• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Phụt ——” Tiêu Tê nhịn không được bật cười, dùng cùi chỏ thọt hắn một cái.

Trương Thần Phi quay đầu sang chớp chớp mắt với cậu.

Ba Tiêu chưa từng nghe những lời như thế, bị bọn họ chọc tức đến độ một lúc cũng không nói nổi lời nào, lấy quải trượng trong tay đập xuống đất mấy cái: “Cút cút cút!”

“Tụi con sẽ từ từ bàn chuyện này, ba không cần lo đâu.” Trương Thần Phi nghe lời đứng lên, lôi tiểu kiều thê ra sân xem cá vàng, để lại ba Tiêu tức giận ngồi trên ghế phát bực.

Trương Thần Phi là con rể, không thể nào trực tiếp phản bác hắn. Nhìn kiểu nói chuyện như không đâu nhưng thật ra đây đã xem là thái độ giải thích rồi.

“Ông xem Thần Thần kìa, biết tiếc người. Ông chưa từng nói là ông sẽ chăm sóc tôi thật tốt.” Mẹ Tiêu ôm cún con xuống, cùng Quang Tông châm chọc ba Tiêu.

“Gâu gâu!”

“Bà bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần chăm sóc nữa?” Ba Tiêu liếc mắt.

“Tôi làm sao, tôi mới có năm tuổi đầu.” Mẹ Tiêu bỏ cún xuống, hai tay để hai bàn gò má giả bộ đáng yêu.

Ba Tiêu làm ra động tác nôn mửa: “Năm mươi tuổi đầu mới đúng đấy, đừng có học mấy tiểu cô nương người ta tỏ ra dễ thương. Bà có biết sao bà già không nổi không? Chính là do bà cứ giả bộ vậy đấy, không bao giờ chịu diễn vai hợp với tuổi của mình!”

Tiêu Tá Nhân tiên sinh đang nổi nóng bỗng hồ đồ, nhanh chóng đạp trúng vảy ngược của nữ diễn viên xinh đẹp.

“Chát!” Trương Thần Phi đang mò cá với bạn nhỏ Viêm Viêm, nghe đến tiếng vang thanh thuý của bàn tay từ trong nhà truyền ra thì thầm nghĩ, nghe thôi cũng thấy đau, nhịn không được run một cái: “Kỹ thuật đánh người của em là học từ mẹ ra đúng không?”

“Chát!” Tiêu Tê thưởng cho hắn một cái sau lưng, “Nếu không thì anh vào nhà rồi thử so sánh chút?”

“Em đánh anh hả, anh phải méc cô giáo nhá!”

“Ha ha…”

Cuối tuần, bộ phận kỹ thuật tăng ca để nhanh chóng làm ra được ứng dụng xoá bộ nhớ trong, lần đầu tiên Trương Thần Phi cũng tăng ca theo. Nhưng là làm việc ở nhà, quan sát gắt gao tiến trình của hạng mục.

Tiêu Tê dựa vào hắn xem live stream: “Điểu Quân của anh giành được hạng nhất rồi, chuẩn bị tiến vào trận tranh tài tiếp theo.”

“Khụ khụ…” Nhắc tới tên này, Trương Thần Phi lập tức bị sặc nước bọt, “Để anh nói bên kỹ thuật đổi tên lại cho bọn họ.”

“Bây giờ chắc bọn họ cũng chẳng muốn đổi tên nữa đâu.”

Uy danh của Điểu Quân lan xa, đã thu hút được rất nhiều fan, thậm chí còn có nhóm fan tự gọi mình là “Điểu Ti (1)”.

(1) Điểu ti: chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp thua kém, yêu đương thất bại.

Ma Vương mới vừa lên live stream thì có rất nhiều thổ hào vào tặng quà. Hôm qua mới giành được hạng nhất cho nên những fan hâm mộ nghĩ phải tăng thể diện và vinh quang cho nhóm.

[Điểu Quân – Bad: Đội trưởng, hôm nay chúng ta sẽ đánh với ba đội đứng đầu bảng toàn khu, đội chủ nhà có phúc lợi gì không?]

[Điểu Quân – Art: Chữ “Điểu” trên cờ to thêm có được không?]

[Điểu Quân – Bad: Hệ thống thông báo, đội hữu thanh mai trúc mã Bad đã rút khỏi đội ngũ, muốn quay lại xin tặng mười vạn quà tặng.]

Ma Vương ghét bỏ mà nhe răng trước màn hình: “Đừng, đừng mà anh em, mau quay lại! Để tôi bán thân cho lập trình viên Cát Cách đổi cho cậu một trang bị max level!”

[Điểu Quân – Bad: Hệ thống thông báo, đội hữu thanh mai trúc mã Bad đang mất máu, đang đợi tiền do đội trưởng bán mình kiếm được để kéo dài tính mạng.]

Fan bị hai diễn viên tấu hài này chọc cười, ồn ào nói Ma Vương toàn đi trêu ghẹo anh lập trình viên kia thôi. Mà Ma Vương đúng thật là có nhắn tin cho bên quản lý cầu phía chủ nhà giúp đỡ.

Một lát sau, có hồi âm của hệ thống.

[Lập trình viên Cát Cách: Đang tăng ca, cho cậu một sản phẩm mới.]

Một túi quà tặng được gửi đến, mở ra nhìn thì có năm cái bóng đèn nhỏ không ghi thuộc tính.

“… Đây là cái gì thế?” Ma Vương phân bóng đèn cho đội hữu. Nếu sản phẩm mới này không phải là phế phẩm thì chính là đồ trưng bày, chắc chắn sẽ dùng được.

Lắp bóng đèn vào, tất cả bóng đèn tự động xuất hiện trên đầu cơ giáp, nhìn qua có như là nổi một cục mụn, không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra được.

[Điểu Quân – Hắc Sắc Chiến Thần: Hình như không dùng được.]

[Điểu Quân – Bad: Cũng không có nút khởi động, chắc là đồ trang sức không có thuộc tính rồi.]

[Điểu Quân – Miệng Quạ Đen: Ai lại mua mấy đồ trang sức bỏ đi như này chứ, thân của đội trưởng bán không xong rồi.]

Ma Vương sờ mũi một cái: “Có trang sức miễn phí cũng không tệ mà, mạnh hơn là đại chuỳ, đi đi, đi đánh nhau thôi.”

Trang đối chiến của hôm nay mở ra.

Điểu Quân đệ nhất khu Phục Vụ VS Long Chi Hồn đệ tam khu Phục Vụ

Khu chiến đấu lại thăng cấp, bối cảnh tinh hệ đen tối mênh mông, sao sáng đầy trời. Xung quanh nổi đầy các loại phế liệu tinh tế lơ lửng, các mảnh của phi thuyền, vệ tinh cũ nát, trạm không gian bị bỏ hoang, ánh sáng tôi tối.

Năm cơ giáp của đội Long Chi Hồn đồng bộ  đeo quân hàm màu xanh, đã đợi trước ở chiến trường.

[Long Chi Hồn: Thần long chi hồn, bách chiến bách thắng!]

Nội dung chào hỏi xuất hiện, thông báo là một đội khác cũng đã gia nhập chiến trường.

Trong nháy mắt khi Điểu Quân xuất hiện, toàn bộ sao trời đột ngột bừng sáng. Ánh sáng dẫn đường trong đêm tối mù mịt, như ánh sáng mặt trời hoà tàn giá rét mùa đông, hoà với năm bóng đèn trên đầu mỗi cơ giáp, trên chiến trường bỗng xuất hiện những chữ to lấp lánh bảy sắc màu — Điểu Quân.

Long Chi Hồn: “…”

Điểu Quân: “…”

[Ha ha ha ha ha, cái tên gì đây!]

[Đội khác dùng thì rất hoàn hảo nhưng mà đây là tên của đội A Thần nhà chúng ta…]

[Mẹ ơi, ánh sáng bảy mày, còn được in đậm, lại còn tuần hoàn nữa, mắt chó cũng phải mù!]

Đặc hiệu ánh sáng chỉ xuất hiện lúc chào hỏi, lúc khai chiến thì không có.

Tiêu Tê nhịn không được ha ha ha ha, cho ông xã xem một màn này. Trương Thần Phi thẹn quá thành giận, nhắn tin cho vị “Lập trình viên Cát Cách kia”, tuyên bố là sẽ trừ hộp cơm hôm nay của anh ta.

Bên kia nhanh chóng trả lời lại.

[Lập trình viên Cát Cách: Tổng tài, nhập số liệu hết rồi, anh có muốn đến xem không?]

Kết thúc quá trình nhập số liệu, ý nghĩa đơn giản chính là đã làm xong bộ khung, có thể bắt đầu chạy thử. Hai chồng chồng liền chạy đến công ty.

Lập trình viên bộ phận kỹ thuật đang lấy trí não của mình ra làm thí nghiệm.

“Số liệu này cũ quá nên không chạy nhanh được. Xoá nửa tiếng rồi mà còn chưa xong.” Người thí nghiệm chỉ vào thanh tiến trình nói.

Đây là nội thiết trí não của một tiểu ca kỹ thuật, chỉ có chứa ba bộ phim. Thanh tiến trình bò như ốc sên, trên màn hình ngoại thiết phim cũng đang bị xoá.

“Ứng dụng này sẽ xoá số liệu, xoá từ từ từng cái, xoá thì sạch nhưng hơi chậm.” Nhân viên quản lý bộ phận kỹ thuật trẻ tuổi tháo kính phòng phóng xạ xuống, giải thích cho Trương Thần Phi, “Bảo đảm sẽ không làm tổn hại đến số liệu hạch tâm, có thể dùng được trên các loại trí não.”

Trương Thần Phi nhìn bộ phim đang chiếu ngược trên màn ảnh: “Xoá số liệu thì sẽ ảnh hưởng lên người à?”

Tiểu ca cống hiến trí não của mình ra để thí nghiệm giơ tay: “Mở hình thức quan sát thì sẽ thấy phim chiếu ngược, không mở thì không sao.”

Cũng có thể nói, đối với người bình thường thì có thể mở ứng dụng trước khi đi ngủ, tắt tính năng nghe nhìn thì lúc tỉnh dậy bộ nhớ trong sẽ sạch sẽ.

“Không thể xoá luôn một lần à, có thể nâng cấp được không.” Tiêu Tê là một người thường nhưng vẫn nghe hiểu được vấn đề trong đó. Hiệu suất thấp, căn bản là không thể nào đưa ra thị trường được với tình hình trí não có tốc độ nhanh như hiện nay.

“Hiện giờ trên thị trường không có ứng dụng thế này, bây giờ thì tạm được. Nếu như lấy được số liệu 5.0 từ NC thì cần bao lâu để thăng cấp?” Trương Thần Phi nhìn về phía anh trai quản lý bộ phận kỹ thuật.

“5.0 và 3.0 khác nhau rất nhiều, muốn nhập hết số liệu cần ít nhất mười ngày, Hơn nữa còn phải điều chỉnh lại tất cả các phần, nhanh nhất thì nửa tháng xong.”

Mười ngày, cộng thêm thời gian đàm phán với NC…

Trương Thần Phi cau mày: “Gia tăng thí nghiệm đi, cứ làm bản 1.0 trước đi, có còn hơn không.”

Nếu dùng số liệu cũ thì ứng dụng này rất nhanh sẽ làm xong, khoảng tối chủ nhật là xong, nó sẽ trở thành công cụ xoá trí não đời thứ nhất — “Quét nội thiết 1.0”.

Kéo Tiêu Tê đến phòng làm việc của tổng tài, Trương Thần Phi tìm ra Louis XIII đã phủ bụi từ lâu, cài “Quét nội thiết 1.0” cho nó.

“Khoan đã.” Tiêu Tê nắm cổ tay của ông xã, không cho hắn hắn đeo Louis XIII, “Bây giờ trí não của anh đang hỗn loạn, không thể mở nội thiết.”

“Không mở thì không xoá được.” Trấn an vỗ nhẹ tay của tiểu kiều thê, Trương Thần Phi khởi động Louis XIII, tiếp nối với máy tính trong phòng làm việc, “Nếu như chờ số liệu 5.0 thì còn cần cả tháng, trong lúc đó cũng đủ để thêm ba bốn kịch bản nữa.”

Những kịch bản đều là ngẫu nhiên, Trương Thần Phi không thể nào tự mình khống chế được. Tiểu thuyết tổng tài bình thường thì không sao, mấy cái khác thì có chút mất mặt, chỉ sợ là có cái nào nguy hiểm thì không xong.

Trên màn hình hiện ra màn hình “Welcome” của Louis XIII, trong nháy mắt khi nội thiết mở ra thì Trương Thần Phi hơi khó chịu.

“Thần Phi!” Tiêu Tê giơ tay đỡ hắn.

“Không sao, lâu không mở nên có chút không quen.” Nhân cơ hội cọ cọ mặt tiểu kiều thê, Trương Thần Phi nhanh chóng tìm được cái thư mục tiểu thuyết khiến người bất mãn kia, số lượng tiểu thuyết trong đó làm hai người hết hồn.

Không hổ là thư mục sách lậu, hơn một trăm bộ, đủ loại thể loại, sắp xếp không có thứ tự gì cả. Cứ một tuần là thêm một bộ, nếu muốn diễn xong hết tất cả tiểu thuyết thì chắc cần phải hai đến ba năm.

Quét nội thiết 1.0 sẽ khiến cho số liệu chạy ngược, dùng trên trí não người bình thường thì không sao, dùng ở trên trí não của người mắc chứng rối loạn trí não thì không thể biết là sẽ xảy ra chuyện gì. Hai người thương lượng một chút, bây giờ thì không cần, để xem kịch bản kế tiếp rồi sẽ quyết định sau.

“Nếu như gặp kịch bản nào đó gây ra nguy hiểm thì phải lập tức xoá nội thiết, hiểu không?” Trương Thần Phi chuyển quyền hạn mở ứng dụng qua cho Anne.

Tiêu Tê nhìn ứng dụng quét 1.0 trên Anne, nhíu mày gật đầu. Chuyển hết tiểu thuyết trong đó qua, nhưng không dám lưu trong Anne mà lưu trong ổ cứng máy tính.

Đến thứ hai, Trương Thần Phi vẫn tỉnh táo, lại hẹn người đại diện của NC đến để nói chuyện. Lần này không được thoải mái như lần trước. Nói đối phương biết là bọn họ đã nhận được cành ô liu mà Mỹ đưa tới, nếu như NC không chịu hợp tác thì sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội này.

Hơn nữa, vụ kiện của Giang Nhu Nhu và NC cũng bắt đầu.

Hung hăng thu thập người đại diện của NC, tâm tình Trương Thần Phi vô cùng tốt mà dẫn Tiêu Tê đến Đào Hoa Lưu Thuỷ Các ăn.

“Tại sao lại đặt nhà hàng này nữa?” Tiêu Tê nâng ly rượu mơ uống một hốp. Nhà hàng này được trang trí theo phong cách cổ xưa, hợp với âm thanh cổ cầm thanh nhã, khiến cho người ta có một loại cảm giác đã xuyên không.

“Khó có được thấy em thích ăn.” Trương Thần Phi châm thêm rượu cho cậu, mê muội nhìn khuôn mặt của tiểu kiều thê, “Tôi đã xin đề thân (xin cưới, cầu hôn) với ba em.”

“Tạch”, miếng cá Tiêu Tê vừa gắp rớt vào chén, giương mắt nhìn hắn: “Xin cưới? Anh…”

“Lúc trước tôi vẫn luôn gạt em, sợ là sẽ doạ em chạy mất. Tôi tên Trương Thần Phi, tự Đại Điểu, là nhiếp chính vương của Đại Thạch Triều.”

/Hết chương 87/

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK