hành, Ninh Viễn Hành chỉ chính mình, dùng khẩu hình miệng nói một chữ "Ta", vẻ mặt không tình nguyện lắm, Phó Vân Mặc làm một mặt quỷ, liền lôi kéo Dạ Khê Hàn ra ngoài.
"Nữ ma đầu, Nam Côn Luân cùng Viên nha đầu hẳn là sắp tới đây rồi, chúng ta đi dạo quanh thành thử xem, nhìn xem có có thể thấy được hắn hay không."
Tính toán ngày giờ, Nam Côn Luân hôm nay hẳn là đã tới bên trong thành rồi, Phó Vân Mặc vừa nói xong, sắc mặt lạnh lùng của Dạ Khê Hàn liền biến đổi, khóe miệng lại mang theo nụ cười nguy hiểm, nhưng mà Phó Vân Mặc vẫn chưa phát hiện, sau đó lôi kéo Dạ Khê Hàn rời khỏi khách điếm.
Nhưng mà mới ra khỏi cửa khách điếm, Phó Vân Mặc kéo tay Dạ Khê Hàn, lại phát hiện nàng ấy không nhúc nhích chút nào, Phó Vân Mặc quay đầu lại nhìn, lại phát hiện nàng ấy có chút gì đó khiến người ta sợ hãi.
"Làm...làm sao vậy?"
Dạ Khê Hàn nhìn thoáng qua Phó Vân Mặc, tay lại dùng sức một chút, kéo Phó Vân Mặc vào trong lòng.
"Ngươi..."
Trước mặt đám đông thế này, nàng ấy không biết xấu hổ a! Được rồi...ôm ấp thật là vừa mềm mại vừa thơm tho...!
"Bắt đầu nhớ mong Nam Côn Luân như vậy sao?"
Dạ Khê Hàn từ sau khi thích Phó Vân Mặc, trước sau nhìn Nam Côn Luân thì không được thuận mắt lắm, đặc biệt lúc thấy hắn và Phó Vân Mặc đùa giỡn nhau, trong lòng càng hụt hẫng.
"....Ghen hả?"
Nhìn Dạ Khê Hàn nhăn mày lại, khóe miệng lại cốt tình cong lên tạo thành một nụ cười nguy hiểm, nàng liền biết nữa nhân vô cùng xinh đẹp này đang ghen rồi, thật là...bộ dạng ghen tuông cũng mê người như vậy.
"Ừ hử..."
Dạ Khê Hàn không có trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Phó Vân Mặc, nhưng thật ra thanh âm từ giọng mũi phát ra đã biểu đạt được ý vị sâu xa, Phó Vân Mặc trong lòng đầy ngọt ngào, vì vậy không nhịn được mà bật cười.
"Đồ ngốc."
Phó Vân Mặc duỗi tay nhẹ nhàng búng lên trán của Dạ Khê Hàn, nàng ấy có chút kinh ngạc mà che lại trán của mình, không đau, thậm chút có chút ngứa ngáy, nói: "Làm gì?"
"Cảm thấy ngươi ngốc quá."
Phó Vân Mặc nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái ôm của Dạ Khê Hàn, nói: "Đi thôi, chúng ta đi dạo thôi."
Dạ Khê Hàn tùy ý để Phó Vân Mặc lôi kéo mình đi trên đường lớn, vừa rồi khi hai người ôm nhau, đã đưa tới ánh nhìn của người khác, hiện tại mười ngón tương khấu, càng làm cho người khác nhìn không chớp mắt.
"Nhìn cái gì mà nhìn?"
Phó Vân Mặc nhìn trực diện một nam nhân, thấy cái nắm tay của các nàng, ánh mắt đặc biệt đáng khinh, nhịn không được mà mở miệng.
"Các ngươi...chậc chậc...có muốn nhất vương song hậu* không?"
*一王双后 – Nhất vương song hậu: mang ý nghĩa cùng chung một chồng.
Phó Vân Mặc nghe thấy, hỏa khí xông thiên, đang muốn nói gì đó, nàng chỉ thấy khóe mắt có một đường ánh sáng lướt qua, cái người vừa mở miệng kia trên đầu lại có bị cắm một ngân châm, chỉ thấy gương mặt vốn dĩ đang cười của hắn đột nhiên cổ quái lên, che lại yết hầu, cả gương mặt đều mang màu đỏ tím.
"Ô ô...khụ..."
Vẻ mặt của nam nhân kia thập phần thống khổ, chỉ mà người bình thường làm sao thấy được tốc độ ra tay của Dạ Khê Hàn, chỉ có Phó Vân Mặc biết được, nữ nhân này một khi một lời không hợp thì liền ra tay động thủ.
"Đi thôi."
Dạ Khê Hàn và Phó Vân Mặc rời đi, cũng không để ý đến tên nam nhân thống khổ sắp chết kia, tất cả mọi người đều vây quanh nam nhân kia, mà Dạ Khê Hàn cùng Phó Vân Mặc cứ như vậy mà tránh được tầm nhìn của mọi người, rời đi.
"Ngươi thật là...giáo huấn rất tốt!"
Phó Vân Mặc cười cười, dựng ngón tay cái lên tặng cho Dạ Khê Hàn, mà Dạ Khê Hàn còn cười khẽ, nói: "Ngân châm vừa rồi cắm vào yết hầu, có độc, phỏng chừng yết hầu của hắn đã vỡ rồi, về sau cũng không bao giờ có thể nói được nữa."
Phó Vân Mặc vừa nghe, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch...!
Thật sự đắc tội ai cũng được không thể đắc tộ nữ ma đầu được, thật là đáng sợ mà...!
Hai người thu lại tâm tình tiếp tục đi dạo, nhìn đến một số đồ trang sức thì mua một ít, còn có một chút đồ ăn bên đường, Phó Vân Mặc hoàn toàn nhịn không được ý niệm muốn ăn uống, vì vậy mà buộc Dạ Khê Hàn cũng phải cùng nàng ăn thật nhiều đồ ăn.
Cuối cùng cũng đến hoàng hôn, hai người mới cảm thấy mãn nguyện mà chậm rãi yên lặng mà rảo bước đi trên đường lớn, nhìn cảnh tượng vội vàng của người đi đường, có số thì vội vàng về nhà, có số thì vội vàng thu dọn quầy sạp, số còn lại thì chuẩn bị mở sạp buôn bán, chính là một loại thú vui khác.
"Tiểu Mặc tỷ?!"
Dạ Khê Hàn vốn đang tính nói gì đó với Phó Vân Mặc, nhưng mà ở chỗ xa truyền đến một thanh âm sang sảng, làm thần sắc của nàng không ngăn được trở nên nghiêm túc hẳn, đảo mắt nhìn lại, liền thấy Nam Côn Luân dẫn theo một vị thiếu nữ từ chỗ xa đang chậm rãi đi tới, nam nhân kia, vẫn mang nụ cười tươi rói, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ thu hút, nhưng mà Phó Vân Mặc nhìn thấy, lại cảm thấy có chút buồn bực.
"Nam Côn Luân!"
Phó Vân Mặc cũng đi tới, trên tay vẫn còn đang cầm bánh hành chiên, hoàn toàn không màng tới hình tượng mà khi tới gần Nam Côn Luân, lại đập lên cái ót của hắn.
"Ui —— Tiểu Mặc tỷ, phương thức chào hỏi thế này thật là đặc biệt quá nha..."
Nam Côn Luân cho rằng Phó Vân Mặc sẽ cho mình một cái ôm, ai ngờ, tay nàng ấy sau khi giang ra, lại tặng một cái đánh vào ót của mình.
"Phó tỷ tỷ."
Viên Uyên theo sau tiến đến, trên mặt hai người có vài phần mệt mỏi, chắc là do đi liên tục mấy ngày đường gây nên.
"Viên nha đầu, để tỷ tỷ nhìn xem có gầy hay không đây?"
Phó Vân Mặc hướng về phía Viên Uyên, sau đó dành tặng một cái ôm cho Viên Uyên, mà Dạ Khê Hàn liền yên lặng lạnh lùng đứng chỗ đó nhìn.
Nam Côn Luân giương mắt hết cỡ, phát hiện ánh mắt của Dạ Khê Hàn, vốn dĩ trên mặt đang treo nụ cười tươi, dần dần trở nên cứng ngắc, hắn liếc mắt nhìn Phó Vân Mặc một cái, nói: "Cái kia...Tiểu Mặc tỷ, tỷ mau kết thúc màn chào đón đi."
"Sao vậy?"
Phó Vân Mặc không kiên nhẫn nhìn về phía Nam Côn Luân, vốn đã muốn ôm Viên Uyên nha đầu này lâu một chút, lại bị Nam Côn Luân làm gián đoạn, dõi theo ánh mắt của Nam Côn Luân, Phó Vân Mặc biết ánh mắt lạnh lẽo ở phía sau lưng mình là đến từ ai.
"Ha ha ha..."
Phó Vân Mặc cười khan vài tiếng, lập tức nói: "Đến đây, chúng ta trở về khách điếm trước rồi nói sau."
Phó Vân Mặc thức thời mà lập tức đi về phía Dạ Khê Hàn, chỉ thấy nàng ấy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười như không cười nhìn chính mình, mà bản thân chỉ có thể nịnh nọt mà cười, tựa như vừa rồi chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Viên Uyên sau khi nhìn thấy Dạ Khê Hàn, bỗng nhiên có chút buồn cười, nhìn bộ dạng của Phó Vân Mặc giống như cừu con bị con hổ nhìn chằm chằm, thực sự làm người ta phải bật cười.
Dạ Khê Hàn cùng Phó Vân Mặc đi trước dẫn đường, mà Nam Côn Luân và Viên Uyên thì đi theo phía sau, nhưng đều rất ăn ý mà không dám đến quá gần, giống như sợ khí tràng của Dạ Khê Hàn sẽ phóng tới bản thân mình.
"Ui..."
Phó Vân Mặc hít hà một hơi, nàng cùng Dạ Khê Hàn thật sự gần sát nhau, Dạ Khê Hàn nhân cơ hội nhéo vào eo nàng một cái, đau đớn đến bất ngờ, làm nàng không cẩn thận liền phát ra tiếng.
Mà Nam Côn Luân và Viên Uyên đi ở phía sau, lại thấy rất rõ động tác của các nàng, cố gắng đè xuống tiếng cười, sợ thể diện của Phó Vân Mặc đều mất hết.
Rất vất vả mà nhịn cười mà tới khách điếm, Phó Vân Mặc dẫn hai người bọn họ đi ăn chút gì đó, mà Dạ Khê Hàn tất nhiên cũng ngồi xuống, chỉ là vẫn chưa nói chuyện, vẻ phong khinh vân đạm trên mặt, so với vẻ lạnh lẽo vừa rồi đỡ hơn nhiều.
"Các ngươi đến lúc nào vậy?"
Phó Vân Mặc rót hai trà, một bên hỏi, mùa đông này cũng sắp kết thúc rồi, nhưng ở thời tiết lạnh băng thế này, một chén trà nóng vẫn là lựa chọn tốt nhất.
"Giữa trưa hôm nay, đi suốt một ngày, không gặp tỷ, cũng may vừa rồi lại gặp được."
Đôi tay của Nam Côn Luân đặt lên trên chén trà, ủ ấm lòng bàn tay của mình.
"Ân...Bọn muội nhận được tin tức của tỷ, liền cưỡi ngựa không ngừng nghỉ mà đến đây..."
Viên Uyên cười cười với Phó Vân Mặc, chén trà cuối cùng, cũng cầm lấy để giữ ấm tay.
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ nói có manh mối, là gì vậy?"
Nam Côn Luân hỏi, Phó Vân Mặc lập tức đáp lại, nói: "Không gấp, chúng ta từ từ nói."
-----------Hết chương 80----------.
Danh Sách Chương: