• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ngồi yên lặng một lúc lâu. An Nhiên nhắm mắt tưởng chừng như muốn ngủ say. Diệp Ân Tuấn nhìn giờ trên điện thoại, đã hơn 7 giờ tối rồi. Đột nhiên điện thoại anh đổ chuông, nhìn vào màn hình anh nhíu mày lại. Đang trong lúc này mà lại làm phiền ông đây. Nhìn vợ đang dựa vai mình anh lại không nỡ. Anh cúi xuống hôn An Nhiên thêm một lần nữa, cô đang nhắm mắt nên giật mình muốn chống cự nhưng bất thành. Anh buông cô ra, với tay mở cửa xe. Anh nhìn cô, ánh mắt lưu luyến. Lúc này thật là không nỡ rời xa cô chút nào. An Nhiên không nói lời nào, muốn quay người xuống xe nhưng lại bị anh ôm vào lòng. Anh khẽ thủ thỉ bên tai cô

– An Nhiên, đừng ly hôn.

Cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào tai, người cô hơi nóng lên, đến tai cũng đỏ chót. Nhưng cô rất bình tĩnh đẩy anh ra rồi quay người xuống xe. Cô không nhìn lại mà đi thẳng lên nhà. Diệp Ân Tuấn nhìn theo đến khi thấy bóng cô khuất đi. Anh lấy điện thoại ra gọi lại cho người vừa nãy

" Có chuyện gì mau nói đi."

" Sếp, đến căn nhà hoang ở ngoại ô đi, người của chúng ta bắt được Lâm Tuấn Kiệt rồi."

" Ừ."

Anh ngồi lên ghế lái, một mạch chạy đến ngoại ô. Nhóm người của Kim Lăng hôm nay chỉ là may mắn tóm được Lâm Tuấn Kiệt khi anh ta đi ra ngoài. Rình suốt mấy ngày trời chẳng thấy anh ta ra ngoài, đến ăn cũng là nhân viên khách sạn đem lên tận phòng. Lúc bị bắt mặt anh ta còn ngơ ngác, sau đó chống cự quyết liệt. Lúc Diệp Ân Tuấn đến nơi đã thấy hắn ta bị trói lại, trên đầu trùm một túi vải màu đen.Anh ra hiệu cho Kim Lăng bắt đầu tra hỏi. Kim Lăng đi về phía Lâm Tuấn Kiệt hỏi từng câu một

– Tên tuổi?

– Các người là ai? Mau thả tôi ra. Tôi có ân oán gì với các người hay sao?

Hăn gào thét chống cự, điệu bộ không muốn phối hợp. Một người vệ sĩ liền đánh vào đầu hắn một phát cảnh cáo, lực đánh cũng không nhẹ. Đầu óc hắn ta xoay mòng mòng như muốn rớt não ra ngoài. Tên vệ sĩ gằng giọng

– Thành thật trả lời.

Lâm Tuấn Kiệt hơi run người. Bản tính hắn vốn nhát gan, chỉ dựa vào chút đầu óc mà tồn tại. Kim Lăng khẽ ra hiệu cho người vệ sĩ đấy lùi lại phía sau. Kim Lăng hỏi lại lần nữa

– Tên tuổi?

Giọng hắn ta hơi run run. Được một lát thì đáp lại

– Tên… Lâm… Lâm Tuấn Kiệt. Hiện tại… 26 tuổi.

– Công việc?

– Hiện tại không có.

– Không có công việc nhưng lại ở phòng VIP khách sạn, có phải là hơi vô lý không? Là ăn bám gia đình sao?

– Cũng có thể cho là vậy.

Kim Lăng lại nhìn về phía Diệp Ân Tuấn. Anh ngồi trên ghế nhàn nhã hút xì gà, ra hiệu cho Kim Lăng tiếp tục hỏi. Kim Lăng quay lại nhìn hắn ta một lát rồi mới tra khảo tiếp

– Có quan hệ gì với tiểu thư nhà họ Tịch?

– Chỉ là… chỉ là bạn học đại học.

– Thật sao?

Khi hỏi lại câu này Lâm Tuấn Kiệt có hơi ngập ngường, như thể là không muốn trả lời. Người vệ sĩ lại lay nhẹ vai khiến hắn ta giật mình vội vàng thốt lên

– Th… thật, là thật. Các người tha cho tôi đi, tôi sẽ đưa cho các người tiền.

Kim Lăng thật sự rất muốn cười. Cho tiền ư? Người như hắn ta thì có thể cho được bao nhiêu chứ. Huống hồ Kim Lăng mới được tăng 5% lương, chỉ cách con đường của người giàu vài chục bước thôi, nhận được số tiền cỏn con của hắn còn không bằng đi làm nửa tháng cho sếp. Diệp Ân Tuấn đứng dậy, dáng vẻ lười biếng đi về phía Lâm Tuấn Kiệt, tháo chiếc túi đen đang trùm đầu hắn ra. Khoảnh khắc được nhìn thấy ánh sáng Lâm Tuấn Kiệt vui mừng, tưởng rằng lời nói của mình đã lay động được đám người kia. Nhưng ngay sau khi mở mắt ra hắn ta hoàng hồn. Trước mắt hắn là… chính là Diệp Ân Tuấn đó. Mới mấy hôm trước Tịch Uyên đã dặn hắn ta cẩn thận, không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy. Mặt hắn ta lúc trắng lúc xanh, đối mắt với Diệp Ân Tuấn lạnh lùng, nguy hiểm đáng sợ. Anh lấy ra trong túi áo một tấm ảnh rồi đưa ra trước mặt hắn. Là tấm ảnh mà Tịch Uyên đang chuẩn bị bước vào phòng khách sạn của hắn.

– Bạn học có cần thiết phải hẹn gặp nhau ở khách sạn không?

Lâm Tuấn Kiệt cứng người. Hắn thầm nghĩ trong lòng: Cái tên này! Hắn đang cân nhắc về việc phản bội hay trung thành với Tịch Uyên. Bị Diệp Ân Tuấn bắt rồi hắn cũng rất sợ chết. Hiện tại trung thành cũng không được ích lợi gì. Đang suy nghĩ Diệp Ân Tuấn lại nói tiếp

– Suy nghĩ thật kĩ đi, nên tự khai ra hoặc phải dùng bạo lực.

– Diệp thiếu, khai… khai chuyện gì chứ? Tôi… thật sự không… không biết chuyện gì.– Lâm Tuấn Kiệt giả ngu.

Kim Lăng liếc nhìn hắn

– Chuyện 6 năm trước, chuyện liên quan đến Diệp tổng và Hạ tiểu thư.

– Tôi thật sự không biết.

Hắn vẫn cố chối cãi. Đã nhận tiền của Tịch Uyên 6 năm qua thì cũng nên có chút trung thành. Diệp Ân Tuấn không muốn nói nhiều, liền quay lưng rời đi để Kim Lăng tự giải quyết. Còn anh phải trở về nghĩ cách để bảo vệ vợ khỏi sự " tấn công" của Tịch Uyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK