CỘC....CỘC....CỘC
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, nó khó chịu nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh cửa , nghiến răng nghiến lợi hận không thể giết người ngay bây giờ . Cảm nhận được luồng sát khí từ bên trong , người giúp việc nơm nớp lo sợ , trả lời bằng giọng run run:
"Thưa... công chúa bá tước ......bá tước.......muốn.... gặp người!"
"GẶP LÀM CÁI QUÁI GÌ!!!!!!!!!"- Nó hét lên , âm hơi lạnh lẽo làm rợn cả sống lưng.
"Tôi.... thật sự .....không biết"
"Khỉ thật!"
Nó bực mình bước xuống giường , tiến về phía cánh cửa . Nhưng thật không may , bởi vì tâm trạng không được tốt nên cánh cửa đáng thương được mở một cách "nhẹ nhàng" đến nỗi vỡ tung thành từng mảnh . Cô gái hầu nhìn trợn tròn mắt , ngã khụy xuống đất thân thể run run như đang sợ một con quái vật.
Đương nhiên , nó không thèm để ý liền đi thẳng xuống dưới nhưng vẫn không quên quay đầu lại quát to :
"ĐỔI CÁNH CỬA KHÁC LÚC TA LÊN PHẢI XONG!!!!!!"
"Vâ....vâng"- Cô gái kêu lên sợ hãi.
"Hừ"
DƯỚI PHÒNG ĂN..........
Phòng ăn là nơi lớn nhất trong căn biệt thự , có đủ chỗ cho 8 người, phụ kiện sang trọng,đèn chùm và thực đơn tùy chọn được nấu bởi các đầu bếp MA CÀ RỒNG danh tiếng. Có thể nói , nơi đây gần giống như một nhà hàng lớn, bậc nhất của phương ĐÔNG . Cũng ngay tại trong nhà hàng bậc nhất này, vị bá tước cao quý đang thưởng thức bữa ăn tối của mình thì có một người đàn ông đi đến , nho nhã lên tiếng:
"Chủ nhân"
"hửm?"
"Công chúa xuống rồi!"
Nghe thấy vậy, ông liền bỏ dao , nĩa và phần đang ăn dang dở ra . Tao nhã lấy khăn lau miệng và gọi người bưng đi chỗ khác . Đồng thời , không quên nói bọn họ làm một phần cho con gái cưng của mình . Người quản gia bên cạnh nhìn thấy vậy cũng phải thở dài , thương xót . Nếu như công chúa có thể mở rộng tấm lòng của mình ra , yêu thương ông như mẹ của cô thì hay biết mấy.......
"Gọi tôi có việc gì ?"- Âm thanh lạnh lẽo vang lên .
Tiếng gọi của nó làm cắt ngang dòng suy nghĩ của quản gia . Hơi giật mình , ông luống cuống đi đến chỗ nó đang đứng , trịnh trọng kéo chiếc ghế để cho công chúa ngồi . Nó cũng không quan tâm, ngồi xuống , hỏi lại câu hỏi vừa nãy nhưng lại khiến cho cha nó tổn thương sâu sắc:
"Gọi tôi có việc gì thưa BÁ-TƯỚC?"
Ông cứ đờ ngay câu nói của nó , sắc mặt tái xanh , tim như bị đâm thủng nhưng vẫn cố gắng kìm nén cơn đau lòng của mình , giọng ông khàn khàn:
"Sáng mai , giáo sư ÁI THƯỢNG PHONG sẽ đến đây với mụch đích là đưa con đi đến thế giới con người , có cả RED FIRE và BLACK MOON nữa con có muốn đi không ?"
Hơi sững người , nó ngước lên nhìn ông vẻ mặt đầy ngạc nhiên . Chẳng phải ba luôn nghiêm cấm mình về việc nhắc tới con người hay sao ? Sao hôm nay đột nhiên lại hỏi vậy? Nhưng nơi đó cũng là nơi mà mẹ mình......
Như thấy nó còn đang do dự , ông tính lên tiếng thì nó đã đưa ra câu trả lời .
"Tôi sẽ đến thế giới con người"
Một câu nói đơn giản nhưng cũng khiến lòng người cũng phải phiền muộn . Ngoài thở dài ra còn biết làm gì nữa.........
"Tôi lên đây!"
"Công chúa còn..."
"Thôi!"
Lời nói của ông đã cắt ngang phần còn lại của quản gia . Chỉ biết nhìn nó dần dần biến mất sau lối cầu thang , nhưng nó không hề biết rằng lúc quay lưng đi một giọt lệ đã rơi khỏi khóe mi của người bá tước.........