• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Tâm tình kinh ngạc do biết được chuyện cũ năm xưa cứ thế bị nhiễu loạn.

Buổi tối Tiêu Tê tan làm sớm, chủ động đi đón Trương Đại Điểu về nhà, cậu sợ hắn đi về trước lại làm ra cái gì không phù hợp với chó đối với Quang Tông.

“Em nghĩ gì vậy?” Trương Thần Phi buồn cười nhìn tiểu kiều thê cứ căng thẳng, ôm cún nhỏ đang rắng gặm cổ chân hắn, sờ cả người mềm mềm, dính một đống lông, “Quang Tông còn nhỏ, tôi sẽ không dùng thủ đoạn kịch liệt như thế chuyển hoá nó. Huống hồ nó là người sói, không thể dùng phương pháp giống em được.”

“Vậy chuyển làm sao?” Tiêu Tê vẫn cứ ôm thái độ hoài nghi đối với logic của Nicolas thân vương.

“Đó là một quá trình khá dài, không thể nói là làm liền được, cần phải từ từ.” Dior tiên sinh không không biết xấu hổ thừa nhận, kỳ thực chuyện này cũng sớm đã bắt đầu rồi, vẫn còn đang tiếp tục.

Vì thế, sáng hôm sau, Trương Thần Phi tỉnh lại trong tư thế gặm đầu cún. Trong miệng có mấy cọng lông xù, còn có mùi cún nữa. Nghi ngờ mở mắt ra…

“Phì phì!” Sột soạt ngồi dậy, Trương Đại Điểu lau miệng, ôm cục lông nhỏ lên dạy dỗ, “Quang Tông, ngủ làm sao mà lại nhét đầu vào trong miệng ba vậy?”

Quang Tông vươn móng ra, cố gắng vuốt xuôi cái đầu lông xù lổm chổm, nhưng mà chân ngắn quá vuốt không đến, uỷ khuất kêu ư ử một tiếng. Nó đang trong giai đoạn thay lông, vốn là lông đã dễ bị rụng rồi, cứ bị gặm tới gặm lui thế này sắp thành cún ngốc hói đầu rồi.

Tiêu Tê bị hai cha con này đánh thức, mở mắt ra nhìn một lát, lạnh lùng mở miệng: “Không phải anh muốn chuyển nó thành cún cà rồng sao?” Nói xong, lẳng lặng nhìn thân vương điện hạ thả chó xong, nằm vật xuống, chùm chăn lên đầu, ba động tác này làm ra vô cùng lưu loát.

“Hôm nay nắng gắt như thế, bản vương muốn nằm trong chăn không muốn gặp người.” Giọng buồn buồn từ trong chăn truyền tới, lời nói lẽ thẳng khí hùng.

Tiêu Tê quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa dầm dề không có một tia sáng, hơi nhướng màu, nằm xuống xốc chăn lên: “Anh không chịu ra khỏi cửa, lẽ nào để cho cái thân vừa mới phá thai này đi làm kiếm tiền nuôi anh à?”

Trương Đại Điểu trốn trong chăn giả làm đà điểu khi nghe được hai từ “phá thai” thì trong đầu nổi lên khung cảnh mình dùng đồ chơi đùa tiểu kiều thê, hồi vị vô cùng (1) còn kèm theo tê tâm liệt phế. Xốc chăn bò dậy: “Đó là lỗi của kịch bản mà, cũng không phải ý của anh… Không có làm em bị thương đúng không?”

(1) Hồi vị vô cùng: ý nói sau khi làm xong gì đó thì càng nghĩ càng thấy thích thú.

“Thật không?” Tiêu Tê chống một tay ngồi dậy, “Sao em lại có cảm giác anh đã muốn chơi như thế từ rất lâu rồi nhể?”

“Không có! Tuyệt đối không có! Mấy năm gần đây anh còn ăn không đủ no thì làm sao còn có dư mà cho đồ chơi ăn chứ!” Tổng tài đại nhân giơ tay lên trời phát thệ mình rất thuần khiết, đột nhiên che miệng lại. Hình như nói sai gì đó rồi.

Động tác đứng dậy của Tiêu Tê ngừng lại, một lần nữa ngồi xuống, nghiêm túc nhìn hắn. Một lát, giọng khàn khàn nói: “Anh ăn không no sao không nói em?”

Cậu cứ cho là Trương Thần Phi giống cậu, do bận rộn công việc nên thiếu tinh lực (tinh thần và thể lực), cứ bảo trì tần suất như thế là được. Nếu không nhờ mấy kịch bản này thì cậu thật sự không biết ông xã mình vẫn cứ mạnh mẽ không giảm như năm đó. Không để ý đến thân thể khoẻ mạnh tràn đầy tinh lực như thế đúng thật là bạc đãi hắn.

“Anh thấy em mệt.” Trương Thần Phi ngồi dậy gãi đầu một cái, “Em không hăng hái thì không lẽ anh lại đi hiếp em?”

“…” Thật không nên cùng tên đầu óc sâu bọ này thảo luận mà, Tiêu Tê bĩu môi, chuẩn bị rời giường, thình lình bị Trương Đại Điểu ôm lấy.

Trải qua nhiều kịch bản như thế, Trương Thần Phi càng thêm can đảm hơn, ôm tiểu kiều thê vào lòng trêu cậu: “Sao lại giận, có đúng là bị anh nói trúng phóc rồi không? Có phải là em đang hy vọng anh hiế… Á á á!’

Nói còn chưa xong đã bị đánh cho một trận.

“Hôm nay tan làm xong chúng ta đi gym đi.” Đánh xong, Tiêu Tê vỗ vỗ bắp thịt rắn chắc, lực đàn hồi mười phần, xúc cảm thật tốt, nhịn không được bóp một cái.

“Được.” Trương Thần Phi ngẩng đầu, nghiêng người cười nhìn nhìn cậu, cười cười dần dần phản ứng kịp. Lúc trước tiểu kiều thê nói muốn đi gym, thật ra là ý muốn tập để theo được thể lực của hắn, nhưng mà lần đó hắn không hiểu.

Vui sướng tột độ, giống như nước thuỷ triều, trong thời gian ngắn đã che mất luôn con cua ngố còn ngây ngốc là Thần Phi trong cát. Nhịn không được vung càng cua kia ôm tiểu kiều thê vào lòng, hôn một cái lên gương mặt anh tuấn: “Viêm Viêm, Viêm Viêm! Sao em lại đáng yêu thế chứ!”

Tiêu Tê bị hắn làm cho mặt đỏ bừng, ho nhẹ một cái: “Lớn bao nhiêu rồi còn nói đáng yêu.”

Trương Thần Phi toét miệng cười, dùng sức hôn một cái, vẫn cứ nghĩ tiểu kiều thê đáng yêu không gì sánh nổi, dù cho sau này đã trở thành ông lão tám mươi thì cũng là ông lão bảo bối đáng yêu của hắn!

Không thể không nói, lúc Trương Đại Điểu cười ngây ngô thế này thật có nét giống Husky. Tiêu Tê nhìn hắn, chính mình cũng không nhịn được cười: “Được rồi, anh còn nhớ cái tài khoản tên BigFei không?”

“Nhớ mà, đó là tài khoản tên tiếng Anh…” Khi tiểu kiều thê nói nói ra, Trương Thần Phi bỗng đơ người. Lúc hắn học đại học có đăng ký tên là “Đại Phi”, sau khi kết hôn thì là “Đại Điểu”, mà tài khoản tên BigFei là chỉ có một cái tài khoản đăng ký lúc học đại học trên một trang web nước ngoài.

Nhớ tới lúc thân vương ma cà rồng đắc ý nói đã giết chết William và Alexande, mà trên thực tế, đến giờ Tiêu Tê vẫn chưa từng đề cập đến hai người này. Bí mật dùng một tấm nhựa mỏng che phủ bị một ngón tay của tiểu kiều thê chọt lủng.

Lủng, lủng, lủng rồi!

Tiêu Tê vẫn cứ mỉm cười nhẹ nhàng, nhéo một miếng thịt mềm trên người ông xã: “Nói, hoa đào lúc lão tử đi học có phải bị anh đuổi hết hay không?”

Trương Thần Phi nắm hai ngón tay thon dài, chậm rãi kéo thịt của mình ra, ôm nhu cười, sau đó, đẩy Tiêu Tê ra nhảy xuống giường.

Quang Tông bị trụi lông theo ba mình cùng nhau sợ chết khiếp chạy xuống lầu.

“Cái này không trách anh được, là do ý chí bọn họ không kiên định!” Nhanh chóng đánh răng rửa mặt bước vào phòng bếp nấu đồ ăn sáng, Trương Thần Phi vừa xào dưa leo vừa nói.

“Thật không?” Tiêu Tê không nhanh không chậm đi xuống, dựa vào tay vịn cầu thang nhìn từ trên cao xuống xem hắn nấu ăn.

“Thật mà, bọn họ chỉ thích mặt của em thôi, có người dễ nhìn thích bọn họ thì liền dao động. Không giống anh, lúc trước có hoa hậu giảng đường bạch phú mỹ theo đuổi anh cũng không đồng ý.” Trương Thần Phi múc rau lên dĩa thuỷ tinh bưng đến, gắp một miếng cà chua đút cho Tiêu Tê.

“Anh không thích phụ nữ mà.” Tiêu Tê ăn cà chua, mặt không thay đổi cúi đầu nhìn hắn.

“Ơ… Còn có một người học nghệ thuật tên Yêu Yêu Linh nữa.” Tổng tài đại nhân kể ra Tiểu Linh xinh đẹp theo đuổi hắn năm đó, cố hòng chứng minh được ý chí sắt đá của mình.

“Anh còn nhớ cái người tên Tiểu Linh đó hả?”

“A, không phải, Tiêu Tiểu Tê, em đang cố gắng bắt lỗi anh đấy à.”

“Đúng thế.” Đàng hoàng thừa nhận, đúng là bắt lỗi anh đấy.

“Cạch cạch!” Tài sản hàng tỉ còn bị tiểu kiều thê ăn hiếp, cuộc sống này không còn cách nào trôi qua nữa rồi! Tổng tài đại nhân cằm dao thái rau lên, oán hận băm dưa leo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK