• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi uống hết hai chai rượu, ăn thêm chút đồ khuya, Yên Quân Minh quay về nhà.

Nằm một mình trên giường, anh nghĩ đến công việc vừa bàn bạc. Nghĩ xong, đầu óc trống rỗng, nhưng lại không ngừng nghĩ về người con gái đang thiêu đốt trái tim mình.

Trước đây, thường những lúc anh đi tiếp khách về, cũng tầm giờ này, cô hay thì thầm rằng mình đói.

Anh đã no nê rồi, cũng không thể để cô chịu đói được. Chờ đồ ăn ngoài thì lâu, anh thường tự làm đồ ăn khuya cho cô.

Dù có mệt mỏi thế nào, anh vẫn sẵn sàng làm, còn mang vào tận phòng ngủ, bế cô đang cuộn trong mền xuống bàn, chăm sóc cô chu đáo từng chút.

Và rồi cô luôn vui vẻ.

Có lẽ chính những lần vô thức đối xử tốt với cô, đã khiến cô thích anh, dần dần động lòng.

Yên Quân Minh khẽ thở dài.

Anh thật sự không từ chối được sự nũng nịu của cô. Cô không giống những cô gái khác, không bao giờ bám lấy anh, không nhắn hàng chục tin mỗi ngày.

Cô chỉ tìm anh khi muốn ăn gì đó, hoặc khi cô muốn đi xem phim. Còn lại, cô gần như sống cuộc sống riêng, vui vẻ tận hưởng, như quên rằng mình có bạn trai.

Cô có tính cách hiếm thấy, vừa sôi nổi vừa điềm đạm, không mè nheo cũng không gây sự. Chính vì thế, anh dần dần lại là người chủ động nhớ đến cô, muốn tìm cô, muốn biết cô đang làm gì, một mình liệu có ổn không, và mong cô đến bên anh.

Nên khi cô ở bên anh, bất cứ yêu cầu nào, anh cũng đều tự giác đáp ứng hết mức.

Yên Quân Minh nhớ lại bức tranh. Hôm đó, vừa nhìn thấy nó, anh đã nghĩ cô chắc chắn sẽ thích. Thế là anh mua.

Thực ra, không biết từ lúc nào, anh đã mê mẩn cô. Anh muốn chiều chuộng cô, nhưng chỉ trong hành động. Còn trong lòng, anh không nhận thức được điều đó. Phần lớn thời gian, anh vẫn xem cô như những người phụ nữ trước đây.

Yên Quân Minh xoa trán, hơi men ngấm dần, càng nghĩ càng thấy không thể chờ thêm một giây nào nữa để kéo cô về bên mình.

Anh trở mình, mũi như vẫn ngửi thấy mùi hương của cô. Chiếc gối của cô vẫn còn lưu lại mùi sữa tắm quen thuộc.

Anh luôn thích hương thơm trên cơ thể cô, dù là ban ngày hay ban đêm, đều là mùi hương nhẹ nhàng, vừa mê hoặc vừa quyến rũ. Khi gần gũi, anh chỉ muốn vùi mặt vào cô mà chìm đắm mãi.

Ngồi dậy, anh rút một điếu thuốc, châm lửa rồi cố kìm nén không gọi cho cô.

Muốn gặp cô, trừ khi bản thân anh nghĩ thông suốt.

Anh hút vài hơi, gõ tàn thuốc xuống gạt tàn, lặng lẽ suy nghĩ... Không muốn cưới mà vẫn muốn giữ cô bên mình, đúng là quá ích kỷ.

Nhưng khi anh đã hiểu ra, trong một giây phút nào đó, anh cảm thấy mình sẵn sàng đồng ý, sẵn sàng giữ chặt cô mãi mãi.

Dù sao đi nữa, anh cũng không thể nếm trải cô rồi mà còn cảm thấy hứng thú với người phụ nữ nào khác.

Yên Quân Minh mở ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong vẫn còn món quà lần trước anh chưa tặng cho cô.

Ngậm điếu thuốc trên môi, anh hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chăm nhìn vào chiếc hộp.

Đến sáng, anh đã hút hết ba bao thuốc, gạt tàn trên tủ đầu giường chất đầy đầu mẩu thuốc lá.

Yên Quân Minh lấy một chiếc điện thoại khác, bấm vào số mà anh quá đỗi quen thuộc.

Đầu dây bên kia đổ chuông suốt nửa phút rồi tắt. Anh bấm gọi lại, lần này chuông reo hơn mười giây, cuối cùng một giọng nói ngái ngủ vang lên: [Ai vậy~?]

Yên Quân Minh bóp chặt đầu lọc thuốc trong tay, giọng trầm khàn: [Chưa dậy sao?]

Bên kia im lặng một chút, rồi giọng nói đổi tông: [Anh bị làm sao đấy? Tám giờ sáng, em bao giờ tỉnh vào giờ này.]

Yên Quân Minh cười khẽ, giọng điệu mềm mại: [Ừ, anh biết. Phải trong vòng tay anh ngủ đến mười giờ mới đủ mà.]

Chu Nịnh cắn lưỡi, lập tức tỉnh táo: [Yên Quân Minh, anh uống cả đêm chưa tỉnh à?]

Cuộc gọi rơi vào một khoảng im lặng. Chu Nịnh cười khẩy, trở mình nằm lại: [ Anh Yên chưa có bạn gái mới sao? Dạo này bận quá, không có thời gian tán gái à?]

Yên Quân Minh nghiền nát đầu thuốc, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Chu Nịnh tự mình tiếp tục cười nói qua điện thoại: [Vậy em còn nhàn hơn anh Yên nhiều. Em vẫn có thời gian vui chơi, vô số là đằng khác.]

[Nịnh Nịnh...]

[Hử?] Cô cười khẽ, vùi mặt vào gối, giọng đầy hứng khởi: [Anh Yên vẫn chưa quên em sao? Cảm động thật đấy, đã hơn mười ngày rồi mà vẫn chưa quên.]

Yên Quân Minh cười mỉa mai chính mình. Đúng vậy, anh muốn quên, nhưng tình cảm đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi, làm sao mà quên được.

[Ra ngoài một chút đi, anh đến đón em.] Anh nói.

[Không đi. Mới sáng sớm, em muốn ngủ đến trưa để đi ăn trưa với bạn trai mới. Chuyện của anh thì mặc kệ anh. Quên hay không là việc của anh. Em tin anh Yên có thể quên em trong vòng nửa tháng. Vậy nhé, tạm biệt.]

[Em không thích anh nữa à?]

[Cũng tạm thích, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện em ở bên người khác cả. Dù sao em đâu phải người nghiêm túc. Phụ nữ nghiêm túc thì anh cũng không muốn dây vào, sợ phiền mà.] Cô cười nhạt: [Thế nên anh cứ chơi với người khác đi. Dù sao cũng sẽ chán thôi, thay đổi bây giờ là vừa, giữ lại một ấn tượng tốt đẹp.]

Nói xong, Chu Nịnh cúp máy. Nhưng cúp rồi, cô cũng không ngủ lại được, trong đầu cứ hiện lên gương mặt điển trai nhưng đầy phiền toái của anh.

Cái tên khốn nạn này, tối qua đã trêu chọc cô qua điện thoại, sáng sớm lại phá giấc ngủ của cô. Anh định làm gì đây?

Đúng là đồ đàn ông tệ bạc! Chia tay thì chia tay cho tử tế đi chứ!

"Aaaaa! Đồ khốn nhất vũ trụ!"

Chu Nịnh thở dài, trằn trọc mãi không biết làm gì, lại nghĩ xem anh muốn gì...

Nghĩ tới nghĩ lui, đối tượng xem mắt gần đây của cô gọi điện tới, thật sự hẹn cô ăn trưa.

Người này gần như ngày nào cũng hẹn cô. Cả hai tuy chưa nói rõ là đang yêu nhau, nhưng quan hệ đã như người yêu.

Cô cảm giác chẳng mấy chốc anh ta sẽ đề nghị đính hôn.

Chu Nịnh lười nhác nghĩ đến việc đi du lịch. Nếu không tranh thủ tự do bây giờ, sau khi đính hôn, kết hôn, cô sẽ chẳng được tự do nữa.

Thế là cô thuận miệng nói với anh ta: [Tôi định đi Mỹ chơi vài ngày.]

[Mỹ sao?]

[Ừ, đột nhiên muốn đi. Chiều nay tôi bay, về rồi ăn trưa sau nhé~]

[Cần tôi đi cùng không?]

Chu Nịnh mỉm cười: [Không cần.]

Đây chính là sự khác biệt. Nếu là gã đàn ông tệ bạc Yên Quân Minh kia, anh sẽ không hỏi có cần đi cùng không. Nếu có thời gian, anh sẽ nói thẳng: "Tôi đi với em." Còn nếu bận, anh sẽ trực tiếp sắp xếp máy bay riêng cho cô.

Cúp máy, Chu Nịnh mở ứng dụng đặt vé, chọn một chuyến bay chiều nay sang Mỹ. Sau đó gọi điện xin nghỉ phép mấy ngày.

Mọi thứ xong xuôi, tâm trạng cô phấn chấn hơn. Cô vuốt tóc, vào phòng thay đồ thu dọn hành lý.

Đặt điện thoại xuống, Yên Quân Minh rít vài hơi thuốc, sau đó bỏ qua phần lớn những lời lạnh lùng của cô, chỉ nhớ mỗi câu "Cũng tạm thích."

Cô chưa quên anh. Thế là được.

Sau khi rửa mặt, anh rời nhà đi làm.

Buổi sáng, trợ lý riêng mang hợp đồng cần ký vào phòng. Tiện thể anh ta nói rằng tháng tới muốn xin vài ngày nghỉ phép.

Yên Quân Minh hỏi vu vơ: "Tháng tới cậu kết hôn, tổ chức ở đâu nhỉ?"

Trợ lý mỉm cười: "Ở Bali, anh Yên."

Trong lúc ký hợp đồng, anh gật đầu: "Tốt đấy."

Trợ lý tiếp tục cười, không hiểu tốt chỗ nào, nhưng cũng không tiện hỏi.

Ký xong, Yên Quân Minh buông bút, nhìn trợ lý: "Nghỉ một tuần có đủ không? Cần tôi duyệt thêm vài ngày không?"

Trợ lý cảm động nhưng lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn anh Yên. Đám cưới này tôi đã chuẩn bị suốt nửa năm rồi, chỉ tổ chức thôi. Còn tuần trăng mật để sau. Một tuần là đủ."

Anh gật đầu: "Được."

Sau khi trợ lý rời đi, Yên Quân Minh ngả người ra ghế, vắt chân lên đùi, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Tổ chức đám cưới đúng là phiền phức. Lễ cưới của Tịch Quyền trước đây chuẩn bị mất hai năm. Còn cô gái nhà anh – Chu Nịnh – thì không đủ kiên nhẫn như vậy. Hai tháng chắc là được.

Tan làm, Yên Quân Minh không đi đâu, lại bấm điện thoại gọi cho Chu Nịnh.

Lúc 5 giờ chiều, sân bay tràn ngập ánh hoàng hôn, đẹp đến ngỡ ngàng.

Khi vừa ngồi vào chỗ trên máy bay, Chu Nịnh nhận được một cuộc điện thoại. Là gã khốn kia, lại đổi số gọi đến.

Anh hẹn cô đi ăn tối.

Chu Nịnh: [Ăn cái gì mà ăn, em đang ở trên máy bay.]

Yên Quân Minh: [? Đi đâu vậy?]

Chu Nịnh cười, nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, tâm trạng rất tốt: [Đi Mỹ du lịch.]

[Tại sao? Tránh mặt anh à?]

[Không hề, em tự thấy đã chia tay rõ ràng với anh rồi, có gì mà phải tránh? Chính anh cứ bám lấy em làm gì? Hôm đó em nói chưa đủ rõ ràng sao?] Cô vừa nói vừa cao giọng, khiến vài hành khách bên cạnh liếc nhìn.

Chu Nịnh thở nhẹ một hơi, ngả người xuống ghế.

Yên Quân Minh im lặng một lúc, giọng trầm thấp: [Nịnh Nịnh, có phải chỉ cần cưới em là được không?]

Chu Nịnh hơi khựng lại, sau đó bật cười: [Anh uống từ sáng đến giờ vẫn chưa tỉnh à? Đúng là phiền phức, em cúp đây.]

[Em sang Mỹ làm gì?]

[Du lịch. Về chắc sẽ đính hôn luôn.]

Đôi mắt Yên Quân Minh hơi nheo lại: [Vậy sao?]

Cô đáp, giọng đầy nhẹ nhõm: [Đúng thế. Đi chơi lần cuối thôi. Em đã nói rồi, em muốn ổn định. Có lẽ anh cũng nghe ít nhiều về chuyện của nhà họ Chu. Em không thể lãng phí thời gian với một người không muốn kết hôn như anh được. Thích thì đáng bao nhiêu? Mà anh có thật sự thích em không? Chẳng phải chỉ là bạn giường thôi sao? Anh Yên còn thiếu bạn giường à?]

Yên Quân Minh im lặng một hồi, khẽ thở dài: [Đừng nói như vậy, Nịnh Nịnh. Em không giống những người khác.]

[Không giống chỗ nào? Có thì cứ nhận đi. Trong mắt anh, em đáng giá bao nhiêu chứ? Có lẽ trong lòng anh còn đang nghĩ, đây là cô gái không biết tự lượng sức mình, còn muốn lấy anh.]

Yên Quân Minh dừng lại một giây, rồi cúp máy.

Nhìn điện thoại vừa bị ngắt, Chu Nịnh bật cười, sau đó đắp mền, đeo bịt mắt và ngủ.

Phía Yên Quân Minh, anh gọi trợ lý vào.

Khi trợ lý đứng trước bàn, anh vừa nới lỏng cổ áo sơ mi vừa nói: "Hủy toàn bộ lịch trình ra ngoài trong mấy ngày tới. Các cuộc họp chuyển sang trực tuyến. Ngoài ra, kiểm tra xem Chu Nịnh bay đến bang nào ở Mỹ, đặt khách sạn nào, rồi đặt cho tôi vé cùng chuyến bay sớm nhất."

Trợ lý gật đầu, vừa lấy điện thoại gọi vừa hỏi: "Có cần đặt khách sạn không anh Yên?"

Yên Quân Minh khẽ cười: "Khách sạn cô ấy đã đặt rồi, tốn tiền đặt thêm làm gì?"

Chẳng mấy chốc, trợ lý đã đặt xong vé máy bay. Đó là chuyến bay tối đi New York. Chu Nịnh đặt phòng tại khách sạn nổi trên mặt nước thuộc tập đoàn Quân Đình ở đó, rất dễ tìm.

Từ Bắc Kinh bay đến New York mất khoảng 13 tiếng. Khi Chu Nịnh đến nơi, vừa khéo cũng là buổi chiều tà. Theo giờ trong nước thì là buổi sáng sớm, nên cô tranh thủ chợp mắt thêm vài tiếng.

Khi tỉnh dậy, bên ngoài đã là đêm khuya. Sao trời phủ đầy bầu trời tại khách sạn nổi của Quân Đình.

Chu Nịnh rửa mặt xong, gọi dịch vụ phòng, sau đó bước ra ban công tận hưởng ánh sáng từ mặt hồ xung quanh.

Không phải cô cố ý chọn khách sạn của Quân Đình. Đây là một khách sạn nổi tiếng mà cô từng muốn thử từ lâu, nhưng trong hai năm qua, dù đã sang Mỹ, cô lại chưa ghé New York. Hôm nay tiện thể ghé thôi.

Nhưng có lẽ vì khách sạn là tài sản của anh, nên khi đứng một mình dưới làn gió đêm, cô không tránh khỏi nghĩ đến anh. Cô nhớ đến lời anh nói trong cuộc gọi trước đó: "Cưới em là được rồi đúng không?"

Chưa kịp hiểu rõ ý anh, thức ăn đã được mang tới.

Chu Nịnh quay vào, vừa nhìn đã thấy trên xe đồ ăn của nhân viên phục vụ có một bó hoa hồng lớn.

Cô ngạc nhiên. "Dịch vụ của Quân Đình tốt vậy sao? Còn tặng hoa nữa à?"

Nhân viên phục vụ giải thích: "Không, đây là hoa ông chủ của Quân Đình tặng cô."

Chu Nịnh sững người: "Ông chủ nào?"

Cô ôm bó hoa rực rỡ còn vương giọt sương, nhìn kỹ. Có một tấm thiệp kèm theo, đơn giản chỉ ghi: "Em yêu."

Chu Nịnh: "..."

Cô bối rối trong chốc lát, sau đó đặt hoa xuống, hỏi nhân viên: "Đây là sao?"

Nhân viên phục vụ cũng không rõ, chỉ bảo đây là lời dặn của ông chủ.

Chu Nịnh không hiểu nổi, cũng không muốn nghĩ nhiều. Nhưng bó hoa kia khiến bữa ăn vốn dĩ được chuẩn bị kỹ lưỡng của cô bỗng trở nên nhạt nhẽo.

Ban đầu cô định tận hưởng chút bánh ngọt và nước uống.

Cuối cùng, Chu Nịnh đặt nĩa xuống, đứng dậy nhìn bó hoa và tấm thiệp trên bàn. Tên đàn ông tệ bạc này.

Chia tay rồi mà vẫn gọi cô là em yêu.

Ý nghĩ vừa thoáng qua, tiếng gõ cửa vang lên.

Chu Nịnh thắc mắc, nhưng vẫn nhìn bó hoa, hơi khựng lại.

Chậm rãi bước ra mở cửa, cô thấy một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác đen, đứng trước cửa, nhếch môi cười nhìn cô.

Chu Nịnh đứng yên, rồi cười: "Anh Yên đi công tác sao?"

"Đến để theo đuổi em."

"Đuổi theo để đưa tiền mừng à?" Chu Nịnh xoay người không thèm để ý đến anh, hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng khách. Ngay sau đó, một vòng tay ấm áp đã ôm chặt lấy cô từ phía sau.

"Đưa tiền mừng gì chứ. Em là của anh."

Anh vừa từ bên ngoài đến, người vẫn còn hơi nóng. Cô mặc chiếc áo choàng mỏng, bị anh siết chặt trong vòng tay, cảm giác ấy thật sự thoải mái đến mức khiến cô gần như muốn buông xuôi.

May mắn thay, chút lý trí cuối cùng kéo cô trở lại. "Yên Quân Minh? Anh không biết chúng ta đã chia tay rồi sao? Buông ra, như vậy em còn mặt mũi nào nữa?"

Yên Quân Minh nghiêng đầu hôn nhẹ lên cô: "Em vẫn chưa chính thức ở bên người đó, sợ gì."

Cô tránh đi: "Tên khốn kiếp!"

Anh làm như không nghe thấy, ghé sát tai cô, nói khẽ: "Anh cưới em được không? Chúng ta kết hôn đi. Anh nhớ em đến phát điên rồi."

Chu Nịnh sững sờ.

Yên Quân Minh tiếp tục hôn lên má cô, giọng khàn khàn: "Chúng ta kết hôn nhé. Anh không chơi bời nữa. Anh chỉ thích một mình em. Không còn đường lui rồi. Được không? Hả, Nịnh Nịnh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK