• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ nghỉ trăng mật diễn ra vào đúng mùa hè, Yên Hàm tận hưởng những ngày vui vẻ thỏa thích.

Tịch Quyền thật lòng muốn bù đắp cho cô, nên dành trọn một tháng để nghỉ phép, sử dụng hết phần lớn số ngày nghỉ phép tích lũy nhiều năm qua.

Đến tháng 7, khi họ đã chơi chán, thì cũng vừa lúc Paris bắt đầu Tuần lễ thời trang cao cấp Thu Đông. Yên Hàm liền đáp chuyên cơ sang Pháp, Tịch Quyền vẫn tháp tùng bên cạnh.

Lần này, quả thực là một gia đình bốn người đi xem show.

Yên Hàm diện váy lụa cao cấp dòng mới nhất của thương hiệu Sixteen, bước vào sàn diễn. Cả khán phòng ngay lập tức chú ý đến bụng cô, ai nấy đều kinh ngạc. Tin tức nhanh chóng lan về Bắc Kinh, và việc nhà họ Tịch sắp có "thái tử bé" được xác nhận.

Thỉnh thoảng, Yên Hàm nhìn thấy ảnh mình trong các nhóm hội trên mạng, cô sẽ vô thức nhấn vào xem. Dù mới mang thai 5 tháng, bụng cô đã khá lớn do là thai đôi.

May mắn thay, vóc dáng cô vẫn giữ được sự thon thả. Tay chân cô dài và trắng, các cô giúp việc giàu kinh nghiệm ở nhà họ Tịch luôn nấu những bữa ăn vừa bổ dưỡng, vừa giữ dáng cho cô. Vì thế, đến giờ cô chỉ tăng cân ở bụng, tay chân vẫn không hề mập lên.

Nhưng, phụ nữ mà, đôi lúc khó mà tự tin. Dù không mập, nhưng bụng lớn như vậy, cô vẫn cảm thấy mình trông không cân đối, không đẹp lắm.

Khi đọc những bình luận trong nhóm, mọi người đều trầm trồ về vóc dáng của cô. Họ nói cô xứng đáng là biểu tượng thời trang Bắc Kinh, ngay cả khi mang thai bụng lớn vẫn cuốn hút, quyến rũ, đầy sức sống.

Cô hơi nghi ngờ. Không biết lời khen này là thật, hay chỉ vì cô có mặt trong nhóm nên mọi người tâng bốc?

Trên chuyến bay trở về nước, ngồi trong chuyên cơ, Yên Hàm mở một bức ảnh chụp trong show thời trang, quay sang hỏi Tịch Quyền: "Chồng ơi."

"Hả?" Tịch Quyền nhận ly sữa ấm từ tiếp viên, thử nhiệt độ, rồi nhẹ nhàng vòng tay qua người cô, đưa ly sữa lên môi cô.

Yên Hàm nhấp hai ngụm, ngẩng đầu, chỉ vào màn hình laptop: "Anh xem, bức ảnh này có phải trông không đẹp không?"

Tịch Quyền nhíu mày, nhìn ảnh chụp trên màn hình.

Trong ảnh, cô diện chiếc váy lụa trắng dài chấm đất, ôm sát cơ thể, phần khăn choàng voan trắng càng làm tôn thêm những đường cong mờ ảo đầy quyến rũ. Đứng dưới ánh đèn, cả người cô như phát sáng.

Tịch Quyền nói thẳng: "Không đẹp chỗ nào? Đúng là nữ thần."

Yên Hàm sửng sốt: "!! Anh còn biết cả từ nữ thần cơ à!"

"Ừ." Anh gật đầu, tiếp tục đưa sữa cho cô:

"Uống đi. Em bụng bầu mà dáng vẫn đẹp thế này, chụp sao cũng đẹp hết."

Yên Hàm cười tươi rạng rỡ, tự tin trở lại: "Ừm ừm."

Tịch Quyền đợi cô uống xong, đặt ly lên bàn, sau đó chọn một bộ phim trên màn hình, nhẹ nhàng vòng tay ôm cô vào lòng, cùng cô xem phim.

Sau khi bụng lớn hơn, Yên Hàm có thói quen đặt tay lên bụng bất cứ khi nào. Lúc này, vừa đặt tay lên, cô cảm nhận được một chuyển động nhỏ. Cô sững người, rồi quay sang nhìn Tịch Quyền.

Anh cúi đầu: "Sao vậy?"

Yên Hàm đỏ mặt, chỉ vào bụng mình: "Đang động kìa."

Ánh mắt Tịch Quyền ngay lập tức dán vào bụng cô, nơi lớp váy trắng ôm sát khẽ phập phồng.

Anh híp mắt, sau đó đưa tay lên bụng cô: "Thai máy rồi."

Yên Hàm rưng rưng: "Ôi, nó động rõ ràng hơn rồi."

Tịch Quyền cũng cảm nhận được, khóe miệng không tự giác cong lên.

Yên Hàm thì thầm: "Không biết là bé nào nhỉ, hoàng tử nhỏ hay là công chúa nhỏ đây?"

Tịch Quyền: "Cả hai đang chơi với nhau đấy, đều đang động."

Yên Hàm lập tức rúc vào ngực anh: "Thật sao? Chúng đang chơi à? Ôi, mấy cục cưng của em đáng yêu quá, bé tí mà biết chơi rồi!"

Cô lẩm bẩm ngốc nghếch, cảm giác toàn thân như sắp bùng nổ vì hạnh phúc.

Tịch Quyền cười nhè nhẹ, ôm cô trong lòng, không xem phim nữa mà kéo rèm cửa ra, nhìn bầu trời đầy mây trắng ngoài kia và trò chuyện về những đứa trẻ.

Trước đây, trong nhà của họ không có người giúp việc, vì Yên Hàm muốn có một thế giới riêng của hai người. Ngay cả khi hai người đã bày tỏ lòng mình, Tịch Quyền vẫn cố gắng chăm sóc cô, giữ đúng mong ước nhỏ này.

Nhưng từ khi cô mang thai, vì lo ngại việc chăm sóc hàng ngày không được chu toàn, Tịch Quyền đành mời một người giúp việc từ nhà tổ đến để hỗ trợ.

Lúc này, hai người thảo luận về việc sau khi con chào đời sẽ cần thêm hai người nữa. Một người nấu ăn, hai người chăm con.

Nghe xong, Yên Hàm liền bảo: "Vậy em chẳng có gì để làm rồi?"

Tịch Quyền: "Em chỉ cần chơi với bọn nhỏ thôi, sao bắt em phải chăm được."

"Nhưng mà em muốn tự chăm con cơ mà, các bé cưng của em mà."

"Em không làm nổi đâu, tận hai đứa đấy."

"Nhưng em sẽ rảnh mà~"

"Nếu rảnh thì đến công ty tìm anh, anh sẽ chơi với em."

Yên Hàm che mặt cười, chọc tay vào ngực anh: "Hả? Chơi gì trong văn phòng của anh?"

Anh ngẫm một chút, cúi đầu nhìn cô: "Em muốn chơi gì cũng được. Trong văn phòng có một phòng ngủ rộng rãi, có cả phòng tắm..."

"..." Yên Hàm cắn môi, trừng mắt: "Anh đang nói gì thế hả?"

Tịch Quyền vẹo nhẹ cằm cô, cúi xuống hôn: "Anh nói gì, em không hiểu sao? Hửm?"

Yên Hàm tức đến mức úp mặt vào ngực anh, cắn một cái: "Đồ khốn!"

Tịch Quyền ôm chặt cô, chẳng bận tâm đến câu trách móc, chỉ cười nhè nhẹ. Rồi anh nghiêm túc bảo: "Không có việc thì cứ vẽ vời, thiết kế quần áo. Khi nào nhớ con thì xuống tầng dưới xem, thế là được."

Yên Hàm đáp: "Được rồi~"

Về đến nhà, bụng cô ngày càng lớn hơn, phát triển rất nhanh. Cô gần như chỉ có thể nằm yên trong nhà.

Thời điểm này, cô rất dễ mệt, dù chẳng làm gì cũng mệt, đi lại cũng cần người dìu. Mang thai đôi, bụng cô lớn hơn hẳn người mang thai thường, đặc biệt là những tháng cuối thai kỳ.

Vì vậy, Tịch Quyền chuyển phần lớn công việc về nhà. Dù có người giúp việc chăm sóc, anh vẫn không yên tâm khi vắng mặt.

Ở nhà, Yên Hàm thường thích đặt một chiếc ghế dài trong phòng làm việc, vừa nằm phơi nắng ấm mùa thu, vừa trò chuyện với anh.

Đôi khi, cô đột nhiên nảy ra ý tưởng mới. Lúc đó, cô sẽ nhanh chóng ghi chú lại trong điện thoại để không quên, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chồng.

Có lúc, cô không ngồi yên được, đi loanh quanh trong thư phòng, rồi cuối cùng bước thẳng vào lòng Tịch Quyền.

Anh chỉ mỉm cười, kéo cô ngồi lên đùi, xoa bóp đôi chân và bàn tay hay bị mỏi của cô. Cô tận hưởng đến mức có thể ngủ gật ngay trong lòng anh.

Khi cô ngủ, Tịch Quyền không rời đi. Anh bế cô sang ghế dài, đắp mền mỏng mùa thu, nằm bên cạnh ôm cô ngủ cùng. Thường cô chỉ ngủ một tiếng, tỉnh dậy sẽ đói, lúc ấy lại phải chăm cả mẹ lẫn hai bé cưng trong bụng.

Mùa thu ở Bắc Kinh luôn ngắn ngủi. Chưa đầy hai tháng sau hè, gió thu đã trở nên lạnh lẽo.

Tháng 10, nhiệt độ giảm mạnh. Mỗi sáng, biệt thự trên sườn núi nơi họ sống đều phủ một lớp sương mỏng trên lá cây.

Tuy nhiên, Yên Hàm không nhìn thấy nhiều. Chỉ chưa đầy một tháng sau, vì những đặc điểm khác biệt khi mang thai đôi, cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt VVIP của bệnh viện Tịch Thị. Ở đó, đội ngũ y bác sĩ hàng ngày cẩn thận chăm sóc hai bé cưng quý giá.

Sau hơn một tháng nằm viện, cuối cùng cũng đến tháng 12.

Ngày dự sinh của cô là cuối tháng 12, nên ngay khi bước sang tháng mới, Tịch Quyền lúc nào cũng căng thẳng theo dõi cô. Anh lo cô có thể sinh sớm, nhất là khi mang thai đôi.

Đúng như dự đoán, dự sinh ngày 24 nhưng cô lại sinh sớm tận 8 ngày, vào đúng ngày 16 tháng 12.

Khi vào phòng sinh, dù rất đau, Yên Hàm vẫn không nhịn được cười. Cô thầm nghĩ: "Không hổ là bảo bối của em. Mẹ sinh ngày 16 tháng 6, con lại chọn ngày 16 tháng 12 để ra đời."

Ngọt quá đi thôi!

Trong lúc sinh, Tịch Quyền luôn ở bên. Cô nhìn anh, nói đùa: "Sau này, quà sinh nhật cho con vào tháng 12, em cũng phải có phần!"

"Anh biết rồi. Hàm Hàm của anh cũng có."

"Hu hu hu, hạnh phúc quá!"

Vì mang thai đôi, bác sĩ quyết định cho cô sinh mổ. Họ bảo rằng nếu chỉ mang thai thường, tử cung của cô hoàn toàn có thể thử sinh thường sau thời gian điều trị. Nhưng với thai đôi, sinh mổ là lựa chọn an toàn hơn.

Quá trình mổ rất nhanh. Vừa nói chuyện với Tịch Quyền, cô đã nghe thấy tiếng khóc đầu tiên vang lên. Y tá vui vẻ thông báo:

"Thưa anh, hoàng tử nhỏ chào đời rồi, anh trai ra trước nhé!"

Tịch Quyền quay đầu nhìn qua, khẽ cười, rồi ôm lấy đầu cô, cúi xuống hôn: "Sinh rồi, hoàng tử nhỏ của em ra đời rồi."

Yên Hàm mắt ngấn nước, nghe tiếng khóc khỏe mạnh ấy, mỉm cười yếu ớt: "Còn công chúa nhỏ của em đâu?"

Y tá từ phía sau bức màn mỉm cười trấn an:

"Cô đừng lo, công chúa nhỏ cũng sắp chào đời rồi. Rất nhanh thôi!"

Tịch Quyền xoa đầu cô, dịu dàng: "Yên tâm, sắp rồi."

Yên Hàm cười, nước mắt rơi xuống:

"Em thật sự cảm giác rằng bé cưng trước kia của em đã quay lại. Lúc trước, em cứ nghĩ chúng em có duyên mà không có phận. Nhưng rõ ràng con đã đến rồi, sao lại rời đi chứ..."

Tịch Quyền nhẹ nhàng vuốt ve má cô, hai người nhìn nhau, ánh mắt chỉ có hình bóng của đối phương.

Tịch Quyền: "Dù con có trở về hay không, anh vẫn sẽ bù đắp cho con thật tốt."

Yên Hàm mỉm cười.

Ngay giây tiếp theo, một tiếng khóc ré vang lên, bác sĩ và y tá liên tục nói chúc mừng, cả mẹ lẫn con đều khỏe mạnh, và một cô công chúa nhỏ đã chào đời.

Chẳng bao lâu, y tá bế đứa bé đã được tắm rửa sạch sẽ đến cho Yên Hàm xem, thông báo cân nặng của bé, rồi Yên Hàm an tâm thiếp đi.

Hai em bé đều rất khỏe mạnh, cậu anh nặng 3 kg, còn cô em nhỏ nhắn hơn, chỉ 2,6 kg.

Nhà họ Tịch chưa từng có niềm vui lớn thế này, bao năm nay cuối cùng cũng chờ được ngày này, cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều bình an, mọi người hạnh phúc vô cùng.

Nhà họ Yên cũng vậy, một cậu anh, một cô em, quả là hoàn hảo!

Trước khi ngủ, Yên Hàm cảm thấy mọi thứ thật không dễ dàng. Trước đây, sau một lần sảy thai, cô từng xác định cả đời này sẽ không sinh con nữa. Chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu mang thai mà lại mất thêm một lần, cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Vậy mà lần này lại sinh được hai đứa, một hoàng tử nhỏ và một công chúa nhỏ!

Vì sinh vào ban ngày, đến tối Yên Hàm cũng tỉnh lại. Lúc này, hai bé cưng đã được đặt trong phòng bệnh, đang được người lớn thay phiên nhau bế.

Trong phòng bệnh không quá đông người, hầu như mọi người đều ở ngoài phòng khách. Yên Hàm thấy Tịch Quyền đang bế một đứa bé ngồi cạnh mình, liền tò mò hỏi: "Đứa này, đứa này là anh hay em?"

Người đàn ông lập tức nghiêng người, đặt bé con nằm cạnh cô: "Tỉnh rồi à?" Anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, hôn một cái. "Vất vả cho em rồi, Hàm Hàm."

Cô chớp chớp mắt, dịu dàng nhìn anh, cười nhẹ: "Anh nói câu này mấy lần rồi, em không sao mà."

Tịch Quyền nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, lại hôn cô một cái.

Hai người cứ nhìn nhau không nói gì, lặng lẽ trao ánh mắt cho nhau thêm một lúc lâu, rồi cả hai bật cười, bỏ qua lời định nói.

Tịch Quyền ngồi ngay ngắn lại, khẽ chỉ vào bé con đang ngọ nguậy bên cạnh: "Là em đấy, công chúa nhỏ của anh."

Yên Hàm lập tức quay đầu nhìn, ngơ ngác đối diện với ánh mắt bé con. "Trắng quá, xinh quá~" Đây là lần đầu Yên Hàm thấy một đứa bé sơ sinh mà đã có nét trên khuôn mặt, hơn nữa nhìn kỹ lại, bé con còn có nét giống cô, làn da thì hồng hào, trắng nõn.

Tịch Quyền cũng gật đầu: "Giống em, đáng yêu lắm."

Anh vừa nói xong, bé con trên giường đảo đảo mắt, kêu "ngoe ngoe" vài tiếng.

Yên Hàm lập tức đưa tay ra vuốt nhẹ, cười như ánh sao sáng ngời trong mắt: "Con yêu, mẹ đây, là mẹ đây." Cô bé lại kêu mấy tiếng, chớp chớp mắt nhìn cô.

Yên Hàm xúc động đến suýt khóc, cảm thấy thật sự quá xinh đẹp. "Công chúa nhỏ của mẹ đẹp thế này, mẹ ngại không dám nói là giống mẹ, nhưng đúng là giống mẹ thật."

Tịch Quyền bật cười, kéo mền đắp cho cô, sợ cô bị lạnh.

Lúc này, người giúp việc ở ngoài nghe thấy tiếng nói bên trong, biết cô đã tỉnh, liền bế hoàng tử nhỏ vào.

Tịch Quyền nhận lấy, đặt cả hai bé bên cạnh.

Hoàng tử nhỏ cũng đang thức, đôi mắt đảo qua đảo lại, nhìn thẳng vào mặt cô không chớp.

Yên Hàm nín thở: "Hoàng tử nhỏ của mẹ, cũng đẹp trai quá đi!!"

Tịch Quyền cười: "Cả hai đều do em sinh ra, lại còn là sinh đôi."

"Ừ, ừ, ừ, con có nét giống anh, cũng có nét giống em."

"Ừ, đúng vậy, ai cũng nói thế."

Yên Hàm đưa tay vuốt má nhóc con, nắm lấy bàn tay bé xíu, "Hoàng tử nhỏ của mẹ, hello!"

Tịch Quyền lại bật cười.

Yên Hàm cảm thấy như bồng bềnh trong hạnh phúc, nhìn anh, rồi nhìn em, lại hỏi: "Mẹ có xinh không?"

Hai bé con chỉ kêu ngoe ngoe vài tiếng.

Yên Hàm bật cười, xấu hổ khẽ nói: "Cả hai đều bảo mẹ xinh~"

Tịch Quyền ôm lấy cô, hôn sâu một cái: "Em tất nhiên là xinh, không cần bọn nhỏ khẳng định."

Yên Hàm che mặt cười, ôi trời, tâm trạng tốt đến mức muốn bay lên mất thôi! Từ hôm nay trở đi, cô đã có hai bé con đáng yêu!!

Đều khỏe mạnh, lại còn siêu đáng yêu!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK