• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Lần này Ngọc Cẩm Lăng như bị mất khống chế, hai mắt hắn đục ngầu, răng nghiến ken két. Hắn không thể tưởng tưởng nếu gặp lại cậu thanh niên đó thì sẽ xử lý cậu ta ra sao!

    Đúng ra có kinh nghiệm của lần trước rồi thì nên ngồi trong biệt thự mới đúng!

    Nhưng Ngọc Cẩm Lăng vẫn không hiểu tại sao cậu ta lại làm như thế, đó vốn là của hắn, không liên quan gì đến cậu ta, vậy tại sao lúc nào cũng đến cướp đồ của hắn?

   Ngọc Cẩm Lăng tức giận vô cùng, hắn đấm đá liên tục lên các thân cây gần đó, tuy nhiên điều này vẫn chưa khiến hắn nguôi giận!

    Vốn sau lần này nếu Avis chấp nhận là có thể rời khỏi đây, được tự do rồi. Vậy mà...

    Trong đầu Ngọc Cẩm Lăng không biết chửi rủa, căm phẫn cậu thanh niên kia bao nhiêu lần.

    Đúng lúc này, Avis xuất hiện, bình thản nói chuyện với hắn:

    "Anh đã hiểu được cảm giác đó chưa?"

    "Cô nói cái gì?" Giọng điệu thật gắt gỏng, nhưng hiện tại Ngọc Cẩm Lăng cũng không quan tâm chuyện đó.

    "Đột nhiên từ đâu có kẻ đến cướp thứ vốn thuộc về mình, tâm trạng vô cùng bực tức nhỉ?"

    Ngọc Cẩm Lăng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh để suy nghĩ thật rõ những lời Avis nói, tuy nhiên hắn vẫn không hiểu cô ta đang ám chỉ điều gì.

    "Tôi biết hiện tại anh vẫn chẳng nhận ra đâu, hãy theo tôi vào trong, tôi sẽ từ từ khiến anh thông suốt!"

    Avis nói xong liền xoay người đi vào biệt thự, Ngọc Cẩm Lăng do dự một lúc cũng đi theo vào.

    Avis đưa hắn đến một căn phòng có nhiệt độ cao hơn bên ngoài, tông màu chủ đạo vẫn là tông ấm, một thứ màu sắc khiến tâm tình hắn như bình ổn lại.

    Avis đưa hắn một tách trà nóng, Ngọc Cẩm Lăng nhận lấy nhưng không uống, chỉ cầm trên tay để giữ ấm.

    Hắn đang gấp gáp, hắn muốn nghe cô gái trước mặt nói những gì cần nói.

    Avis quan sát hắn một lúc, cảm thấy hắn đã thực sự bình tĩnh mới mở lời:

   "Anh nghĩ như thế nào về hành động của cậu thanh niên kia?"

    Nhắc tới người này, Ngọc Cẩm Lăng hiện rõ sự chán ghét trên gương mặt:

   "Cậu ta như một người điên vậy! Rõ ràng cả hai không quen biết, thậm chí cả hai món đồ đều là của tôi, tự tay tôi làm ra vậy mà cậu ta lại ở đâu xuất hiện cướp mất. Còn làm ra vẻ mình chẳng có gì sai, thích thì giành lấy. Ai cho cậu ta cái quyền đó, thật trơ trẽn. Tôi không nghĩ đầu óc cậu ta bình thường, càng nghĩ đến là càng thấy chán ghét!" Tâm trạng bực tức bắt đầu trở lại với Ngọc Cẩm Lăng, hắn dường như là kinh tởm hành động đó của cậu ta.

   "Thế anh thấy giống ai?"

   Ngọc Cẩm Lăng ngay lập tức trả lời:

   "Trước giờ tôi chưa gặp ai như thế cả?'

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK