• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiệc đầy tháng, đa phần mọi người đều uống không ít, Yên Quân Minh cũng vậy. Hôm nay anh thật sự vui, tâm trạng rất tốt, nên đã uống vài chai với người nhà họ Tịch. Tịch Khiên, người cùng độ tuổi với anh, cũng không kiềm chế được, cả hai uống với nhau vô cùng nhiệt tình.

Khi mọi người ra bãi đỗ xe để về, Tịch Khiên – quý công tử độc thân của nhà họ Tịch – đã rời đi trước. Lúc này, có tiếng gọi từ phía sau.

Là Chu Nịnh.

Dù có chút choáng vì rượu, nhưng Yên Quân Minh vẫn dễ dàng nhận ra giọng của bạn gái. Từ ngày cô công khai ảnh của cả hai trên mạng xã hội, những người phụ nữ ở câu lạc bộ cũng chẳng còn dám lại gần anh. Thậm chí, cô nàng còn từng tuyên bố đầy khí thế: “Ai còn dám bỏ thuốc vào rượu của tôi, tôi sẽ khiến người đó phải để trưởng bối trong nhà đến xin lỗi, cúi ba cái.”

Phải nói rằng, trong số những người phụ nữ mà anh từng quen, không ai có khí chất giống cô.

Mấy ngày gần đây, Yên Quân Minh bận rộn, không gặp được cô. Hôm nay, anh bị sắp xếp ngồi ở bàn của họ hàng hai bên, Yên Hàm cũng chu đáo giữ cho anh một chỗ trống bên cạnh, nhưng ngay từ đầu, Chu Nịnh đã nói rằng đó là bàn gia đình anh, cô sẽ không tới, thay vào đó cô ở bàn khác với bạn bè.

Cả buổi tối hai người hầu như không tiếp xúc. Nhưng lúc này, anh lại bất chợt nhớ đến cô.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, một dáng người loạng choạng đã xuất hiện trước mặt anh. Cô xoay người lại, mang theo hơi rượu và lao thẳng vào vòng tay anh.

Bãi đỗ xe của khách sạn Tịch Thị lúc này đầy ắp người, ai cũng đang chuẩn bị rời đi, nhưng nơi góc khuất này không mấy ai chú ý.

Yên Quân Minh lập tức xoay người, ép cô lên chiếc xe thể thao của mình, cúi xuống bịt kín đôi môi đỏ mọng của cô bằng một nụ hôn sâu.

Chu Nịnh khẽ rên lên một tiếng, cảm thấy không tiện lắm. Đúng lúc này, có vài người quen đi ngang qua, vừa huýt sáo vừa cố tình bấm còi xe gây sự chú ý, nhưng cô nhanh chóng quen với tình huống này, không để tâm nhiều.

Sau nụ hôn dài, cô nhanh chóng chui vào ghế sau xe của anh.

Khi Yên Quân Minh đã ngồi vào xe, tài xế từ xa bước đến lái xe rời khỏi bãi đỗ, chạy thẳng về biệt thự của anh ở gần đó.

Khi về đến nhà, vừa xuống xe, Tịch Khiên tình cờ nhìn thấy hai người họ lại đang ôm hôn trước cửa. Anh ấy nhấn còi xe, sau đó bước xuống, thản nhiên trêu: “Tôi thấy có vẻ sắp được ăn tiệc cưới rồi đấy.”

Yên Quân Minh coi như không nghe thấy, tiếp tục hôn bạn gái say đắm.

Thời gian đã khá muộn. Tiệc đầy tháng của nhà họ Tịch kết thúc lúc 9 giờ, nhưng sau đó chuyển sang tiệc tự phục vụ với rượu sâm banh, rượu vang và tháp champagne khắp nơi. Những ai ở lại ngắm pháo hoa đều tận hưởng hết mức. Đến giờ này đã hơn 10 giờ, cả hai nhanh chóng vào nhà.

Không biết cô ngủ từ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh lại, ánh sáng mặt trời rọi vào khiến cô không thể mở mắt. Chu Nịnh trở mình, lẩm bẩm vài tiếng đầy uể oải rồi lại ngủ tiếp.

Trong cơn mơ màng, cô cảm giác có ai đó lấy điều khiển kéo rèm lại. Ngay lập tức, căn phòng tối đi, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Yên Quân Minh đặt chiếc điều khiển sang một bên, nhìn người phụ nữ trong lòng mình. Cô như một chú bạch tuộc nhỏ, tay chân quấn lấy anh, khiến anh không thể nhúc nhích, ngoại trừ cánh tay trái.

Nhưng cô vừa ngủ lại, nếu giờ kéo cô ra, cô sẽ thức dậy mất.

Hiếm hoi lắm anh mới lười biếng nằm trên giường như vậy. Anh cầm điện thoại lên xem, hôm nay là thứ sáu, Quân Đình có một cuộc họp liên quan đến dự án với Tịch Thị.

Nằm thêm nửa tiếng, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, chỉnh mền đắp lại vai cô. Nhưng khi anh quay người định đi, cô lại trở mình, mền trượt xuống.

Anh nhíu mày, định mặc kệ, nhưng nghĩ đến tuyết rơi đêm qua, anh lại quay lại, đắp mền cẩn thận, còn dùng gối chèn một góc để giữ mền.

Chu Nịnh ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, nhưng cơn đau đầu vì say rượu vẫn còn. Nhớ lại chuyện tối qua, cô cảm thấy cơ thể mệt mỏi, cả linh hồn như muốn rời khỏi xác. Loạng choạng ngồi dậy, cô ngồi bệt, đáng thương gọi điện cho anh:

[Anh đang ở đâu vậy?]

Yên Quân Minh khi ấy đang mặc vest chỉnh tề, chuẩn bị cho một cuộc họp trực tuyến với đối tác Mỹ. Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, anh dừng lại một chút, nhìn trợ lý. Anh ra hiệu cho trợ lý rời khỏi phòng.

Trợ lý nhanh chóng rời đi, đóng cửa lại.

Anh ngả người ra ghế, cười nhìn đồng hồ:

[Tỉnh rồi à?]

[Ưm…] Cô trở mình, lại ngã xuống giường, lẩm bẩm: [Em không dậy nổi.]

[Sao vậy?]

[Say rượu… với cả… mệt nữa.]

Anh khẽ cười: [Chu Nịnh!]

Cô bắt đầu khó chịu, định trách mắng, nhưng giọng nói trầm thấp của anh vang lên qua điện thoại: [Em nằm thêm chút nữa đi. Anh đã gọi đồ ăn cho em rồi, có bánh ngọt và đồ uống em thích.]

Cô im lặng một lúc, môi khẽ nở nụ cười. Cô hậm hực nghĩ: Đúng là đồ tồi, càng tồi tệ càng hiểu lòng con gái. Nhưng sao anh lại chu đáo đến thế chứ, làm người ta không thể ghét nổi!

Cảm giác có chút sức lực, cô bật dậy, rửa mặt. Lúc ra ngoài thì đồ ăn vừa được giao tới.

Cô mang vào phòng, ăn sạch. Buổi chiều, cô ngủ thêm một giấc nữa, tỉnh dậy tinh thần đã tốt hơn nhiều.

Định lái xe đến công ty Quân Đình, nhưng khi đến cổng, bảo vệ quen mặt cô liền thông báo: “Tổng giám đốc đi công tác rồi, không có ở văn phòng.”

Cô sững người, quay lại xe rồi lái đi.

Đồ đáng ghét, đi công tác mà không nói với mình! May mà bị chặn ngay từ cổng, nếu không lên tới văn phòng lại bị mấy cô thư ký xinh đẹp thông báo, thì mình biết giấu mặt vào đâu đây!

Suốt 24 giờ tiếp theo, cô không gọi điện hay nhắn tin cho anh, mà anh cũng không hề liên lạc lại.

Cuối cùng, đến giờ thứ 25, cô nhận được một tin nhắn.

Nội dung: [Em yêu? Tỉnh chưa?]

Cô trả lời: [Vẫn đang ngủ, tối qua mệt quá mà.]

Anh nhắn lại: […]

Vài giây sau, anh hỏi: [Làm sao vậy? Đang yên đang lành lại giận gì rồi?]

Cô đang ngồi ăn cháo yến mạch trong căn hộ của anh, tức giận nuốt một muỗng cháo: Đồ đáng ghét! Biết mình đang giận, nhưng không biết giận vì cái gì! Thật quá đáng!

Cô đáp, giọng trách móc: [Đi công tác mà không nói với bạn gái, chẳng phải anh ở đó cũng rất ‘mệt nhọc’ sao?]

Ở đầu dây bên kia, anh ngẩn ra một chút, sau đó lập tức gọi điện.

Cô bật loa ngoài, vừa ăn cháo vừa nghe anh giải thích: [Anh chỉ ở thành phố Lãm thôi, bay có hai tiếng, không xa, nên không nói. Hai ngày là về.]

[Hai tiếng không xa? Đi tàu cao tốc mất bốn tiếng rưỡi, tàu hỏa mất 20 tiếng đấy, biết không hả?]

[…]

[Hừ!]

[Em yêu, anh đặt vé máy bay cho em rồi.]

Chu Nịnh cắn môi, [Quỷ gì chứ, em không đi đâu.]

[Tuỳ em, muốn đến thì đến, đến rồi anh sẽ dẫn em đi tham quan nhà anh ở đây.]

[Một căn nhà thì có gì để tham quan.]

[Ừm, hay là tham quan (thăm) anh?]

[…]

Đây là lần thứ một trăm Chu Nịnh cảm thấy, danh tiếng lăng nhăng mà Yên Quân Minh tạo dựng ở Bắc Kinh quả thật không phải là vô căn cứ.

Cái miệng này, cộng với khả năng dỗ dành phụ nữ, cô gái nào mà chẳng chịu thua? Không trách được trước đây có bao nhiêu cô gái lần lượt đổ gục vì anh và Phương Hàm Sanh – hai kẻ chẳng ra gì.

Hai người này quả thực là minh chứng sống động cho câu: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Chỉ tiếc rằng Phương Hàm Sanh không may mắn như Yên Quân Minh. Hiện tại, cô vẫn còn nắm được Yên Quân Minh, còn Phương Hàm Sanh thì… phải tiếp tục sống trong chuỗi ngày hoang đàng.

Dẫu sao đời người hiếm khi gặp được người mình thích. Nhưng giờ đây, cuộc sống của Yên Hàm đã viên mãn, con cái cũng đầy tháng rồi, còn gì phải bận lòng nữa đâu.

Chu Nịnh thu dọn đồ đạc xong, liền xuất phát ra sân bay. Khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả thành phố Lãm, cô đã thành công gặp được tên khốn đó.

Người này cười với vẻ bất cần, nhận lấy túi xách của cô rồi ôm lấy cô.

Chu Nịnh liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, miệng thì tỏ vẻ khó chịu, nhưng khoé môi lại không giấu được nụ cười:

“Anh ở đây mấy ngày?”

“Chơi đến khi em chán thì thôi.”

“Hừ,” cô cười khẽ, “Yên Quân Minh, cái miệng của anh, thật sự dùng để lừa con gái hả?”

Yên Quân Minh nhìn cô, cười mà không đáp.

Nhưng lâu như vậy rồi, Chu Nịnh cũng đã quen hiểu được những ý tại ngôn ngoại trong nụ cười không nói lời nào của anh. Trong hoàn cảnh này, biểu cảm này của anh rõ ràng xem câu nói đó của cô như một lời đùa.

Cũng đúng thôi, là cô nghĩ nhiều rồi. Người như anh, đi qua bao nhiêu “vườn hoa”, vốn dĩ không có bạn gái cố định. Đôi khi hẹn hò vài người, dài lắm cũng chỉ được một hai tháng rồi thay người mới. Những người muốn bên nhau lâu dài mới cần dùng cái miệng dỗ ngọt, còn tên lăng nhăng như anh, chỉ cần dang tay ra là có người muốn ôm lấy, không thì anh ôm người khác.

Anh cần phải nói ngọt sao? Anh cần phải lừa sao?

Rõ ràng là một tên khốn chính hiệu.

Cô cũng thật cứng đầu, lại đi thích anh.

Đến căn nhà của anh, Chu Nịnh thật sự đi dạo một vòng tham quan.

Ngôi nhà nằm ở gần biển nên có tầm nhìn rất đẹp, bên trong các tiện nghi cũng rất vừa ý cô.

Thậm chí, trên tường còn có một bức tranh trừu tượng, giá trị không hề nhỏ, là của một hoạ sĩ cô rất thích. Theo cô nhớ thì đây là một tác phẩm thuộc bộ sưu tập cá nhân, làm sao lại ở chỗ anh được?

Chu Nịnh tò mò: “Bức tranh này? Trông giống đồ thật nhỉ?”

Yên Quân Minh cười: “Anh giống người treo hàng giả sao?”

“Vậy anh lấy nó bằng cách nào? Em nhớ nó được một nhà sưu tầm ở Ý đấu giá mua rồi mà? Chuyện đó là năm kia thì phải?”

“Người đó là đối tác của Quân Đình.”

Chu Nịnh gật gù, khoanh tay cười, đứng trong phòng khách ngắm bức tranh: “Vậy anh mua nó làm gì? Em chưa nghe nói anh thích hoạ sĩ này.”

“Em không thích à?”

Chu Nịnh nhướng mày, quay đầu lại nhìn.

Yên Quân Minh nhìn cô cười như không cười, sau đó xoay người vào bếp, dường như định nấu ăn.

Chu Nịnh thoáng sững lại, lại nhìn bức tranh thêm lần nữa, trong lòng chợt có chút bồn chồn, không tự tin lắm mà nghĩ, chẳng lẽ là vì cô thích sao?

Cô do dự bước vào bếp.

Ngôi nhà quá rộng, lúc cô đến nơi thì Yên Quân Minh đã xắn tay áo, ra dáng một người đàn ông đảm đang, đang lấy đồ trong tủ lạnh ra rã đông.

Chu Nịnh từ phía sau ôm lấy anh: “Căn nhà này anh mua khi nào vậy?” Trên đường đi quanh nhà vừa rồi, cô phát hiện rất nhiều chi tiết trong trang trí hợp với sở thích của mình.

Yên Quân Minh: “Mấy năm rồi.”

“Ồ.” Vậy là cô nghĩ nhiều rồi. Cô vừa định buông tay ra thì lại nghe anh nói: “Nhưng năm ngoái mới sửa xong.”

“…”

“Em thích không?”

“…” Chu Nịnh bật cười phía sau anh, dụi dụi vào lưng anh: “Làm gì thế này, anh Yên?”

“Khi sửa, nhớ đến một số thứ em thích, nên tiện tay thêm vào.”

“Chậc, khách sáo vậy. Có phải tổ ấm yêu đương gì đâu.”

Yên Quân Minh kéo cô đến đứng cạnh tủ lạnh, còn mình thì quay sang cho dầu vào chảo: “Em muốn biến thành tổ ấm yêu đương cũng được.”

Chu Nịnh khoanh tay tựa người lười biếng nhìn anh, cân nhắc câu nói kia một hồi, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị nhưng lại khó bỏ, cuối cùng mỉm cười bước ra ngoài tiếp tục ngắm ngôi nhà này.

Thật sự khắp nơi đều phảng phất bóng dáng sở thích của cô, vậy chẳng phải chứng tỏ rằng anh vẫn có chút lòng sao? Với cô, anh có thật lòng chút nào đó?

Nhưng nếu anh thật lòng với cô, tại sao lại đi công tác mà không nói cho cô biết? Còn nghĩ vài ngày thôi chẳng có gì to tát.

Chuyện này thực ra không nằm ở thời gian dài hay ngắn, mà là nếu một người thật sự có lòng với bạn, thật sự yêu bạn, thì dù chỉ ra ngoài đổ rác cũng sẽ báo với bạn một tiếng.

Cho nên người đàn ông này…

Điện thoại vang lên kéo cô về thực tại. Chu Nịnh cầm máy lên, trên màn hình hiển thị tên con trai của một gia đình thế giao.

Chu Nịnh từng gặp anh ấy vài lần, hai lần gần đây nhất là trong buổi tiệc cuối năm của Bắc Chu Entertainment năm ngoái. Khi đó hai gia đình lớn tuổi trêu đùa rằng hai người trông khá xứng đôi vì cùng tuổi. Vài ngày trước, anh ấy cũng từng ghé thăm nhà cô để thăm hỏi người lớn.

Nhưng cô nhìn ra được, mục đích là để gặp cô.

Chu Nịnh nghe máy, đối phương hỏi cô đã ăn tối chưa.

Cô cười nhẹ: “Ăn thì chưa ăn, nhưng tôi không ở Bắc Kinh đâu.”

Người kia hỏi: “Đi du lịch à?”

Chu Nịnh nhìn người đàn ông trong bếp, lười nhác tựa vào tay vịn ghế sofa, cong môi cười: “Đi công tác với bạn trai.”

Bên kia im lặng khoảng nửa phút, sau đó mới lên tiếng với vẻ hờ hững: “Tổng giám đốc Yên?”

Chu Nịnh: “Đúng vậy.”

Đoạn Dật: “Tôi nghe nói hai người chia tay rồi mà?”

“Lúc anh nghe nói, chắc là chúng tôi đang cãi nhau.” Cô khẽ ho một tiếng, cười khẽ.

Đầu dây bên kia lại im lặng một hồi, rồi nói tiếp: “Tôi nghe đầu năm nay, hình như em vẫn độc thân mà?”

Chu Nịnh thở dài: “Đầu năm cũng cãi nhau một lần.”

Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Cuối cùng, anh ấy vẫn giữ phong độ lịch sự, nói hôm nay tạm thế, hẹn dịp khác trò chuyện.

Chu Nịnh cúp máy, quay lại bếp, chui vào vòng tay người đàn ông kia, ngước lên ôm eo anh: “Chừng nào ăn được vậy~ em đói rồi.”

Yên Quân Minh lấy ly sữa trong lò vi sóng ra: “Vừa nói chuyện với ai vậy?”

“Đoạn Dật, người bên Hoa Khoa Khoa Học.”

“Em quen anh ta à?”

“Gia đình quen biết nhau từ lâu mà.”

Anh gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn cô, đưa ly sữa cho cô rồi tiếp tục nấu ăn.

Chu Nịnh nhấp một ngụm, liếm môi:

“Nhà em đang muốn gán ghép tụi em đấy, nói là trông cũng khá hợp.”

“Vậy à?”

Chu Nịnh gật đầu, cười nhẹ: “Em cũng thấy bọn em hợp phết.”

“…” Yên Quân Minh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

Chu Nịnh ngẩng mặt, chớp chớp mắt.

Yên Quân Minh: “Em không nghĩ là chúng ta còn hợp hơn sao?”

“…” Chu Nịnh bật cười, tiến lại gần anh, hơi thở phả nhẹ lên mặt anh: “Người ta không tệ như anh, người ta hợp để kết hôn, còn anh thì không.”

Yên Quân Minh lười biếng nhìn cô, hai người đối diện nhau trong giây lát. Cuối cùng, anh nhếch môi rồi buông tay, quay người tắt bếp.

Chu Nịnh thấy vậy, cầm ly sữa định đi, nhưng anh không nói thêm câu nào nữa.

Cô cắn môi, đi loanh quanh trong bếp, thấy một chiếc lò nướng đang khép hờ, tiện tay mở ra định lấy con cá nướng bên trong. Lúc này, có một cánh tay vòng qua eo cô, kéo cô ra sau, tay cô đang thò vào lò nướng cũng bị anh nắm lấy, rút ra ngoài.

Cô loạng choạng ngã vào lòng anh, sữa trong ly bị đổ ra ngoài.

Yên Quân Minh khàn giọng nói: “Nóng đấy, em ngốc hả?”

Chu Nịnh đứng yên một chỗ, nghiêng đầu nhìn anh.

Người đàn ông nhướng mày, sau đó tự tay đeo găng, lấy khay cá nướng ra: “Đi rửa tay, ăn cơm thôi.”

Chu Nịnh vừa rửa tay, vừa liếc nhìn anh.

Yên Quân Minh đi qua đi lại chuẩn bị đồ ăn, nhưng cô vẫn đứng rửa mãi không chịu dừng. Anh không nhịn được, bước đến nắm tay cô lên: “Nãy bị bỏng hả?”

Chu Nịnh nhìn anh, rồi nhìn bàn tay mình đang bị anh cầm lên xem xét, trong mắt khẽ ánh lên nét cười.

Yên Quân Minh ngẩng đầu: “Hửm? Nịnh Nịnh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK