Diệp Ân Tuấn mỉm cười rời đi. Phong Hi tung tăng lên nhà. Từ xa Tịch Uyên nhìn Phong Hi với ánh mắt lóe lên tia lửa tức giận, căm ghét. Hai tay cô ta nắm chặt đến mức nổi gân xanh. Rõ ràng còn chưa đến 1 tháng mà Diệp Ân Tuấn đã thay đổi nhanh như vậy rồi, giúp đỡ Hạ An Nhiên, lại còn đưa đón Phong Hi đi học nữa. Cô ta càng lúc càng bất lợi. Đã vậy cô ta cũng không liên lạc gì được với Lâm Tuấn Kiệt nên lại càng hoảng hơn.<code>......................... </code>Buổi tối Diệp Ân Tuấn vừa về đến nhà, thấy đống đồ mua lúc chiều đã được người làm xếp gọn gàng ở phòng khách. Diệp phu nhân đang ngồi xem tivi ở đó thấy anh về liền hỏi<code>– Ân Tuấn, con mua đống đồ này làm gì vậy? Trong đó toàn là đồ cho bé gái, đừng nói với mẹ là con mua cho thứ nghiệt chủng kia đấy nhé? – Mẹ nói gì vậy? Phong Hi là con gái của con, là cháu của mẹ đấy. – Cháu? Mẹ chỉ nhận mỗi con của Tiểu Uyên cùng con sinh ra là cháu thôi. Con mau mau ly hôn với Hạ An Nhiên rồi cưới Tiểu Uyên cho mẹ. </code>Diệp Ân Tuấn cảm thấy bực mình. Mẹ anh cũng cố chấp quá rồi, cũng không biết Tịch Uyên đã cho bà ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại một mực tin tưởng, yêu quý cô ta đến vậy. Anh mở điện thoại lên rồi cho bà nghe đoạn thu âm lần trước. Diệp phu nhân ngạc nhiên, ánh mắt hiện rõ sự không tin. Vừa hay lúc này Tịch Uyên lại về. Cô ta bước vào đã đi đến chỗ hai người<code>– Bác! Anh Ân Tuấn hôm nay cũng về sớm vậy sao?! Hai người đang nói chuyện gì vậy ạ? </code>Diệp Ân Tuấn mở lại đoạn ghi âm một lần nữa cho cô ta nghe. Sắc mặt cô ta có chút khó tin rồi chuyển dần sang đáng thương<code>– Em không biết chuyện này. Em cũng chưa từng sai ai làm chuyện xấu xa gì hết. Chắc chắn là người này ghét em nên mới muốn hại em. Bác phải tin con. </code>Nói rồi cô ta cầm lấy tay Diệp phu nhân, ánh mắt tỏ vẻ oan ức.<code>– Con thật sự không có làm mấy chuyện như anh Ân Tuấn nghĩ đâu. Nhất định là người ta muốn vu oan cho con. </code>Thấy ánh mắt cô ta đáng thương như vậy, Diệp phu nhân cũng mủi lòng. Dù sao trước nay bà vẫn luôn thấy một Tịch Uyên ngoan hiền nên nhất định không tin vào đoạn ghi âm. Bà nắm lấy tay Tịch Uyên an ủi
– Bác tin con. Bác tin con nhất định sẽ không làm ra những chuyện khiến bác thất vọng. Chắc chắn là có người hại con rồi.
Bà lại quay sang trách móc con trai của mình<code>– Ân Tuấn, con không thể vì một đoạn ghi âm này mà nghĩ Tịch Uyên là người xấu được. Con phải sáng suốt điều tra cho thật kĩ, biết đâu có người căm ghét muốn hại con bé thì sao? Đúng rồi! Nhất định là Hạ An Nhiên, nhất định là cô ta không muốn con kết hôn với Tiểu Uyên nên mới bôi xấu con bé. </code>Diệp Ân Tuấn cảm thấy chói tai, tại sao chuyện gì xấu mẹ anh cũng nghĩ đến là An Nhiên làm? Anh cất điện thoại đi, vốn muốn cho mẹ anh giảm bớt lòng tin với Tịch Uyên một chút, vậy mà lại thành ra thế này. Anh hỏi ngược lại mẹ mình<code>– Tại sao mẹ lại nghĩ là An Nhiên vậy? Chuyện này là có người muốn bắt cóc Phong Hi. Chẳng lẽ chỉ vì không muốn con kết hôn với Tịch Uyên mà cô ấy lại hại chính con gái mình sao? Con nói cho mẹ biết, hiện giờ cô ấy mới là người muốn ly hôn đấy. </code>Thấy con trai hơi bực mình, Diệp phu nhân ngớ người. Nhưng bà nhất quyết bảo vệ Tịch Uyên<code>– Có... Có cái gì mà cô ta không thể làm được chứ? Cô ta nhiều thủ đoạn như vậy, đến lên giường với con còn nghĩ ra cách thì tại sao lại không thể. – Bác bình tĩnh. – Tịch Uyên giữ tay bà. </code>Diệp Ân Tuấn cạn lời, anh thật hết nói nổi với mẹ mình. Tại sao bà lại có thể dễ dàng đặt hết lòng tin vào Tịch Uyên như vậy? Người xấu bên cạnh thì hết sức bảo vệ, người tốt thì cứ bị bôi xấu. Anh không muốn nói nữa liền bỏ đi lên phòng. Diệp phu nhân đang còn muốn tranh cãi nữa thì Tịch Uyên giữ tay bà ta lại rồi lắc đầu, ý bảo là không cần nói với anh nữa. Diệp phu nhân lại cầm lấy tay cô ta<code>– Hôm nay để con ấm ức rồi. Để bác dạy dỗ lại nó rồi điều ra kĩ chuyện này cho con. Hôm nay đi làm về mệt rồi, con đi tắm đi, bác nấu ăn tẩm bổ cho con. – Vâng ạ, cảm ơn bác. Vậy con lên phòng ạ. – Ừ. </code>Diệp phu nhân nhìn bóng lưng cô ta rời đi rồi thì đi vào bếp nấu vài món cô ta thích.