Cố Hạo Khương cảm thấy toàn thân đều lạnh đi khi nghe được tiếng súng rất gần mình, chưa bao giờ hắn hoảng sợ như lúc này!
Người con gái hắn yêu đến sức hét lên cũng không có, đang mềm yếu mà ngã ra sau. Cố Hạo Khương đau đớn ôm cô vào lòng, gào thét gọi tên cô nhưng đáp lại cũng chỉ là ánh mắt đang dần khép lại.
Vợ hắn khuôn mặt tái xanh, hắn cảm thấy bản thân cũng dần chết lặng...
Ngón tay cô muốn chạm vào mặt hắn cũng không kịp, khi cả cánh tay vô lực rơi xuống, Cố Hạo Khương cũng tưởng như mình rơi xuống vực sâu không đáy.
Hắn điên cuồng ôm cô lao ra ngoài, bỏ qua cả Vân Khê cùng ba mẹ Vân đang đau đớn muốn ôm lấy Vân Nghê của hắn!
Hắn không biết mình đưa cô đến bệnh viện như thế nào, chỉ biết nước mắt của hắn đã rơi nhòe hết cả trên mặt cô.
Đèn phòng cấp cứu vẫn không thôi sáng, hết vị bác sĩ này ra, lại đến vị bác sĩ khác vào, Tần Khiêm dùng phi cơ đem bác sĩ giỏi nhất trong nước đến hắn cũng không biết, tiếng ba mẹ Vân an ủi, hắn cũng không nghe được. Hắn chỉ biết vợ mình đang đau đớn nằm đó, chỉ biết hơi thở của mình cũng dần trút đi sau mỗi giờ mỗi khắc.
Đôi tay hắn vẫn nắm chặt thành quyền, bên tai vẫn nghe văng vẳng những tiếng cười nói hạnh phúc của cô trước đó...
Ngay lúc đèn phòng cấp cứu vừa tắt, Cố Hạo Khương đã quyết định, một điều: Cô ở đâu, hắn sẽ ở đó!
"Bác sĩ, con tôi sao rồi?"
Những vị bác sĩ đi ra với vẻ mặt mệt mỏi, họ thực sự đã làm hết sức mình, họ hướng đến Cố Hạo Khương mà nói:
"Cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng cơ thể cô ấy quá yếu, hiện có tỉnh lại hay không thì chỉ có thể trông chờ vào ý chí của cô ấy!"
Tất cả mọi người nghe xong đều như ngã quỵ xuống đất, chờ vào ý chí là ý gì? Có phải Vân Nghê sẽ rơi vào trạng thái người thực vật?
Vân Khê cùng ba mẹ mình đều không khống chế được nước mắt, chỉ có Cố Hạo Khương vẻ mặt không cảm xúc mà bước vào phòng bệnh của cô.
Cô gái mới trước đó còn cười nói vui vẻ nhưng giờ đã không còn khí sắc mà nằm đó, bình thường đã nhỏ bé, nay lại càng mỏng manh đến đau đớn.
Cố Hạo Khương đã không còn khóc nữa, chỉ yên lặng mà nắm lấy tay vợ mình, hôn nhẹ lên tay cô, đôi tay thật lạnh lẽo không còn hơi ấm, lạnh đến nỗi như đóng băng cả trái tim của hắn...
-------------------
Vân nghê nằm bất động trong không gian hư vô màu trắng, cô cố gắng thét lên nhưng vẫn không nghe thấy được giọng nói của mình.
Không gian lạnh lẽo không một âm thanh, cứ như không có sự sống.
Không biết qua bao lâu nằm đó, cô mới nghe được âm thanh đầu tiên...
'Tiểu Nghê... Tiểu Nghê của anh...'
Là giọng nói của chồng cô!
Khương!